Chap 44: Về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Cố Song Tử tỉnh lại thì Mục Bảo Bình đã rời khỏi đó. Một tuần sau, Cố Song Tử cũng lên máy bay bay về nước, mới vừa thắt chặt dây an toàn thì nghe tiếng bước chân đến gần. Sau đó tiếng bước chân ấy dừng lại ở bên cạnh cô, cô liếc mắt qua thì thấy có người ngồi xuống ở vị trí bên cạnh.

Cố Song Tử vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Ánh mắt vừa chạm đến người bên cạnh thì bàn tay đặt trên dây an toàn của cô liền cứng đờ :

" Sao lại là anh?"

" Máy bay này là của cô à? Tôi mua vé đặt chỗ như bao người làm sao biết được cô cũng bay chuyến này?"

Hoắc Thiên Yết nói dối mặt không đổi sắc. Anh lười biếng tựa lưng lên ghế, vắt chéo chân khóe môi cong lên nở một nụ cười như có như không.

Cố Song Tử thừa biết Hoắc Thiên Yết chắc chắn là cố ý mua vé ngồi bên cạnh mình nhưng nghĩ tới việc anh ta cũng chẳng phải loại người rảnh rỗi mà đi kiếm chuyện với một người anh ta không quan tâm đến như cô thì cũng chả muốn gây chuyện làm gì.

" Tốt nhất Hoắc Thiên Yết anh đừng khiến người ta phải mở mang tầm mắt khi có ý với một người như tôi đấy."

Hoắc Thiên Yết nhẹ cau mày lại, giống như bị Cố Song Tử nói trúng tâm sự, sắc mặt trầm xuống :

" Có ý với cô? Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi?"

" Hờ, tốt nhất không phải như vậy. Nếu không tôi thật sự nhận không nổi phần tình cảm đó của anh đâu."

Cố Song Tử thẳng thắn nói. Không đợi Hoắc Thiên Yết trả lời phía sau hai người họ đã truyền đến một tiếng oán trách :

" Tôi nói này, vợ chồng hai người có thể dừng cãi nhau vài tiếng hay không? Tôi thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

" Chúng tôi không phải vợ chồng!"

Cố Song Tử lập tức quay đầu nhìn anh ta phủ nhận. Cô không hề phát hiện khi mình trả lời, đôi mắt của Hoắc Thiên Yết ở bên cạnh tối sầm lại.

" Tôi mặc kệ, mấy người nhỏ tiếng một chút."

Người đàn ông ở phía sau xoa xoa hai bên thái dương rồi mệt mỏi nói. Cố Song Tử cũng chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi ngồi yên tại chỗ, cũng không thèm để ý hay nói thêm câu nào với Hoắc Thiên Yết.

Cố Song Tử đeo tai nghe, tập trung nghe nhạc được một lúc thì ngủ thiếp đi. Hoắc Thiên Yết ra vẻ không thú vị sờ sờ mũi, ánh mắt thản nhiên rơi trên người Cố Song Tử.

Vị trí Cố Song Tử ngồi gần cửa sổ, dường như có thể chạm tay đến mây trắng bên ngoài, ánh nắng màu trắng dịu dàng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên cơ thể Cố Song Tử, khiến gương mặt của cô thoát nhìn hết sức dịu dàng.

Thậm chí Hoắc Thiên Yết có thể thấy cả lông tơ nhỏ trên mặt cô ánh lên tia sáng nhàn nhạt làm cho người ta không kìm được muốn vươn tay xoa nhẹ một cái. Cho đến khi đầu mày cô khẽ nhíu lại, còn phát ra tiếng ậm ự khó chịu thì Hoắc Thiên Yết mới ý thức được mình đã nhìn đến mê mẩn, anh bỗng giật mình. Tựa như đang tránh né chuyện gì đáng sợ, đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác. Thậm chí anh có thể nghe được tiếng nhịp tim của mình đập thình thịch, đây là thế nào?

Anh đang suy nghĩ gì vậy? Đó là người phụ nữ anh đã ngủ ngán rồi! Có lẽ do Cố Song Tử mệt mỏi khó chịu vì thường xuyên bị mất ngủ hoặc có thể là do không muốn nhìn thấy Hoắc Thiên Yết cho nên cô trước sau vẫn không tỉnh dậy, lâu lâu như mơ thấy ác mộng đầu mày vô thức nhíu chặt lại. Hoắc Thiên Yết ngồi bên cạnh để ý thấy nhưng không muốn để tâm cũng không hề cảm thấy có gì không ổn.

Hai người cùng nhau xuống máy bay, từ xa trong đám đông đã thấy có một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, nhan sắc xuất chúng, hết sức nổi bật. Cố Song Tử nhướn mày, tuy cô không quen biết Hạ Xử Nữ nhưng cô biết Hoắc Thiên Yết từng qua lại với nhiều người như cô ta, cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là gặp mặt người phụ nữ này vẫn khiến lòng người sinh ra bất mãn.

Còn Hạ Xử Nữ dĩ nhiên cũng thấy Cố Song Tử cùng xuống máy bay với Hoắc Thiên Yết, cô ta bỏ kính râm xuống, nheo mắt lại nhìn kỹ Cố Song Tử. Thật sự là cô ta? Tại sao cô ta lại ở chung một chỗ với Hoắc Thiên Yết? Người muốn hỏi vấn đề này không chỉ có mình Hạ Xử Nữ. Hạ Xử Nữ còn chưa đến bên cạnh Hoắc Thiên Yết thì đã thấy vài tên chó săn như sói đói vồ mồi vay quanh Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết.

Có lẽ những tên chó săn đó vốn dĩ cũng muốn đào một vài tin tức của Hạ Xử Nữ và Hoắc Thiên Yết, nhưng không thể nghĩ tới Cố Song Tử lại cùng đi ra với Hoắc Thiên Yết. Hạ Xử Nữ suy nghĩ một chút, dù gì mình cũng là hoa hậu màn ảnh, nếu như lúc này mình đến đó chất vấn Hoắc Thiên Yết, vậy truyền thông sẽ viết như thế nào? Cô ta có thể tưởng tượng ra, bọn họ sẽ viết một vài tiêu đề gây bất lợi cho mình.

Cho nên Hạ Xử Nữ lui về phía sau, hoà vào đám đông để không bị nhận ra, còn có thể nhìn thấy được vị trí của Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết, kiên nhẫn chờ phóng viên hỏi bọn họ. Mấy phóng viên đưa micro đến bên cạnh Hoắc Thiên Yết, liên tiếp hỏi anh vài vấn đề, Hoắc Thiên Yết cũng không nói một lời. Bọn họ bị lơ lập tức quay đầu sang hỏi Cố Song Tử.

"Cô Cố, xin hỏi sao cô lại cùng lúc trở về với Hoắc Thiên Yết vậy?"

"Chẳng lẻ sau khi ly hôn một năm hai người lại hoà hợp sao?"

"Hay là hai người thật ra không có ly hôn, tin tức một năm trước đều là giả sao?"

Câu hỏi của phóng viên rất thẳng thắn, một câu lại một câu, hoàn toàn không cho Cố Song Tử cơ hội mở miệng. Bọn họ cũng không có ý định để cho Cố Song Tử tiến lên phía trước, luôn luôn vây quanh cô đặt câu hỏi. Cố Song Tử bị ép khiến máu dồn lên nào không thể làm gì khác hơn là cho bọn họ hỏi xong hết mới chậm rải mở miệng nói:

"Đầu tiên, máy bay không phải của tôi, cũng không bán vé nên anh ta đi chuyến nào tôi quản được à? Cho nên việc tôi và Hoắc Thiên Yết cùng lúc trở về đơn giản là tình cờ, tin tức ly hôn một năm trước cũng là thật."

Cố Song Tử trả lời như vậy, các phóng viên cũng không buông tha, vài người khắc nghiệt trực tiếp hỏi:

"Cô Cố, nào có chuyện tình cờ như vậy chứ? Vẫn là xin cô Cố nghiêm túc trả lời vấn đề của chúng tôi được không?"

Ánh mắt Cố Song Tử lướt qua phóng viên mở miệng nói chuyện này một cái, giữa hai hàng lông mày mơ hồ hiện ra vẻ không kiên nhẫn:

"Vậy tôi hỏi anh, nếu hôm nay tôi mặc bộ đòi y chang mấy người, chẳng lẽ anh nói tôi mặc đồ đôi với người luôn à? Cố thị cũng không còn, Cố Quang đi tù, Cố Sư Tử trốn ra nước ngoài, mấy người dùng đầu gối mà nghĩ xem bọn tôi còn có thể ở chung một chỗ không?"

Cả phóng viên và Hoắc Thiên Yết đều bị khí thế này của cô làm cho kinh ngạc. Đặc biệt là Hoắc Thiên Yết, anh chưa từng nghĩ cô là một người mạnh miệng như thế này, trong trí nhớ của anh cô luôn là một người ít nói và rất nghe lời.

Một vài phóng viên nhanh chóng chép lên giấy lời Cố Song Tử nói, điên cuồng chụp hình hai người. Tia sáng mãnh liệt chiếu vào mắt Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết, Cố Song Tử biết mặc dù mình nói rõ ràng như thế nhưng những phóng viên này nhất định còn muốn viết bài về quan hệ giữa mình và Hoắc Thiên Yết.

Có điều họ muốn sao cũng được, những việc này đối với Cố Song Tử mà nói không quan trọng, Cố Song Tử hơi liếc Hoắc Thiên Yết một cái. Sắc mặt của anh tựa như băng sơn ngàn năm, lạnh hơn cả người chết, có lẽ cũng bị những phóng viên này làm phiền.

" Vậy cô Cố có cảm thấy ly hôn với Hoắc Thiên Yết là đáng tiếc không? Nếu có cơ hội cô có muốn tái hợp lại với anh ấy không?"

Cố Song Tử cười ra nước mắt, có lẽ vì ánh đèn chớp tắt liên tục hoặc do cơ thể cô không được nghỉ ngơi đúng cách nên cô lại cảm thấy trước mắt càng lúc càng mờ mờ ảo ảo. Người cô như ngả về một phía, cô bất giác nắm mạnh góc áo của người bên cạnh. Hoắc Thiên Yết thấy góc áo mình khẽ giật liền cúi xuống nhìn lại bắt gặp sắc mặt cô có hơi kỳ lạ.

" Nếu nói không tiếc là tôi nói dối. Còn về việc tái hợp, chuyện này tôi chưa từng nghĩ đến bởi vì tôi biết Hoắc Thiên Yết chưa từng để tâm đến tôi, trước đây không, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy. Cho nên dù anh ta có quỳ xuống cầu hôn thì tôi cũng không... ẦM!"

Còn đang mạnh miệng nói thì cả người Cổ Song Tử cũng đổ sang một bên khiến Hoắc Thiên Yết cũng không kịp đỡ. Lúc này một đám người áo đen đi đến khống chế đám phóng viên còn Mục Ma Kết cũng từ phía sau đám vệ sĩ đi tới kiểm tra sơ cho Cố Song Tử, cũng không thèm nhìn đến Hoắc Thiên Yết đang chăm chú nhìn Cố Song Tử mà ra lệnh cho một vệ sĩ bế cô rời đi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro