Chap 63: Trong nhà vệ sinh (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thực Cố Song Tử hối hận muốn chết, cô nên đoán được Hoắc Thiên Yết bảo mình chăm sóc thì không có chuyện gì tốt.

Cô lại có thể nhất thời vì một câu nói của anh mà suy nghĩ đơn giản, không cẩn thận mà đã đồng ý chăm sóc tên ác ma này! Cố Song Tử cầm quần áo của Hoắc Thiên Yết đã thay ra rồi đi tới nơi đã từng là nhà mình một chuyến. Lúc người giúp việc trong nhà thấy thì không biểu lộ ra nhiều kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Thiếu phu nhân, cô đã về rồi?"

Cố Song Tử nghe cô ta gọi mình là thiếu phu nhân, trong lòng giống như có gì đó cuồn cuộn. Cố Song Tử cười nhạt, đưa quần áo trong tay cho cô ta:

"Đây là đồ của Hoắc Thiên Yết, cầm đi giặt đi."

"Được."

Người giúp việc nhận lấy quần áo xong thì đi giặt. Còn Cố Song Tử đi lên phòng của Hoắc Thiên Yết, lấy một bộ đồ sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, chuẩn bị mang đến cho anh, lại vô tình phát hiện ở trên bàn có đặt tấm hình cưới, người con gái trong ảnh cười vô cùng ngây thơ, thoạt nhìn đôi mắt trong vắt không một chút tạp niệm nào nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được nét ưu tư. Cố Song Tử nhớ lại lúc mình được Cố Quang thông báo phải liên hôn với Hoắc Thiên Yết.

Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt Hoắc Thiên Yết trong truyền thuyết, Cố Song Tử cho là sau này mình sẽ cùng chung sống với người đàn ông anh tuấn mà mình ngưỡng mộ đã lâu, thậm chí trong lòng còn từng thấy vui vẻ.

Cố Song Tử nở nụ cười, nhớ lại lúc đó mình thật là quá ngây thơ, và thảm hại còn nhồi nhét vào đầu mấy kịch bản Tổng tài bá đạo yêu mình như trên truyền hình nữa. Nghĩ tới đây lại thấy buồn cười khi bản thân mình lại trở thành một tác giả viết loại truyện này. Mà có ai biết Tình Duyên chính là truyện lấy cảm hứng từ chính cuộc đời của cô.

Ánh mắt cô lại rơi vào gương mặt không có bất kỳ cảm xúc nào của người đàn ông, khuôn mặt anh bất kể ở ngoài hay là trong hình đều lấp lánh rực rỡ như vậy, khiến cho người ta không thể mở mắt ra nhìn được. Nhưng ngay từ đầu người kia đã không thích mình rồi. Người kia vốn không có trái tim mà. Dù giờ đây có thay đổi thì có thật lòng không hay cũng chỉ là thoáng qua?

Liếc mắt lại thấy hộp đựng nhẫn đang mở, trong đó là nhẫn cưới của cô đưa cho Lý Nhân Mã một năm trước, tại sao anh không vứt đi? Nụ cười trên mặt Cố Song Tử thu lại, trong lòng rối bời, nhưng cô nhanh chóng đè gợn sóng trong lòng mình xuống. Cô vội vàng cầm quần áo đi tới bệnh viện, không muốn ở lại chỗ này thêm nữa vì vì sợ trái tim lại trở nên yếu đuối.

Sau khi tới bệnh viện, Hoắc Thiên Yết cũng không tiếp tục hành hạ Cố Song Tử nữa. Cô muốn nằm trên ghế sô pha chợp mắt một tí, cảm thấy nếu đêm nay không ngủ thì sợ là cơ thể cô sẽ không chịu được mất.

"Này!"

Hoắc Thiên Yết đột nhiên gọi cô. Cố Song Tử giật mình, thầm rủa trong lòng một tiếng, cau mày đi tới trước mặt anh, trong giọng điệu lộ ra vẻ không vui,

"Lại sao nữa?"

"Tôi muốn đến nhà vệ sinh, đỡ tôi đi."

Giọng nói của Hoắc Thiên Yết vẫn hợp tình hợp lý như vậy, muốn nhờ người khác mà còn mang theo giọng điệu như ra lệnh thế kia.

"Anh bị thương ở tay chứ có bị què đâu mà kêu tôi đỡ anh đi??"

Cố Song Tử bị thiếu ngủ nên tính tình khó chịu nhìn Hoắc Thiên Yết. Anh lập tức nhíu hàng mày anh tuấn lại, mở miệng hít thở từng ngụm lớn, một tay đè lên ngực thật chặt:

"A, đầu tôi choáng quá, ngực cũng buồn bực khó chịu."

Anh vừa cố làm ra vẻ nghiêm trọng vừa tự mình đứng lên. Người còn chưa đứng thẳng đã lảo đảo nhào về phía trước mấy bước. Cố Song Tử còn đang bán tính bán nghi thấy vậy vội vàng tiến lên dìu, chất vấn:

"Thật hay giả vậy, thấy chóng mặt sao?"

"Cho tôi vào trong nhà vệ sinh, ngồi năm phút mà không ra ngoài thì em nhất định phải tới cứu tôi đấy."

Hoắc Thiên Yết yếu ớt nói. Cố Song Tử đưa tay lên xoa xoa nhân trung của mình, không muốn nghe thêm nữa nên thở dài một hơi:

"Được rồi, tôi đỡ anh đi."

Khóe miệng Hoắc Thiên Yết trộm cong lên. Đỡ anh vào nhà vệ sinh rồi, Cố Song Tử liền tính rời đi. Anh níu cổ áo phía sau của cô lại:

"Này, cởi xuống giúp tôi."

"Mẹ nó, anh nói cái gì??"

Cố Song Tử không dám tin xoay người nhìn Hoắc Thiên Yết. Anh thật sự đang bảo cô cởi quần hộ sao? Anh chậm rãi giơ cánh tay bị thương của mình lên, vẻ mặt đương nhiên nói:

"Em học được cái thói động chút là chửi bậy ở đâu thế? Tay tôi bị thương, một tay thì sao có thể kéo khóa ra được chứ??"

"Này, có phải anh hơi quá đáng rồi không? Không nói với anh nữa, tôi đi gọi y tá tới giúp anh."

Cố Song Tử thật sự chịu đủ rồi, đôi lông mày nhỏ nhíu lại thật chặt.

" Để y tá giúp, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ."

Hoắc Thiên Yết cũng cau mày, gương mặt không vui. Cô thực sự phục anh lắm rồi, cô mất kiên nhẫn hỏi

"Để tôi giúp anh, anh sẽ không xấu hổ sao?"

"Đúng vậy, dù sao em cũng thấy rất nhiều lần rồi."

Hoắc Thiên Yết nghiêm trang trả lời. Cố Song Tử ngoài cười nhưng trong lòng hận không thể bóp chết anh, khóe môi mấp máy, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, cô cũng chẳng nói gì với Hoắc Thiên Yết nữa, đưa tay giúp anh kéo khóa xuống. Cô nâng mắt lên nhìn thì thấy trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, lại có vẻ vô cùng dịu dàng, khiến trái tim của Cố Song Tử rung động mãnh liệt. Cô nhìn nhầm sao?

Ánh mắt cô hơi dời xuống, không nhìn mặt anh nữa, lại đảo mắt thấy hầu kết trên cổ anh. Hầu kết mang đầy nét đặc trưng của phái nam, tựa như lơ đãng chuyển động lên xuống. Cố Song Tử hơi đỏ mặt, giống như trong không khí có thứ gì đó đang lén lút lên men mà cô lại cực kỳ sợ cảm giác này, cảm giác bản thân sẽ lại khuất phục dưới tay anh.

"A ... "

Đột nhiên Cố Song Tử khẽ kêu một tiếng, trên mặt nhanh chóng đỏ ửng. Bởi vì khi ngón tay cô kéo khóa ra thì không cẩn thận đụng phải nơi riêng tư của Hoắc Thiên Yết. Cho dù cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm giác được nơi đó nóng lên. Cố Song Tử lui về sau một bước theo bản năng, con nai con chạy loạn kịch liệt trong tim. Ký ức nóng bỏng lần trước say rượu ùa về.

Đôi chân dài của Hoắc Thiên Yết bước lên phía trước một bước kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn. Cố Song Tử chớp mắt mấy cái liền thấy anh đến gần, cuống quýt lùi về sau bước nữa. Đột nhiên cô phát hiện mình đã lùi đến trước bệ rửa mặt, nghiêng dau đã thấy chiếc gương soi ở sau lưng. Đợi lúc cô ý thức được chuyện sắp xảy ra, quay đầu lại ngăn cản thì một mùi hương quen thuộc tràn đầy mùi thuốc mỡ đập vào mặt, đôi môi hơi lạnh nhanh chóng thành lửa nóng.

Vì sức lực của Hoắc Thiên Yết rất lớn cho dù anh chỉ có thể cử động một cánh tay nhưng có thể ôm cơ thể bé nhỏ của Cố Song Tử thật chặt. Cố Song Tử vừa vặn vẹo người, vừa muốn kháng cự nụ hôn đến từ Hoắc Thiên Yết. Nhưng kỹ thuật hôn của anh thuần thục và cao siêu, không chỉ có thể linh hoạt tránh thoát mấy chiếc răng bén nhọn của cô mà còn thuận lợi khơi dậy ham muốn của người đối diện, Cố Song Tử luôn thua anh ở phương diện này, hôm nay cô định sẵn là thua anh triệt để.

Cô cảm thấy bệ rửa mặt được làm bằng sứ sau lưng làm cô lạnh cả người, cơ thể Hoắc Thiên Yết ở trước mặt lại nóng đến khác thường. Đặc biệt là nơi phía dưới, bởi vì cô cứ giãy giụa cọ sát nên sinh ra phản ứng. Hơi thở của Hoắc Thiên Yết càng lúc càng nặng nề, càng ngày càng dồn dập. Cố Song Tử có thể cảm thấy cơ thể mình từ từ mềm nhũn ra.

Cô kéo cổ áo anh sờ đến một vật nhỏ lành lạnh phía trước ngực, hình dáng quen thuộc khiến ánh sáng tụ lại trong mắt Cố Song Tử, cô muốn mở miệng hỏi chuyện. Thế nhưng đầu lưỡi của Hoắc Thiên Yết đột nhiên luồn vào miệng, dẫn theo chất lỏng ngọt ngào vào trong khóe miệng cô, một mạch hôn xuống cổ Cố Song Tử.

"Khoan đã, Hoắc Thiên Yết, cái đó tại sao...!"

Cố Song Tử mở miệng muốn anh ngừng lại. Hoắc Thiên Yết sớm đã quen dáng vẻ này của Cố Song Tử, bàn tay ôm sau lưng dùng sức xé quần áo người kia. Âm thanh vải vóc bị xé vang lên bên tai hai bọn họ. Cố Song Tử lại chửi thề trong lòng, người đàn ông này là quỷ sao, một tay mà vẫn xé được quần áo của cô? Cố Song Tử cuống quýt dùng tay đè quần áo ở sau lưng lại, trên mặt lộ ra chút ửng hồng, ánh mắt lại gợn sóng:

"Hoắc Thiên Yết, anh dừng tay đã! Nhẫn cưới ..sao sao anh còn giữ nó?!"

Bởi vì cô vươn tay ra sau giữ lấy nên sức lực không bằng Hoắc Thiên Yết. Cô cảm giác được nút áo ở trước ngực bởi vì dùng sức sau lưng nên hai cái đã bị bung ra. Nụ hôn của Hoắc Thiên Yết có tính xâm lược vô cùng lớn, anh cắn lên xương quai xanh của cô. Cố Song Tử gấp gáp đến độ muốn chết, cô muốn nghe Hoắc Thiên Yết trả lời tại sao anh còn giữ nhẫn cưới của hai người không vứt đi?

Đột nhiên cánh tay bị thương của Hoắc Thiên Yết ôm lấy chân cô, nhanh chóng bế cô lên bồn rửa mặt. Hai chân rời khỏi mặt đất khiến Cố Song Tử hết sức khiếp sợ, chẳng lẽ tay anh không đau sao? Hay là tinh trùng lên não nên không còn để ý đến cái khác nữa? Hai tay Hoắc Thiên Yết kéo áo trước ngực cô ra, Cố Song Tử lập tức dùng hai tay ôm lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào anh:

"Anh là chó sao! Còn cắn người. Không được!"

Khóe miệng Hoắc Thiên Yết cong lên như thể bản thân vừa nhận thức được gì đó ở cô, lại vừa thừa nhận một điều gì đó ở bản thân mà mình luôn không nhận ra hoặc luôn chối bỏ. Anh dùng sức kéo bàn tay đang che trước ngực của cô ra.

"Anh Hoắc!"

Cửa phòng truyền đến tiếng nói, còn mang theo tiếng gõ cửa:

"Đến thời gian kiểm phòng rồi, anh có ở bên trong không? Cơ thể như thế nào?"

Cố Song Tử nghe tiếng thì giật mình, cơ thể trở nên căng thẳng, Hoắc Thiên Yết nghe thấy tiếng động thì nới tay, cũng lui người về phía sau một bước. Thu lại nụ cười khi nãy, trên mặt anh tràn đầy vẻ khó chịu:

"Cơ thể tôi không sao cả! Tôi muốn đi ngủ."

Bác sĩ ngoài cửa nghe được giọng nói của Hoắc Thiên Yết thì không gõ cửa nữa mà rời đi. Cố Song tử tung người nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, dùng tay giữ lại phần áo trước ngực và sau lưng lách người định đi ra ngoài.

Cô biết hành động hỏi về chiếc nhẫn khi nãy đã vô tình mở một đường cho Hoắc Thiên Yết bóc trần suy nghĩ và cảm xúc của cô rồi nên chắc chắn tối nay cô không chạy đi đâu được nhưng cô vẫn muốn níu lại chút lý trí cuối cùng Hoắc Thiên Yết thấy cô định đi thì giữ lại cô lại, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt đưa mắt nhìn xuống phía túp lều nhỏ

" Em định đi đâu?."

Cố Song Tử nhìn theo ánh mắt của anh, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Cố Song Tử hít vào một hơi sâu quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Thiên Yết lại phát hiện sắc mặt anh đen như thế thì căng thẳng trong lòng,

"Tôi thấy anh không có vấn đề gì nữa nên muốn đi về nghỉ ngơi, đã tối rồi."

Hoắc Thiên Yết trở lại con người cũ, anh ôm cánh tay bị thương của mình nằm dài trên giường, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều,

"Em ngủ lại đây đi, có thể nửa đêm tôi sẽ đói đó."

"Tôi ... "

Cố Song Tử vốn nghĩ mình thật sự quá mệt rồi nên rất cần nghỉ ngơi, tính bảo anh bỏ qua cho mình. Nghĩ cô lại từ chối anh vô cùng cương quyết cắt ngang lời cô:

"Đừng quên em đã đồng ý chăm sóc cho tôi."

Anh nói xong thì cứ thế nghiêng người ngủ mất, căn bản không cho cô có cơ hội nói chuyện. Cố Song Tử đăm chiêu nhìn anh, thở dài một hơi, hình như là đúng như vậy. Cô đi tới bên cạnh ghế sô pha, nhìn cái ghế chật chội eo hẹp thì lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Thiên Yết nằm trên giường bệnh. Quên đi, cô đành chịu đựng mấy ngày vậy!

Nửa đêm.

Người trên giường bệnh trở mình, bật đèn trong phòng bệnh lên. Khoảng cách giữa ghế sô pha với giường không phải quá xa, Hoắc Thiên Yết tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc, vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Song Tử nằm trên ghế sô pha, giữa hàng lông mày vừa có ưu sầu vừa có dịu dàng. Anh không biết trong đêm mình nhìn Cố Song Tử như vậy bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi một lần nhìn cô cau đôi mày nhỏ vì chứng khó ngủ thì anh lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro