Chap 194. Cũng chỉ là đứa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Thiên Yết vừa lên xe Lý Nhân Mã, liền tựa đầu về sau ghế nhắm mắt lại. Chờ đến khi anh giật mình tỉnh lại vì xe lắc lư, lúc mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện con đường này không phải con đường đến công ty mà đường về nhà.

" Xảy ra chuyện gì vậy? Anh chở tôi về nhà làm gì thế?"

Hoắc Thiên Yết kháng cự việc về nhà, phát hiện ra ý đồ của Lý Nhân Mã, anh lập tức ngồi thẳng lưng.

"Ông chủ muốn gặp anh."

Lý Nhân Mã nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Yết từ kính chiếu hậu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ,

" Từ sau khi anh ra đảo, chuyện của công ty đều do ông chủ đích thân xử lý."

"Anh nói cái gì?? Ông già đó tự mình đến công ty? Thế nào? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn tới phá rối công ty."

Hoắc Thiên Yết nhíu chặt mày. Anh thầm nghĩ, không phải ở công ty xảy ra chuyện lớn gì chứ?

"Sắp đến rồi, cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không biết rõ lắm, anh về nhà ông chủ sẽ nói cho anh biết."

Lý Nhân Mã âm thầm đạp chân ga, chỉ muốn nhanh đưa Hoắc Thiên Yết về nhà.

Nhà ba mẹ Hoắc Thiên Yết giống như ngôi nhà vùng nông thôn, trong nhà bày biện bình thường, còn có một cái sân nhỏ. Mẹ Hoắc Thiên Yết thích ở trong cái sân nhỏ nhà mình trồng rau, hoa cỏ, bà chưa bao giờ hỏi đến chuyện công ty.

Đại khái nếu không phải tin tức báo chí đều đưa tin gia tộc Hoắc thị giàu có đến cỡ nào, thì có lẽ bà cũng cho mình là một người bình thường. Lý Nhân Mã ngừng xe trước cửa, cửa nhà chỉ được sơn toàn một màu trắng, cũng không khóa lại. Hoắc Thiên Yết xuống xe, lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, anh đẩy cửa sân ra, liếc mắt nhìn cây cối trong vườn được chăm sóc kỹ càng, không có cảnh thừa, cũng không có lá rụng.

Phong cảnh trong sân không giống như cảnh sắc mùa thu, mà ngược lại giống như cảnh sắc mùa xuân. Hoắc Thiên Yết đi tới trước cửa nhà, cửa nhà đã được mở rộng, chú chó lông vàng thấy anh liền kêu lên, chạy tới gần anh. Hoắc Thiên Yết ngồi xổm xuống ôm Lông Vàng vào người, lông trên người nó, mượt mà, mềm mại, lại hết sức nhỏ.

"Đã lâu không gặp, A Tài."

Hoắc Thiên Yết cười vuốt đầu Lông Vàng, sau đó nhẹ buông nó ra. Nghe tiếng động, Hoắc phu nhân chạy từ trong nhà ra, trên tay còn cầm một cái bánh sủi cảo đang gói, có dính chút bột trắng ở trên:

"A Tài, mày kêu cái gì, là ai đến nhà sao?"

Lúc bà nhìn thấy Hoắc Thiên Yết đang đứng trước cửa, đôi mắt liền sáng ngời, hai tay lau trên tạp dề, chạy mấy bước tới ôm Hoắc Thiên Yết:

"Ai da, con đã lâu lắm rồi chưa trở về nhà đấy nhé."

Hoắc Thiên Yết giơ tay nhẹ ôm Hoắc phu nhân, tay kia dịu dàng lau bột dính trên mặt bà:

"Bây giờ không phải đã có sủi cảo làm bán sẵn sao, mẹ cần gì phải nhồi bột làm chứ?"

"Không sao, sủi cảo chính mình làm sẽ ăn ngon hơn chút."

Hoắc phu nhân đã năm mươi tuổi, khóe mắt đều là nếp nhăn, lúc bà nói chuyện, bên cạnh khóe miệng cũng hiện lên một đường nếp nhăn. Nhưng Hoắc Thiên Yết lại cảm thấy mặt của bà so với những người phụ nữ được chăm sóc khác lại gần gũi, tự nhiên hơn nhiều. Lúc này, Lý Nhân Mã cầm hành lý của Hoắc Thiên Yết tiến đến, Hoắc phu nhân đi qua, muốn nhiệt tình nhận lấy hành lý trong tay Lý Nhân Mã:

"Hôm nay tôi đã cố ý gói rất nhiều sủi cảo đấy, cậu cũng tới ăn chung đi rồi sau đó hãy về."

Lý Nhân Mã cầm hành lý thụt lùi về phía sau, cười đáp Hoắc phu nhân:

"Dì à, trong nhà con còn có vợ đang chờ con về ăn cơm, con không thể ăn chung với dì được rồi, con chỉ đem hành lý đưa tới phòng Hoắc Thiên Yết là về ngay ạ."

"À, hóa ra là có người trong nhà đợi."

Hoắc phu nhân cười ha ha vỗ sau lưng Lý Nhân Mã:

"Lấy vợ thật tốt, đúng không? Có người chờ về nhà ăn cơm, cảm giác rất tuyệt đúng không nào?"

Lý Nhân Mã cười không nói, bước nhanh đem hành lý của Hoắc Thiên Yết lên lầu. Hoắc Thiên Yết nhìn về phòng ngủ của ba mẹ, xem có ba mình ở đó không. Hoắc phu nhân đi tới nắm tay Hoắc Thiên Yết, kéo anh đến phòng bếp:

"Con nhìn Lý Nhân Mã kìa, bây giờ kết hôn rồi thật tốt, mỗi ngày đều có người chờ về nhà ăn cơm. Con xem lại con đi, một người ở bên ngoài, bình thường cũng không biết về nhà ăn cơm, nếu sớm kết hôn, mẹ cũng không cần phải lo lắng cho con mỗi ngày ăn, mặc, ở, đi lại thế nào rồi!"

Hoắc phu nhân oán hận, vừa càu nhàu Hoắc Thiên Yết, vừa nhét vào tay anh một gói sủi cảo, muốn anh gói cùng bà ấy. Hoắc Thiên Yết nhận lấy, thuận theo gói sủi cảo lại, trước kia ở nhà thường xuyên giúp mẹ gói sủi cảo, nên giờ anh cũng đã thuần thục rồi.

"Mẹ, mẹ có biết gần đây lão già kia đang nghĩ cái gì hay không? Kêu con trở về làm cái gì?"

Hoắc Thiên Yết vừa bình tĩnh gói sủi cảo, vừa và như vô tình hỏi mẹ mình.

"Ăn với nói, sao từ nhỏ đến lớn vẫn giữ cái kiểu xưng hô như thế với ba con vậy hả? Hình như hạng mục công ty vừa xảy ra một vấn đề lớn, mấy bữa nay không phải ông ấy đi đến công ty con sao?"

Hoắc phu nhân không hiểu nhiều lắm, chỉ là thấy mấy bữa nay Hoắc Cương có vẻ rất phiền não:

"Con còn chưa về công ty xem sao?"

"Vẫn chưa, mới xuống máy bay đã bị Lý Nhân Mã đưa về đây rồi."

"Ừm, có chuyện gì cả nhà chúng ta ăn bữa cơm chung rồi hãy bàn sau."

Hoắc phu nhân nhìn sủi cảo đã gói sẵn, nghĩ cũng đủ rồi:

"Được rồi, mẹ đi hấp sủi cảo đã, con lấy túi đi, đợi lát về thì mang cho em con một ít."

"Mẹ!"

Động tác trên tay Hoắc Thiên Yết dừng lại, lông mày nhíu lại:

"Mẹ nói gì vậy? Con có em trai khi nào?"

"Ai da, em trai con không phải là Thiên Bình sao?"

Hoắc phu nhân trách cứ nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Yết:

"Đã lớn như vậy rồi, dù có thế nào đi nữa, nó cũng là em trai con. Về sau công ty Hoắc gia lớn như vậy, một mình con sao quản hết nổi? Còn không phải phải nhờ nó giúp sao?"

"Mẹ đừng nói bậy, chỉ cần cậu ta ít gây thêm rắc rối cho con là được rồi."

Hoắc Thiên Yết không chịu nổi việc Hoắc phu nhân nhắc đến Hoắc Thiên Bình. Rõ ràng trong nhà này, người nên ghét Hoắc Thiên Bình nhất, phải chính là mẹ mới đúng. Dù sao cậu ta cũng là con riêng mà Hoắc Cương có hồi còn trẻ chơi bời bên ngoài, sự hiện hữu của cậu ta đối với mẹ là một sự sỉ nhục. Nhưng khi bắt đầu, mẹ biết rõ Hoắc Thiên Bình tồn tại, lại nghe thấy mẹ Hoắc Thiên Bình đã mất, liền tìm cách muốn đưa Hoắc Thiên Bình về nhà, cùng chung sống, coi như con ruột mà nuôi dưỡng.

Bà nói, dù sao đi nữa, cậu ta cũng là con trai ruột của ba, là em trai của anh!

Mẹ rộng lượng như thế, khiển Hoắc Thiên Yết càng đau lòng hơn. Vì vậy cho tới nay, đều là anh sống chết gì cũng không chịu cho ba mẹ đưa Hoắc Thiên Bình về nhà, chỉ có những ngày lễ, mới để Hoắc Thiên Bình về nhà cùng đón Tết. Nhưng cái tính tình lăng nhăng kia của Hoắc Thiên Bình, cũng khiến cho Hoắc Thiên Yết cảm thấy phiền chán sâu sắc.

"Cậu ta còn nhỏ, lúc trước con không cho mẹ đưa nó về, nếu không con và ba con có thể dạy nó, nói không chừng bây giờ nó cũng có thể giỏi giang giống con rồi."

Hoắc phu nhân thở dài, bỏ sủi cảo vào nồi. Hoắc Thiên Yết thật sự rất nghi ngờ, vì sao mẹ anh từ trước tới giờ chưa từng hận cậu ta:

"Cậu ta rõ ràng là đứa con hoang mà cha con lưu lại bên ngoài, mẹ lại nhớ kỹ cậu ta như thế? Chẳng lẽ mẹ không hận cậu ta sao?"

"Hận cái gì? Cũng đâu phải sai lầm của nó, nó có gì sai đâu, cũng chỉ là đứa nhỏ".

Với lại, nó lớn lên cũng khá giống con, không biết còn tưởng là hai đứa cùng mẹ sinh ra đấy. Hoắc Thiên Yết gói xong mấy chiếc sủi cảo, anh cầm khăn lông lau bột dính trên tay mình.

" Con xem con đã lớn thế rồi, vậy mà không chịu lập gia đình."

Đa số người lớn tuổi đều như vậy, nói tới nói lui rồi cũng thúc giục chuyện kết hôn. Hoắc Thiên Yết khẽ cau mày, tuy hiện tại quan hệ giữa anh và Cố Song Tử rất tốt nhưng lúc này nhắc tới chuyện tái hôn vãn là quá sớm. Vì vậy nên anh không muốn nhắc chuyện này với mẹ.

"Con qua đây, theo ba vào phòng làm việc."

Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên ở cửa nhà bếp. Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Thiên Yết trầm xuống, anh không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

"Mẹ, con tới phòng làm việc trước đây."

Hoắc Thiên Yết nói một câu với mẹ mình rồi xoay người, đuổi kịp bước chân Hoắc Cương. Hoắc phu nhân nhìn theo bóng hai ba con đã đi xa, bà chỉ biết lắc đầu:

"Cái tính ngang ngược giống nhau như đúc." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro