Chap 59: Xả giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câm miệng, tôi không muốn nghe!

Trong đầu Hoắc Thiên Yết chỉ có mấy chữ này. Cố Song Tử thấy thế liền muốn lùi lại né tránh, nhưng sức lực cơ thể cô chẳng lớn là bao, hoàn toàn kém hẳn tốc độ của Hoắc Thiên Yết, cô thấy anh sắp lao tới cưỡng hôn mình rồi. Cả người Cố Song Tử bắt đầu căng thẳng, cô ngậm chặt miệng, nhắm chặt mắt.

"Cố Song Tử!"

Giọng nói một người đàn ông vang lên, cửa phòng theo đó mà mở ra. Hoắc Thiên Yết thở dài một hơi tựa như mất hứng, kế đó cả người anh hoàn toàn lùi lại. Người đẩy cửa vào là Mục Bảo Bình.

Hoắc Thiên Yết không quay đầu liếc Mục Bảo Bình lần nào mà nhìn Cố Song Tử đang sáng mắt khi thấy người đến, như cô đã thấy được người mình muốn gặp nhất nên trên mặt lập tức nở nụ cười.

Anh không biết tại sao cô lại vui như vậy. Bởi vì Mục Bảo Bình tới đây đúng lúc giúp cô thoát khỏi nụ hôn vừa rồi của Hoắc Thiên Yết, do đó cô mới có vẻ vui mừng sao?

Mà lúc này đây Mục Bảo Bình cũng trông thấy Hoắc Thiên Yết, ánh nhìn kinh ngạc bỗng lóe lên, nhưng anh ta không đặt điều đó trong lòng mà đi thẳng tới bên Cố Song Tử, cẩn thận kiểm tra. Anh ta cũng từng học y nên biết rõ nhưng vô tình thấy dấu đỏ trên cổ cô thì ánh mắt tối lại nhưng rất nhanh biến mất.

"Sao rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?"

Mục Bảo Bình sốt ruột hỏi. Trên mặt Cố Song Tử nở nụ cười thản nhiên nhưng vẫn tái nhợt, cô lắc đầu chầm chậm:

"Không có việc gì nghiêm trọng."

Mục Bảo Bình ngồi xuống bên giường, tỏ vẻ buồn rầu:

"Anh thật sự rất xin lỗi em."

Đồng tử trong mắt Cố Song Tử xoay chuyển, cô biết nhất định là Mục Bảo Bình đang nói chuyện đêm qua, cô định mở miệng an ủi anh ta, nói rằng cô hiểu anh ta nhất định có việc phải xử lý nên mới không đến kịp, cô sẽ không trách cứ. Mục Bảo Bình lại mở miệng trước:

"Vốn dĩ anh lo lắng nên đã chạy đến khách sạn nhưng giữa đường lại phát hiện mình không mang theo điện thoại phải chạy về lấy, lúc đó mới biết nhân viên cố gọi cho anh nhưng không được. Lúc đến nơi thì em đã đi rồi."

Lúc nói đến đây, giọng điệu Mục Bảo Bình có một chút óan trách:

"Nếu anh tới sớm một chút thì em cũng không bị Lý tổng giở trò."

Cố Song Tử nghe Mục Bảo Bình nói lời này mới sực nhớ tới hình như cũng do mình hành đồng nóng vội, nếu như bình tĩnh chờ thêm một chút chắc đã không xảy ra chuyện. Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, cười khà khà:

" Cũng tại em nóng tính quá."

Mục Bảo Bình đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều:

"Được rồi, anh cũng không trách em, với lại đều do anh cả. Nhưng mà em yên tâm, anh đảm bảo sau nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"

Nói xong, anh liền giơ tay lên làm động tác thề thốt. Cặp mắt đen nhánh của Hoắc Thiên Yết ảm đạm không có tia sáng. Anh nhìn Mục Bảo Bình và Cố Song Tử ở bên nhau hoà hợp như vậy, cực kỳ giống một đôi tình nhân.

Song anh vẫn nhớ rõ lúc trước trong quán bar, khi Mục Bảo Bình hỏi mình có thích Cố Song Tử không, anh đã trả lời không thích. Vì vậy cho dù muốn phát cáu, anh cũng không thể tự vả mặt mình vào lúc này được. Hoắc Thiên Yết đứng dậy khỏi ghế dựa, trên mặt không có một chút cảm xúc nào, thậm chí thoạt nhìn hơi lạnh nhạt:

"Vậy cậu chăm sóc cô ấy đi, không có việc gì thì tôi đi trước."

"Chuyện đó không cần cậu phải nói, đương nhiên tôi sẽ làm."

Mục Bảo Bình cười rồi nhìn lại Hoắc Thiên Yết, ánh mắt lẫn vẻ mặt đều phức tạp. Tuy mấy lần trước Mục Bảo Bình không nhìn ra Hoắc Thiên Yết có thật sự thích Cố Song Tử hay không, nhưng mỗi khi Cố Song Tử gặp chuyện không may, Hoắc Thiên Yết đều ở bên cạnh cô, nói không thích hẳn là gạt người. Nhưng nếu ngay cả việc thừa nhận thích người ta mà cũng không làm được thì đừng trách người anh em này ra tay cướp người. Cố Song Tử nhìn theo bóng lưng của Hoắc Thiên Yết trong lòng có chút phức tạp.

Hoắc Thiên Yết rời khỏi bệnh viện, trở lại xe mình. Anh dùng sức đấm mạnh vào vô lăng, đại khái chính anh cũng không rõ mình đã dùng bao nhiêu sức lực, đau đến mức khiến anh phải vội vã rút tay về. Anh ôm bàn tay đỏ bừng kêu to.

Sao lại đau như vậy, đáng chết! Một lát sau, bàn tay đã bớt đau, Hoắc Thiên Yết thở ra một hơi thật dài, cầm điện thoại bấm dãy số gọi cho Lý tổng. Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Thiên Yết còn chưa nói một chữ nào. Tiếng xin lỗi đã truyền từ đầu dây bên kia tới:

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không biết cô gái kia là vợ trước của anh. Nếu tôi biết là vợ trước, có đánh chết tôi cũng không dám chạm vào một sợi lông tơ của cô ấy."

Tuy Cố Song Tử đã xuất hiện trên truyền thông với tư cách là tác giả tiểu thuyết Cố Song nhưng vì không để lộ mặt nên thông tin về việc cô là vợ trước của Hoắc Thiên Yết đều được tổ công tác của Mục Ma Kết giấu rất kỹ, nếu không phải người đã từng gặp cô vào một năm trước thì rất ít người biết đến thân phận này của cô. Lý tổng là một ví dụ điển hình.

"Cho nên?"

Giọng nói của Hoắc Thiên Yết lạnh tựa băng sương, hơi thở toát ra sự nguy hiểm. Đâu dây bên kia điện thoại sửng sốt, bỗng chốc không biết phải nói tiếp thế nào. Chỉ có tiếng thở hổn hển từ bên đó truyền tới. Trên mặt Hoắc Thiên Yết không còn vẻ kiên nhẫn:

"Nếu anh còn muốn làm ăn với tôi thì bây giờ lập tức tới bệnh viện xin lỗi Cố Song Tử. Nếu cô ấy tha thứ cho anh, sau này chúng ta có khả năng còn cơ hội hợp tác, nếu không tha thứ ... "

"Tôi biết rồi tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ thành khẩn xin lỗi để cô Cố tha thứ."

Lý tổng vội vàng cắt ngang lời nói của Hoắc Thiên Yết, gã không muốn nghe hậu quả của việc không được tha thứ một chút nào.

"Tút ... "

Điện thoại đã bị Hoắc Thiên Yết cúp ngang. Cố Song Tử đang trò chuyện vui vẻ với Mục Bảo Bình trong phòng bệnh, miệng cô nói không ngừng, tâm trạng cũng rất tốt. Vừa nhìn đã thấy Mục Bảo Bình là người rất biết cách dỗ con gái, pha trò đủ kiểu, vừa không khuôn sáo cũ lại không làm người ta phản cảm.

"Ket ... Kit ... "

Cửa phòng bị người khác đẩy ra nhẹ nhàng. Cố Song Tử ngửa cổ nhìn người mới tới, nụ cười trên mặt cô không còn sót lại chút gì trong nháy mắt. Người nọ tai to mặt lớn, trên khuôn mặt béo đầy vẻ cười gượng. Tay phải gã bị quấn bởi một lớp băng vải rồi buộc dây treo vào cổ.

Sắc mặt Mục Bảo Bình cũng không dễ coi, ngày thường anh luôn mang gương mặt vui vẻ, giờ phút này gương mặt ấy lại cực kỳ nghiêm túc.

"Ông tới làm gì?"

Một giọng nữ lạnh lẽo và một giọng nam rét lạnh đồng loạt vang lên. Cố Song Tử và Mục Bảo Bình hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau. Lý tổng thận trọng đứng trước mắt Mục Bảo Bình, cười hi hi:

"Mục tổng anh cũng ở đây à?"

Mục Bảo Bình không thèm đáp lại gã, chỉ lạnh lùng nhìn xem. Tối hôm qua anh ta đã nghe nhân viên kể lại mọi chuyện, hạng mục đầu tư kia đúng là quan trọng, anh chịu thỏa hiệp mở lời nhờ vả và sắp xếp cho Cố Song Tử mang hợp đồng đến ký là đã xuống nước rồi nhưng Lý tổng vậy mà đòi chạm vào Cố Song Tử, anh ta tức giận đến mức hận không thể tới cửa đánh gã một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy đến thăm Cố Song Tử quan trọng hơn. Kết quả, tự gã tìm tới cửa rồi.

Lý tổng thấy Mục Bảo Bình không để ý tới mình nên đành mặt dày cười mấy tiếng rồi quay sang Cố Song Tử:

"Cô Cố, hôm nay tôi tới xin lỗi cô."

Cố Song Tử lạnh lùng nhìn gã, vừa nhìn mặt gã cô đã cảm thấy có gì đó cuồn cuộn ở dạ dày, vô cùng khó chịu. Lý tổng giơ cánh tay quấn dây băng vải, nói tiếp:

"Cô nhìn tay phải của tôi này, cũng coi như bị thương nặng rồi, cô đại nhân đại lượng tha cho tôi đi. Hơn nữa thật tình lúc đó tôi không biết cô là nhân vật tôn quý như vậy, bởi vì tất cả mọi người đều biết nói chuyện làm ăn với tôi đều phải đưa một người đẹp tới nên khi ấy ... ".

" Đủ rồi! Anh nói chuyện đó mà không thấy ghê tởm à?? Tôi từng nói cô ấy giống mấy người phụ nữ khác, cho phép ông đụng vào à?"

Mục Bảo Bình nghiêm nghị cắt ngang lời Lý tổng. Ông ta sửng sốt, kế đó liên tục gật đầu:

"Đúng đúng đúng, tôi đáng ghê tởm, xin lỗi xin lỗi. Cô Cố à, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi, chuyên hợp đồng tôi nhất định sẽ ký với Mục tổng, mọi người chia hoa hồng cho tôi ít hơn một chút, tôi cũng chắc chắn sẽ đầu từ mà."

"Không cần thiết."

Mục Bảo Bình lại lạnh lùng cắt ngang lời

"Tôi đã tìm được nhà đầu tư khác rồi. Từ nay về sau Mục thị tôi sẽ không hợp tác với Lý Du anh nữa, mau cút cho tôi!"

"Mục tổng ... "

Lý Du còn muốn nói tiếp điều gì đó. Mục Bảo Bình đã đứng dậy, tự mình đuổi Lý Du ra ngoài. Đợi đến khi anh quay trở vào, Cố Song Tử đã vỗ tay bốp bốp. Cô hếch chân mày, mỉm cười:

"Rất có khí thế đàn ông!"

Mục Bảo Bình đỏ mặt, hơi xấu hổ:

"Anh chỉ là không muốn để anh ta phá hỏng tâm tình của em."

"Cảm ơn anh."

Cô Song Tử suy nghĩ gì đó thu lại nụ cười, dịu dàng nói. Cảm ơn anh đặc biệt bảo Lý tổng đến xin lỗi em. Nhưng lời này cô không dành cho người trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro