Chap 58: Nhập viện (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Thiên Yết đặt Cố Song Tử xuống giường, anh đứng đó lẵng lặng nhìn cô. Làn da cô rất trắng, dưới ánh đèn bàn màu da cam chiếu rọi, gò má ửng đỏ càng thêm mê người. Cô vẫn luôn liếm môi như vậy, rên rĩ khe khẽ, hàng mi dài run rẫy. Đại khái là cô bị dọa sợ cộng thêm chứng khó ngủ nên càng tệ hơn, một chút thương xót bỗng lướt qua cõi lòng Hoắc Thiên Yết. Cơ thể anh dần dần cúi xuống, khi cánh môi lạnh bạc sắp chạm vào môi cô, anh chợt dừng lại.

Nếu giờ phút này mình chạm vào sẽ bị cô ấy chán ghét. Tuy cô ấy đã thật sự chán ghét mình rồi, nhưng bây giờ mình chạm vào cô thì có khác gì với Lý tổng chứ. Đều chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao.

Anh lại đứng thẳng dậy, cảm giác mình hơi khác thường, vừa cúi đầu xuống đã thấy lều nhỏ ở thân dưới dựng đứng. Đáng chết, hoá ra ham muốn tình dục của mình với cô ấy lớn như vậy ??

Hoắc Thiên Yết đưa tay xoa rối mái tóc nhưng không để ý đến Cố Song Tử đang mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn anh, cô nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi:

" Hoắc Thiên Yết, là anh sao?"

Hoắc Thiên Yết dừng động tác, nhìn cô từ trên cao lại cúi người xuống, giọng nói dịu dàng hơn bình thường rất nhiều :

" Sao vậy?" .

Cố Song Tử nửa tình nửa mơ vô thức chống nửa người ngồi dậy, tiến sát gần bên Hoắc Thiên Yết, cô vươn tay đặt lên đầu vai anh, ánh mắt nhìn anh say đắm, chứa đầy men tình :

" Đừng đi, ở lại với em."

Suy nghĩ đi làm quân tử năm giây trước hoàn toàn vì câu nói này của cô mà bay biến. Nhưng Hoắc Thiên Yết cũng không muốn quá vội vàng, anh quỳ một chân lên giường, hai tay ôm lấy mặt cô nhẹ nhàng mổ lên môi cô một cái rồi tách ra như thăm dò.

Mùi nước hoa đặc trưng quen thuộc xộc thẳng lên mũi, xúc cảm nhẹ lướt qua môi khiến Cố Song Tử trở nên tham lam. Cô đưa tay còn lại ôm lấy cổ anh, ngửa cổ hôn lên môi anh. Hoắc Thiên Yết cũng đáp lại, dịu dàng và thận trọng. Hai tay cũng từ từ cởi bỏ hết quần áo của cả hai đến khi da thịt trần trụi chạm vào nhau, Hoắc Thiên Yết thuận thế nằm đè lên Cố Song Tử. Hai tay không yên phận mà bắt đầu đầu du ngoạn khắp người Cố Song Tử.

Cơ thể cô mềm mại, vòng eo cũng mảnh dẻ, tựa như dùng chút sức là có thể bóp nát. Khóe miệng Hoắc Thiên Yết nở nụ cười. Nụ hôn của anh bắt đầu di chuyển xuống xương quai xanh của cô rồi đến hai nụ hồng phía trước ngực vừa mút vừa cắn nhẹ, bàn tay phía dưới tiến vào bên trong khơi gợi bản năng của người phụ nữ bên trong cô.

Sau khi thấy Cố Song Tử đã sẵn sàng, anh không chần chừ mà tiến vào trong. Sự to lớn của Hoắc Thiên Yết khiến khóe mắt của Cố Song Tử đỏ lên, cô vô thức siết chặt khiến anh khẽ gầm lên một tiếng, cảm giác có hơi khó chịu.

Hoắc Thiên Yết cúi thấp người nói nhỏ rồi vỗ vỗ mông cô:

" Em chặt quá, thả lỏng nào."

" Ưm..a"

Cảm giác chặt chẽ kia không hiểu sao khiến Hoắc Thiên Yết cảm thấy vui mừng, ngay khi cô quen với sự to lớn của mình rồi thì anh liền động, động tác hông mãnh liệt liên tục ra vào bên trong Cố Song Tử cho đến khi bản thân cảm thấy thỏa mãn.

Sáng hôm sau, ở giữa phòng khách rộng lớn có một người đàn ông tao nhã ngồi ngay ngắn trên ghế. Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt anh làm lộ rõ các đường nét gốc cạnh, càng toát lên nét đẹp động lòng người. Một người giúp việc với thân hình mập mạp đang đứng ở vị trí sau lưng cách anh khoảng một thước, khẽ dò hỏi:

"Đã đợi hai tiếng rồi mà thiếu phu nhân vẫn chưa thức dậy, thiếu gia có cần tôi mang điểm tâm lên cho cậu trước không ạ?"

Người đàn ông khẽ nhăn mày kiếm, đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút.

Quả nhiên đã qua tận hai tiếng rồi, vì ngày hôm qua đã uống nhiều rượu còn bị anh giày vò đến gần sáng nên cô ngủ lâu như vậy ư?

Hoắc Thiên Yết đứng dậy đi tới phòng ngủ, đứng ngay bên giường nhìn Cố Song Tử. Khuôn mặt vốn trắng nõn nà giờ đây đã đỏ bừng lên, tựa như cô đã đứng tận mấy tiếng đồng hồ trong ngày hè. Hoắc Thiên Yết bỗng cảm thấy căng thẳng, lúc ôm cô ngủ anh đã thấy cơ thể cô hơi nóng rồi nhưng chỉ nghĩ là do vừa làm tình xong nên cô vãn còn chưa dịu lại nhưng lúc này lại không đúng lắm, anh vội vàng đưa tay sờ trán cô.

"Chậc, sao lại nóng như vậy?"

Hoắc Thiên Yết thu tay về, kế đó bắt đầu lay lay thân người cô:

"Cố Song Tử, Cố Song Tử, mau tỉnh dậy đi."

Cố Song Tử khẽ nhíu mày, mở mắt ra chầm chậm. Song cô chưa kịp nhìn rõ người ở trước mắt mình là ai thì đã nhắm nghiền hai mắt lại.

"Này!"

Hoắc Thiên Yết thấy thế liền hét to một tiếng để cô tỉnh dậy. Thế nhưng cô vẫn không mở mắt ra, song khuôn miệng vẫn cất tiếng nức nở, thoạt nhìn dường như rất khổ sở. Hoắc Thiên Yết không nói hai lời, lập tức lấy một bộ quần áo nữ đã chuẩn bị sẵn trước đó mặc vào cho cô rồi bế cô khỏi giường rồi chạy thẳng ra ngoài.

Hoắc Thiên Yết biết cô gầy hơn trước nhưng cơ thể cô hiện giờ còn nhẹ hơn anh nghĩ rất nhiều, rõ ràng dáng cao chứ không thấp, vóc người cũng rất đầy đặn, nhưng hôm qua khi anh ôm lấy cô trong lòng lại cảm thấy cô gầy trơ xương. Hoắc Thiên Yết bế Cố Song Tử xuống lầu đi ra cửa rồi lên xe. Người luôn luôn cảnh giác như anh lại không phát hiện ra rằng lúc này đây, cách cửa nhà anh không xa, vài tên chó săn đang cầm máy ảnh cấp tốc nhấn nút quay.

"Hôm qua thật sự không có nhìn lầm, quả nhiên Hoắc Thiên Yết đưa phụ nữ về nhà đó."

"Đúng vậy, vốn định muốn chụp hình cậu ta và Hạ Xử Nữ, không ngờ cậu ta lại đưa một người phụ nữ khác về nhà."

"Hình như trong cô ta hơi quen quen!"

Bởi vì muốn chụp được tin tức chấn động về người đàn ông giàu nhất thành phố Z, vài tên chó săn của truyền thông khác đã bắt đầu tán gẫu với nhau. Mãi đến khi chiếc xe hơi màu đen của Hoắc Thiên Yết rời khỏi tầm mắt, đám paparazzi mới thỏa mãn đứng dậy, xem thử hình mình chụp thế nào.

Trên đường đi, Hoắc Thiên Yết vừa gấp rút đạp mạnh chân ga, vừa thường xuyên gọi khẽ cái tên Cố Song Tử. Mấy ngã tư lộ có đèn đỏ sáng rõ, anh đều làm như không thấy. Hoắc Thiên Yết bế Cố Song Tử vào trong bệnh viện, bác sĩ vừa nhìn thấy cô liền tò mò hỏi:

"Chẳng phải cô gái này vừa mới xuất viện không lâu sao, cô ấy lại bị sao thế?"

"Mau cứu cô ấy!"

Hoắc Thiên Yết khẽ quát lên một tiếng, bác sĩ sợ tới mức run cả người. Ông vội vàng kiểm tra cơ thể cho Cố Song Tử, Hoắc Thiên Yết đứng ngay bên cạnh nhìn không chớp mắt, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó. Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa bỏ ống nghe xuống vừa mở miệng nói:

"Cô Cố chỉ là phát sốt do bị ngộ độc rượu nhẹ, tôi tiêm vài mũi hạ sốt là cô ấy sẽ tỉnh lại."

Hoắc Thiên Yết cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Cố Song Tử. Anh tỏ vẻ cô không tỉnh thì anh không đi. Chỉ là ấn đường nhíu chặt kia vẫn chưa từng nới lỏng một chút nào. Bác sĩ gật đầu với Hoắc Thiên Yết:

"Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi ra ngoài trước đây."

"Ừ."

Hoắc Thiên Yết đáp lại bằng một câu lạnh lùng:

"Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa phòng."

Bác sĩ vừa định nói để phòng thông gió sẽ tốt hơn, nhưng khi cúi xuống nhìn thấy cả người Hoắc Thiên Yết tràn đầy khí áp thấp, một chữ trong họng cũng không thốt ra nổi. Bác sĩ giúp Cố Song Tử truyền dịch cũng xem như một cách tốt nhất, truyền được nửa bình đã thấy màu đỏ ửng trên mặt cô giảm đi rất nhiều.

Cố Song Tử mở mắt ra, chớp vài cái. Mùi vị quen thuộc này, trần nhà trắng toát này. Sao cô lại ở về đây ?? Cố Song Tử đảo mắt khó hiểu, cực kỳ buồn bực tại sao mình lại ở bệnh viện. Ánh mắt cô đột nhiên ngẩn ra, cô nhìn thấy Hoắc Thiên Yết với khuôn mặt bình tĩnh đang ngồi bên cạnh giường mình.

Ký ức đêm qua vội tới như thủy triều, cô nhớ hôm qua mình suýt chút nữa là bị người ta cưỡng bức, kế đó Hoắc Thiên Yết kịp thời cứu cô,  sau đó cô ngủ thiếp đi trên xe rồi sau đó cô mơ mơ hồ hồ cùng anh. Ánh mắt của Cố Song Tử nổi lên gợn sóng, cảm giác đau nhức quen thuộc truyền đến từ phía dưới khiến cô thầm chửi một câu chết tiệt. Cô vậy mà lại lăn giường với Hoắc Thiên Yết!

Ngoài ra trong ký ức vụn vặt ấy, cô còn nhớ buổi sáng Hoắc Thiên Yết đánh thức mình, mà mình lại mê man. Vừa tỉnh lại đã là hiện tại. Cố Song Tử chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn cánh tay mình còn đang truyền dịch,

"Tôi bị sao vậy?"

Cô khẽ hỏi, bởi vì mới ngủ dậy hoặc là do đêm qua rên đến khản cổ nên cổ họng vẫn hơi khàn.

"Phát sốt do ngộ độc rượu nhẹ."

Giọng nói của Hoắc Thiên Yết vẫn lạnh như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Song Tử như sư tử ngắm nghía con mồi, mang đến cho cô cảm giác áp bức mãnh liệt. Cố Song Tử không dám đối diện với anh, nhanh chóng tránh ánh mắt anh. Cô tỏ vẻ bình tĩnh vén mái tóc dài của mình lên, khóe miệng giật giật, không tự nhiên nói :

"Cảm ơn anh nha."

Hành động này của cô vừa khéo để lộ ra dấu hôn trên cổ khiến Hoắc Thiên Yết khẽ mím môi. Vừa dứt lời, khóe mắt cô lập tức nhìn thấy Hoắc Thiên Yết vội vàng đứng dậy. Đợi đến khi cô quay đầu lại nhìn anh, đồng tử trong mắt cô đã phóng lớn, nơi chóp mũi đầy mùi hương của anh.

Làn môi tê dại mà lại lạnh lẽo, cô còn chưa phản ứng kịp, đầu lưỡi Hoắc Thiên Yết đã công kích, bá đạo linh hoạt xông vào khoang miệng cô. Đầu lưỡi ấy mang theo cơn giận, tỉ mỉ liếm lấy mỗi một góc trong miệng, khiến khoang miệng cô tràn đầy mùi của anh.

Nụ hôn này không lâu như nụ hôn trước đó mà nhanh chóng rời khỏi làn môi cô. Cặp mắt Hoắc Thiên Yết tóe ra tia lửa, giọng nói giống như anh đang cắn chặt răng:

"Đây là sự trừng phạt dành cho việc em không biết quý trọng cơ thể."

Cố Song Tử cũng chẳng biết có phải do tối qua hay mình bị sốt đến mức hỏng đầu rồi hay không, Hoắc Thiên Yết đã ép hôn rồi mà cô vẫn không phản kháng mãnh liệt. Hơn nữa còn ngây ngốc xoa xoa khóe môi, bình tĩnh hoà nhã nói rằng:

"Về sau anh đừng làm như vậy nữa, chúng ta đã không còn quan hệ ... "

Nói đến đây, cô lại cảm thấy dường như anh đã giúp mình nhiều lần mà hôm qua dù tỉnh hay mơ thì cũng không tránh khỏi sự thật chính cô chủ động giữ anh lại nếu nói không còn quan hệ thì thật vô lý. Bọn họ đã xảy ra quan hệ rồi thì làm một câu là có thể phủi sạch, quay về như trước đó. Vì thế cô trầm ngâm một hồi lại liếm khóe môi, sửa lời:

" Chuyện tối qua là do tôi không tỉnh táo. Bây giờ cùng lắm tôi có thể xem anh như bạn bè, nhưng sau này không nên có những hành động thân mật như vậy nữa. Giữa hai chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì hơn."

Ánh mắt Hoắc Thiên Yết trở nên gấp gáp, Cố Song Tử từ chối anh như vậy không phải lần một lần hai, nhưng hôm qua hai người cũng đã xảy ra quan hệ rồi, anh cũng đoán ra được trong lòng cô có anh mà cô vẫn nhẫn tâm nói thế khiến đáy lòng anh tựa như có ngàn vạn cây kim độc ác chích vào. Mỗi một lần đều làm anh khó thở không thông, anh lại đứng dậy, muốn ngăn chặn cánh môi chỉ biết nói những lời khiến anh khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro