Chap 61: Kẻ bám đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Mục Bảo Bình họp xong thì việc đầu tiên là chạy tới văn phòng của mình để tìm Cố Song Tử. Lúc đẩy cửa vào, Mục Bảo Bình thấy một màn trước mắt thì dở khóc dở cười.

Cố Song Tử một tay chống đầu, một tay khác cầm bút xanh, bộ dạng nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Nhưng đôi mắt của cô đã nhắm lại thật chặt, ngay cả Mục Bảo Bình mở cửa lớn tiếng như vậy mà cô cũng không có chút động tĩnh nào. Mục Bảo Bình tiến lên muốn ôm Cố Song Tử đến ghế sô pha để nghỉ ngơi, nhưng lại không cẩn thận làm cho cô tỉnh giấc. Mà ngay khi ấy Mục Bảo Bình vừa đúng lúc ôm cô vào trong ngực, đôi mắt với quầng thâm đầm đậm của cô nhìn anh chằm chằm, làm ra vẻ tức giận:

"Chắc không phải anh thừa dịp em ngủ thiếp đi rồi muốn làm gì em đâu nhỉ?"

Mục Bảo Bình cau mày hô to oan uổng:

"Làm sao có thể, trong mắt em anh là người như vậy sao?"

Khóe miệng Cố Song Tử cong lên nở nụ cười:

"Đùa với anh thôi, xem anh bị dọa kìa."

"Hừ, có lòng tốt mà không được báo đáp. "

Mục Bảo Bình kiêu ngạo liếc nhìn cô. Cố Song Tử cười hì hì, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính ở trên bàn.

"Nếu không nghĩ được thì đừng cố, thư giãn đầu óc một chút?"

Kỳ thực Mục Bảo Bình không nhìn nổi dáng vẻ mệt nhọc như vậy của cô. Cố Song Tử lắc đầu, cả đêm hôm qua không ngủ, cô cũng suy nghĩ đến chuyện hay là cứ thư thả thêm một thời gian nữa biết đâu ý tưởng lại đột nhiên đến, bởi vì lúc ấy trong lòng cô vẫn còn sợ món đồ chuyển phát nhanh ấy. Nhưng khi nhắm mắt lại thì không hiểu sao cô lại nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông tên Lý Nam Cẩn nhìn mình lúc đó.

Cố Song Tử tự nhận sau khi rời khỏi nước Z mình không còn là loại người có lòng dạ thiện lương nữa, thế nên ánh mắt của hắn ta thực sự khiến cô nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

"Không được, nếu em không sớm hoàn thành thì bà cô Ma Kết lại bắt em tham gia mấy cuộc phỏng vấn hay đi chụp ảnh tạp chí này nọ mất. Hơn nữa hiện tại ngoài việc này ra em cũng không làm gì khác."

"Như vậy cũng tốt mà!"

Công ty mới của Mục thị cũng giống như Hoắc thị đầu tư khá nhiều lĩnh vực bao gồm cả giải trí nên Mục Bảo Bình đưa tay xoay đầu Cố Song Tử lại, để cho cô ấy nhìn mình:

" Trông em xinh đẹp đâu kém diễn viên. Đi tham gia mấy buổi phỏng vấn hay chụp ảnh cũng không tốn nhiều sức với thời gian. Hơn nữa Ma Kết trực tiếp quản lý em, dù có debut làm nghệ sĩ hay diễn viên cũng không sợ bị người khác chèn ép." 

Cố Song Tử ném cho Mục Bảo Bình một ánh mắt khinh thường:

"Được rồi mà, em đang rất nhàn nhã, ngày ngày chỉ viết truyện với đi ngủ không khỏe sao mà phải đi chạy làm diễn viên hay nghệ sĩ? Suốt ngày chạy đông chạy tây chợp mắt được mấy tiếng?"

Nói xong thì cô tránh bàn tay của Mục Bảo Bình, thu dọn một chút tài liệu mình vừa in trên bàn,

"Em đi ra ngoài hóng gió một chút."

"Cố Song Tử!"

Mục Bảo Bình lên tiếng gọi một câu, muốn cô dừng lại. Nhưng bóng lưng thẳng tắp của cô đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh ta. Cố Song Tử tới một quán cà phê gọi một phần bánh mì và một ly cà phê sữa. Cô vừa thưởng thức phong cảnh vừa bắt đầu lấy máy tính viết tiếp truyện còn đang danh dở.

Cho đến khi ăn hết bánh mì, cà phê cũng uống sạch thì cô mới ngừng lại, cô đọc lại sơ nội dung đã viết một lần nữa, trên mặt lộ vẻ hài lòng rồi mới cất máy tính vào túi xách rồi rời khỏi quán cà phê.

Cô đi bộ một chút rồi đứng ở một nơi cách một ngân hàng gàn đó một khoảng không xa để bắt một chiếc taxi, cuối cùng lại cảm thấy có một ánh mắt đang dừng trên người mình. Thế mà đến khi cô nghiêng đầu quan sát thì chẳng thấy có ai đang nhìn mình cả. Cảm xúc bất an dày đặc trong lòng thôi thúc Cố Song Tử bước nhanh hơn. Cô đi được vài bước thì lại dừng để gọi xe.

Tuy không gọi được taxi nhưng cô lại vô tình phát hiện xung quanh luôn có một người đàn ông mặc nguyên bộ đồ màu đen, đội cả mũ trùm. Cố Song Tử khẽ nhíu hàng mày nhỏ nhắn lại, dường như người đó vẫn luôn ở quanh cô. Cô không dám suy nghĩ nhiều, bước chân cubgx bắt đầu trở nên nhanh hơn. Quả nhiên người kia cũng đi theo, cô vừa chạy thì hắn ta cũng nhanh chóng chạy theo.

Cố Song Tử thử ngăn mấy chiếc xe, thế mà không biết tại sao, rõ ràng thoạt nhìn thì thấy xe chạy tới chạy lui trên đường rất nhiều, nhưng không có chiếc nào dừng lại. Sớm biết thế thì cô đã tự lái xe còn tốt hơn, lúc ấy cảm thấy cơ thể quá mệt vì cả đêm không ngủ cho nên cô mới không lái xe ra ngoài. Cố Song Tử vừa ảo não vừa chạy cố tình đi vào những nơi đông người thật nhanh.

Nhưng người sau lưng vẫn không từ bỏ, Cố Song Tử càng lúc càng có cảm giác bất an trong lòng, nhất thời cũng quên không nhìn đường. Vốn muốn gọi người đi đường giúp đỡ một chút nhưng bước chân người nọ rất nhanh, cô cũng không thể dùng lại nghỉ ngơi được giây phút nào. Mãi cho đến khi Cố Song Tử chạy vào trong một ngõ cụt thì cô mới nhắm mắt lại thật chặt thở ra một hơi như điều tiết lại hô hấp. Xoay người hy vọng gã kia không còn theo chân mình nữa, nhưng khi cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác thì cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Người nọ đang chậm rãi đi tới, hắn biết hiện tại Cố Song Tử không thể chạy được nữa. Cố Song Tử không thấy rõ được mặt của hắn ta vì mũ áo đã che khuất đi một nửa gương mặt. Hai tay hắn nhét vào túi, đặc biệt là hình như tay phải hắn còn cầm cái gì đó.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Cố Song Tử vừa lên tiếng hỏi vừa lui về phía sau theo bản năng nhìn đối phương đầy cảnh giác.

"Trọng điểm không phải là tao muốn làm gì, mà là mày đã làm gì?"

Người nọ cố ý đè thấp giọng khi nói chuyện, làm cho người ta không đoán ra được tuổi của hắn. Theo từng bước chân đến gần của hắn, Cố Song Tử không hiểu ý của hắn ta là gì, cô nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao.

"Đừng ... Đừng tới đây."

Giọng nói của Cố Song Tử càng ngày càng nhỏ, bởi vì người này đã đứng ở trước mặt cô.

"Đây là do mày ép tao, là mày tự tìm đường chết."

Người đàn ông kia thì thầm một câu, tay phải mạnh mẽ vung lên. Có thể thấy rõ trong tay hắn là một con dao trắng toát áp bức, lạnh lẽo như muốn nhấn chìm người khác ở dưới ánh mặt trời. Cố Song Tử nghiêng đầu sang cho khác, đưa tay thủ thế muốn đoạt lấy con dao trong tay hắn nhưng đối phương lại nhanh hơn né tránh khiến Cố Song Tử không kịp phản ứng giơ hai tay che kín mặt hô to một câu:

"Không."

Âm thanh lưỡi dao cắt qua không khí truyền vào trong tai cô rất rõ ràng. Thời gian giống như ngưng lại, Cố Song Tử cũng không cảm nhận được đau đớn như trong dự đoán.

Đợi đến khi cô gắng gượng mở mắt ra thì thấy người đàn ông kia đang đánh nhau với Hoắc Thiên Yết. Mặc dù không biết vì sao Hoắc Thiên Yết lại xuất hiện ở đây, nhưng lúc này Cố Song Tử chỉ lo cho an nguy của anh, cô kêu to:

"Cẩn thận, trong tay hắn ta có dao!"

Hoắc Thiên Yết phân tâm trong chốc lát, đưa mắt nhìn sang Cố Song Tử. Con dao sáng lóa kia đâm vào trên cánh tay anh, Hoắc Thiên Yết bị đau nên lui về phía sau, hơi co người lại, nhanh chóng muốn vén mũ của người kia.

Thân thủ của người nọ cũng rất nhanh, tránh thoát khỏi tay của Hoắc Thiên Yết rồi lập tức chạy đi. Cố Song Tử bước một bước dài tiến lên kiếm tra vết thương của Hoắc Thiên Yết, cô vừa dùng lại trước mặt anh thì anh đã mất đi ý thức trong nháy mắt, cả người ngã về phía trước. Cố Song Tử hô nhỏ một tiếng, cô đỡ được cơ thể của Hoắc Thiên Yết, bị dọa sợ đến mức mất hồn mất vía,

"Hoắc Thiên Yết ! Anh đừng làm tôi sợ!"

Cơ thể Hoắc Thiên Yết rất nặng, cô phải dùng lực rất lớn mới đỡ nổi anh. Cô liếc mắt liền thấy mặt anh không còn chút máu nào, trán anh trắng toát toàn là mồ hôi, mà ở trên cánh tay lại xuất hiện một vùng đỏ tươi, máu thấm ra bên ngoài thành một mảng lớn. Nước mắt của Cố Song Tử lập tức lăn xuống, cô muốn giúp anh đè vết thương lại. Cơ thể nhỏ bé của Cố Song Tử chật vật đỡ Hoắc Thiên Yết ngồi xuống, cô dùng tay đè lên vết thương, vừa khóc vừa mếu máo

" Hoắc Thiên Yết,  anh nhất định sẽ không có việc gì. Nếu anh có bị gì thì tôi phải làm sao?"

Đang lúc cô còn đang loay hoay vừa đè chặt vết thương vừa định xoay tìm điện thoại gọi cấp cứu thì thấy Lý Nhân Mã cuống cuồng chạy đến, thở hổn hển.

"Tổng giám đốc mới vừa thấy cô bị người ta đuổi theo trên đường liền lập tức xuống xe chạy qua bên này, cũng không biết làm thế nào mà chạy nhanh như vậy, tôi lái xe cũng không đuổi kịp anh ấy, khi xuống xe chẳng kịp nghỉ ngơi đã chạy một mạch tới đây rồi."

Lý Nhân Mã mệt lã nói. Hiển nhiên anh ta vẫn còn đang cúi sấp mặt xuống đấy thở chưa chú ý tới Hoắc Thiên Yết đã không còn ý thức, cho đến khi Cố Song Tử vừa khóc vừa hô to:

"Mau giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, cánh tay của anh ấy bị người ta đâm toàn là máu."

Lúc này Lý Nhân Mã mới giật mình ngẩng phắt đầu dậy, tiến đến ôm lấy cơ thể Hoắc Thiên Yết đỡ anh đứng dậy, phát hiện cánh tay của anh bị thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro