Chap 57: Anh hùng cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử sớm đã biết mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, cô cũng chẳng có cảm xúc gì. Ánh mắt cô xoay chuyển, nghĩ ra câu nói kế tiếp rất nhanh, nhưng chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Lý tổng cướp lời.

"Được rồi, đợi lát nữa cũng đừng có nói đám đàn ông chúng tôi bắt nạt một cô gái như cô."

Lý tổng tỏ vẻ rộng lượng, vươn tay ra lấy một chai rượu đỏ vừa được khui. Gã tự mình mở nắp, đưa tới trước mặt Cố Song Tử:

"Như vậy nhé, cô uống hết chai này, tôi sẽ không nói hai lời, ngày mai đích thân tới công ty Mục thị ký hợp đồng."

Chân mày Cố Song Tử cau chặt lại như sợi dây thừng, vừa rồi cô đã uống rất nhiều hơn bình thường rồi; nếu lại uống thêm một chai này nữa, cô không biết mình có thể chịu nổi hay không. Nhưng Cố Song Tử vẫn bình tĩnh từ chối

" Xin lỗi, tôi biết rõ mấy trò này của các người nên rượu này tôi không uống."

Một tên đàn ông bỗng lườm cô, mở miệng tỏ vẻ không vui:

"Ý cô Cố là sẽ không nể tình Mục tổng mà giữ cho Lý tổng chút thể diện nào?"

"Cô Cố làm thế có hơi không để Lý tổng vào mắt đấy."

Một tên khác mở miệng nói hùa theo. Cố Song Tử ngước mắt nhìn bọn họ, nơi đáy mắt cả bọn đều mơ hồ lộ vẻ muốn xem trò hay. Vẻ mặt này khá giống với đám nhân viên gây khó dễ cho cô ở buổi ghi hình, đơn giản vì muốn thấy cô lúng túng. Cố Song Tử lắc đầu, cô bình ổn lại tinh thần. Nhìn bọn ho với vẻ khinh bỉ nói:

" Tôi cũng chẳng quen thân, cần gì phải để vào mắt?"

" Giữ cô ta lại!"

Nói xong cô xoay người rời đi nhưng Lý tổng bị chọc giận liền quát. Hai trong số bọn họ lao đến khóa chặt cửa phòng rồi giữ chặt lấy cô. Cố Song Tử đá vào hạ bộ một tên khiến hắn lăn ra đất. Tên còn lại thấy thế vội vàng dùng sức bẻ tay khiến ngồi lại xuống ghế. Tên vừa bị ngã vội đứng dậy lấy chai rượu đổ thẳng vào miệng cô. Chất lỏng đỏ chảy vào cổ họng.

Cô cảm thấy nơi dạ dày mình có gì đó đang cuồn cuộn, đầu óc ngày càng nặng trĩu, nhưng cô không thể lên tiếng bảo bọn họ ngừng lại. Chai rượu cuối cùng cũng cạn, trước ngực cô dính không ít rượu bị đổ ra ngoài khiến lớp áo mỏng ướt mơ hồ lộ ra cảnh xuân. Lý tổng đứng dậy vỗ tay bốp bốp, còn cười lớn khen ngợi:

"Cô Cố, tửu lượng tốt!"

Cố Song Tử miễn cưỡng nhìn gã, đường cong nơi khóe miệng hoàn toàn biến mất. Tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ, cô thấy hình như Lý tổng có hai cái đầu. Lý tổng cười mỉa, gã biết Cố Song Tử đã không thể chống đỡ được nữa. Đôi tay béo múp bẩn thỉu bắt đầu không kiêng nể lôi tay cô:

"Lại đây, chúng ta nói chuyện cụ thể nào."

Trên mặt của đám người còn lại đều nở nụ cười đáng khinh, bọn họ thành công rồi. Bàn tay béo múp bẩn thỉu kia vừa chạm vào tay Cố Song Tử, cô lập tức phủi tay thật mạnh, hét to lên:

" Đừng đụng vào tôi!"

Bên ngoài nhân viên kia gọi điện xong quay vào thấy cửa phòng khóa thì đứng ngoài đập liên hồi lại vội vàng chạy đi tìm người giúp. Còn bên trong làm sao Lý tổng chịu để tâm đến cô chứ, bị cô nhìn ra ý đồ gã dứt khoát không che giấu nữa, đứng thẳng dậy lôi tay cô, ý cười trên mặt càng lúc càng lan rộng:

" Dù cô không phải người trong ngành nhưng cũng nên biết rõ muốn nói chuyện với Lý tổng tôi đây thì phải đưa đàn bà tới, mấy hôm trước tôi tình cờ nhìn thấy hình của cô ở trên mạng, giờ gặp được cô mới hiểu tại sao một tác giả nhỏ như cô Cô đây lại không thích lộ mặt còn từ chối lời mời của mấy công ty giải trí rồi. Nhìn hình thôi cũng khiến người ta xuýt xoa rồi mà ngoài đời thì đúng là cực phẩm, tên họ Mục kia có cô bạn gái như cô đúng là có phúc."

Nói xong, tay còn lại của gã phóng thẳng tới trước ngực cô. Khi bàn tay kia sắp chạm vào, Cố Song Tử muốn phản kháng nhưng bỗng phát hiện cơ thể mình không còn một chút sức lực. Hẳn là chai rượu đỏ này đã bị động vào. Cố Song Tử nghe thấy tiếng ong ong vang lên bên minh. Trong long cô tràn đầy tuyệt vọng, cô không muốn bị một kẻ kinh tởm cưỡng bức. Giờ phút này, Cố Song Tử bỗng nhớ tới anh, trong đầu cô thoáng loé lên suy nghĩ thà bị Hoắc Thiên Yết cưỡng bức còn tốt hơn.

Rầm, cửa phòng bị đá văng ra, mọi người kinh hãi, vừa nghe tiếng liền nhìn lại. Thấy người tới, trên mặt đám đàn ông theo Lý tổng đến đây lập tức lộ vẻ hoảng sợ. Chỉ có Lý tổng thoạt nhìn không sợ anh, lại còn cười nói:

"Hoắc tổng, sao anh lại tới đây?"

Mà lúc này đây Cố Song Tử đã khóc đỏ hoe hết mắt, cô tưởng mình sắp bị tên cầm thú kia làm vấy bẩn. Trông thấy bóng hình cao lớn của Hoắc Thiên Yết, mũi cô càng thêm chua xót, nhưng cũng nhờ sự xuất hiện của anh mà cô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu là anh, hẳn cô sẽ không gặp nguy hiểm.

Hoắc Thiên Yết không trả lời Lý tổng, lập tức lướt ngang qua gã. Mỗi một bước anh đi đều khiến người ta cảm thấy anh giẫm lên sấm sét để bước tới, mỗi một ánh mắt của anh tựa như có ngàn vạn mũi tên ngắm bắn làm người ta lạnh lòng. Vị tôn thần ấy đưa thân ra chắn trước mặt Lý tổng, bảo vệ Cố Song Tử sau lưng mình.

"Hoắc tổng? Anh làm thế là có ý gì?"

Lý tổng bất mãn tròn mắt nhìn Hoắc Thiên Yết. Ngày trước mình từng chơi gái trước mặt anh ta nhưng chưa từng thấy anh ta nổi giận, hôm nay sao vậy nhỉ?

Hoắc Thiên Yết nhìn bộ mặt thô tục của Lý tổng rồi nhìn xuống tay của gã. Bàn tay đó đã chạm vào Cố Song Tử đúng không? Vậy thì đánh gãy thôi.

Hoắc Thiên Yết đột ngột vươn tay giật lấy chai rượu mà trước đó Cố Song Tử bị ép uống hết, không nói lời nào mà lập tức phang thẳng vào đầu Lý tổng. Một tiếng bốp vang lên giòn giã, vỏ chai đáp lại bằng tiếng vỡ nát, mảnh vỡ bắn ra tung tóe khắp nơi.

Lý tổng bị anh đập mà mơ hồ, dòng máu ấm áp chảy dọc xuống mắt gã. Gã không rõ vì sao Hoắc Thiên Yết giận dữ nên cau mày nhìn anh chằm chằm. Hoắc Thiên Yết cầm vỏ chai chỉ còn một đầu, chỗ bị vỡ ở bên trên còn dính máu của Lý tổng. Anh nắm lấy tay gã ấn xuống bàn, gã lập tức hoảng hốt, sợ hãi kêu to:

"Hoắc Thiên Yết, anh muốn làm gì?!"

Khuôn mặt Hoắc Thiên Yết vẫn không có cảm xúc, anh cầm chai rượu đâm thẳng xuống cánh tay gã.

"A!"

Lý tổng cất tiếng kêu la thảm thiết, gã nghe thấy tiếng gân tay mình bị cắt đứt, máu đỏ tươi phun trào ra như suối. Đối với gã mà nói, lúc này đây nhất định là Hoắc Thiên Yết bị điên rồi. Lý tổng đau tới mức méo cả mặt, gã biết không thể nào bảo Hoắc Thiên Yết dừng lại nên đành kêu đám người ăn chung với mình:

"Các người còn đứng đực ra đấy làm gì? Muốn xem anh ta cắt tay tôi lắm sao?"

Đám người kia bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngốc. Nghe gã Lý kêu la, bọn chúng mới chạy tới kéo Hoắc Thiên Yết ra rồi đỡ gã dậy. Hoắc Thiên Yết bị bọn chúng phá, anh ném chai rượu trong tay đi rồi xoay người, kéo tay Cố Song Tử đi ra ngoài.

Cố Song Tử cảm giác được mình bị Hoắc Thiên Yết ném mạnh vào ghế lái phụ, cô bị dáng vẻ tức giận của anh dọa đến tỉnh rượu, đầu óc càng muốn bùng nổ. Hoắc Thiên Yết cũng lên xe, nhưng sắc mặt khó coi đến mức không thể khó coi hơn. Anh không khởi động xe mà dùng sức nện vào vô lăng. Cảm giác đau truyền tới tay cũng chẳng thể ngăn được cơn giận dữ trong anh. Anh hung tợn nhìn Cố Song Tử:

"Vì giúp Mục Bảo Bình ký được hợp đồng mà em bán đứng luôn thân thể mình sao? Em xem trọng cậu ta như vậy?"

Cố Song Tử lập tức nhỏ giọng phản bác lời anh,

" Không có!"

Hoắc Thiên Yết thấy cô lên tiếng, anh vẫn không nhìn cô, lửa giận trong lòng vẫn còn đang hừng hực. Trong lòng tức giận tới cùng cực, mỗi khi mở miệng lời nói của anh đều kèm theo lửa cháy:

"Hay nên nói là trước kia ở Pháp, em từng dùng mấy thủ đoạn này rồi nên mới viết được mấy tình tiết sống động trong tiểu thuyết kia? Làm nhiều đến nỗi quen luôn rồi?"

Cố Song Tử nghe xong cứ thấy là lạ. Hoắc Thiên Yết này là đang lo lắng cho cô hay đang mắng cô vậy nhưng Cố Song Tử không thể không phủ nhận hôm nay nếu anh không cuất hiện thì cô thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi. Mà nhớ lại khoảnh khắc anh đâm bàn tay mà Lý tổng chạm vào mình đến chảy máu thì không hiểu sao lại có chút cảm động.

Có lẽ trải qua một phen hoảng sợ nên tâm lý của Cố Song Tử cũng mềm mỏng hơn, phút chốc để lộ ra tính cách thật của mình, cô không tự chủ đặt trán lên đầu vai Hoắc Thiên Yết, yếu ớt thanh minh :

" Hôm nay không ký được hợp đồng cũng chẳng sao. Tôi đã rời đi rồi nhưng bọn họ ỷ đông hiếp yếu. Ép tôi ngửa cổ đổ rượu vào.... Khi nãy tôi thật sự rất sợ."

"Chậc!"

Cả người Hoắc Thiên Yết khẽ cứng lại khi cảm nhận được cô lại gần, nghe xong thì trái tim cũng mềm nhũn ra. Anh nhếch miệng hít một hơi lạnh, bàn tay to lớn đặt lên đầu cô:

"Cô gái ngốc."

Trên mặt anh vẫn còn vẻ căm giận, nhưng động tác tay lại cực kỳ dịu dàng. Dọc theo đường đi, vì Cố Song Tử đã ngủ thiếp đi nên Hoắc Thiên Yết lái xe vô cùng vững vàng, mỗi khi đến ngã rẽ anh đều giảm tốc độ xe. Anh ôm cô về nhà, người giúp việc trông thấy anh ôm phụ nữ về thì rất tò mò.

Bởi vì cô ta chưa từng thấy anh đưa phụ nữ về, ngoại trừ thiếu phu nhân một năm trước. Đợi Hoắc Thiên Yết tới gần, người giúp việc mới nhìn rõ thì ra người anh ôm chính là thiếu phu nhân năm ấy. Sau khi ly hôn người giúp việc từng theo Cố Sư Tử cũng nhanh chóng xin nghỉ việc, hiện tai trong nhà chỉ còn lại vài người.

Người giúp việc định mở miệng hỏi xem có phải anh và thiếu phu nhân tái hợp hay không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, một chữ cô ta cũng không thể nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro