Chap 94: Không thể không vào (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi lưỡi Hoắc Thiên Yết mềm dẻo, đầu lưỡi anh quét qua hàm răng cô, không thể nghi ngờ, không thể từ chối, mềm nhũn liếm láp qua hàm trên cùng lưỡi kế bên, quấn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của cô, kéo ra mút vào miệng mình mà nút. Lưỡi cô bị anh nút đến tê dại, dần dần bắt đầu thấy thiếu dưỡng khí, ánh đèn sáng chói chiếu vào mắt, kích thích muốn rơi lệ.

Trước mắt cô trống rỗng, chỉ cảm nhận được cảm giác anh cắn xuống môi dưới có vẻ động tác hơi dồn dập, Hoắc Thiên Yết làm sao cũng cảm thấy không đủ, từng chút từng chút tước đoạt đi không khí, mang theo lưỡi của cô, trêu chọc Cố Song Tử phác họa hình dáng bờ môi của mình, dạy dỗ chỉ bảo lại không đủ kiên nhẫn thế là một lần nữa ngậm lấy toàn bộ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống.

Cả người Cố Song Tử như nhũn ra, cuối cùng thì cũng nhớ đến phải giãy dụa, nhưng vẫn như trước hoàn toàn vô dụng, toàn bộ khí lực đều bị người trước mặt ép về phía sau. Cố Song Tử lần nữa ngã lưng xuống mặt đệm êm ái, cô khẽ lên tiếng kháng nghị nhưng tất cả đều bị Hoắc Thiên Yết nuốt vào, yết hầu không ngừng nhấp nhô, nhấm nháp nước bọt trào ra của cô, ngay cả âm thanh nuốt xuống cũng để Cố Song Tử nghe rõ ràng.

Mấy ngày ở bên cạnh kìm nén dục vọng bản thân chỉ tập trung bôi thuốc mà không đụng vào Cố Song Tử khiến Hoắc Thiên Yết như con sói bị bỏ đói nhiều năm, không quan tâm cô đang kháng cự, đè ép cái tay đang chống đối kia lại, cùng môi lưỡi cô quấn quýt, chống đỡ trên khoang miệng của cô, công thành đoạt đất.

Lưỡi nhọn của Cố Song Tử bị Hoắc Thiên Yết mút đến tê dại, hít thở không thông, cô cố gắng muốn đẩy anh ra, để hít thở chút không khí. Nhưng Hoắc Thiên Yết chẳng những không buông tay mà đầu gối còn tiện thể kẹp lấy hai chân cô, bắt chước động tác nào đó nhẹ nhàng đụng chạm, tay cũng thò vào trong vạt áo, trực tiếp mò đến nhũ hoa của cô. Một bên hôn, một bên mò vào điểm mẫn cảm của cô.

Đến khi thật sự cảm thấy không khí trong người Cố Song Tử bị mình hút hết thì Hoắc Thiên Yết mới buông cô ra. Cố Song Tử tham lam hít lấy hít để không khí, ánh mắt uất ức nhìn anh mếu máo, khoé môi uỷ khuất mím thành nửa vòng cung, đuôi mắt đỏ ửng, lông mi như có như không còn đọng vài giọt nước long lanh.

" Hoắc Thiên Yết, anh ăn hiếp em!"

Hoắc Thiên Yết thu hết dáng vẻ hờn dỗi, uỷ uỷ khuất khuất, đang đợi người khác đến dỗ dành của Cố Song Tử vào mắt, dáng vẻ đáng yêu như vậy chắc chỉ có anh mới nhìn thấy nhỉ? Trong lòng Hoắc Thiên Yết trở nên ngứa ngáy, một lần nữa ôm lấy cô, tay xoa xoa eo nhỏ trầm giọng nói:

" Song Tử, anh muốn."

Trời đất! Hoắc Thiên Yết đang làm nũng với cô đấy à?

Cố Song Tử vẫn còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Thiên Yết liền kéo tay của cô, hướng bụng dưới mình là ấn mạnh, sức lực của anh không nhỏ, Cố Song Tử dễ dàng cảm nhận được sức nóng bỏng tay, cứng rắn còn hơi giật giật ở nơi nào đó thì hai má đỏ lựng, cô đánh mắt đi chỗ khác nhưng ngón tay mảnh khảnh lại như có như không đặt lên bụng dưới của anh vuốt vuốt.

" Lưu manh."

Hoắc Thiên Yết cong khóe môi nhìn cô đầy ý cười như thể muốn nói đều là tại cô mà anh mới như vậy. Bàn tay đặt lên eo cô, lại bắt đầu chậm rãi xoa nắn. Một lúc sau, Cố Song Tử trần như nhộng xấu hổ nằm giữa giường, cả thân hình thon gọn, gợi cảm, làn da trắng mịn đã dần chuyển hồng, dọc theo cơ thể là những dấu hôn đỏ đỏ tím tím. Hoắc Thiên Yết mở hai chân của cô ra, thấp giọng nói:

" Thật đẹp"

Cố Song Tử mắt thấy Hoắc Thiên Yết đang hạ thấp đầu xuống thì biết anh định làm cái gì, mà cả ngày hôm nay cô đều ở ngoài đường, về đến nơi còn chưa tắm, cả người đều là bụi bẩn nên cô vội vàng ngăn anh lại

" Đừng dùng miệng, b. .."

Chữ bẩn còn chưa thốt ra một cách trọn vẹn thì khuôn mặt anh đã nhanh chóng vùi vào giữa chân cô. Hoắc Thiên Yết hoàn toàn không cho cô cơ hội lên tiếng, một giây sau cơ thể Cố Song Tử run lên, môi của anh đã dán vào nụ hoa giữa chân cô. Đầu lưỡi Hoắc Thiên Yết ấm áp mà mềm mại, nhẹ nhàng khuấy đảo, toàn thân dâng lên một cỗ khoái cảm khó nói nên lời, một mặt Cố Song Tử muốn đẩy đầu anh ra, một mặt khác trong tâm trí lại xúi giục cơ thể cô chìm sâu vào, gần vào trong chút nữa, sâu hơn chút nữa.

Hai chân Cố Song Tử mở ra, bị tách thành chữ M, tư thế xấu hổ vô cùng, mà Hoắc Thiên Yết còn liếm liếm tạo ra âm thanh ướt át, môi với lưỡi phối hợp hoà quyện với nhau tạo ra âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt. Vờn qua lại ở bên ngoài một hồi, cuối cùng Hoắc Thiên Yết cũng đẩy hai mép thịt ra, cắn cắn viên trân châu nhỏ kia, Cố Song Tử lấy tay che miệng, rên rỉ thành tiếng, cô cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng của anh đang dò xét đi vào.

Cố Song Tử nhớ rõ ràng trong ấn tượng của mình từ trước đến nay Hoắc Thiên Yết là một người có biểu cảm luôn lạnh như băng, nói hơn hai câu cũng ngại phiền, cao ngạo tự phụ, dường như chẳng để ai vào trong mắt. Mỗi lần trên giường đều mạnh bạo điên cuồng trực tiếp công thành. Nhưng người đàn ông đó giờ đây là vùi đầu vào giữa hai chân cô, còn liếm lấy chỗ ấy cho cô. Đây là lần đầu tiên anh làm vậy với cô!

Cố Song Tử nắm chặt ga giường, cơ thể phản ứng rất thành thật khiến Hoắc Thiên Yết cảm thấy rất hài lòng. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời anh làm vậy nhưng kỹ thuật quả thật rất cao siêu. Hoắc Thiên Yết trực tiếp dùng lưỡi đâm vào chỗ đó, khiến mỗi tế bào trên cơ thể Cố Song Tử đều như cùng với hô hấp hoà vào động tác đầu lưỡi đâm vào rút ra của anh, thần kinh càng lúc càng căng cứng.

Đầu lưỡi Hoắc Thiên Yết vừa vào một chút, lập tức được các bức tường nhỏ xung quanh bao bọc, lúc rút ra lại kéo theo một sợi chất lỏng, anh cuốn lưỡi lại liếm sạch, rất nhanh lại có một dòng nước khác chảy ra, cứ chảy liên tục không ngừng, chúng còn mang theo một mùi hương đặc trưng nhàn nhạt. Cố Song Tử chịu không nổi nữa giật giật ngón chân, gót chân vừa khéo lại vuốt ve sau lưng anh, giống như là một loại thúc giục yên lặng.

"A..Nhanh thêm một chút nữa."

Hoắc Thiên Yết nhếch khóe môi rất ăn ý nắm lấy hai chân cô đẩy lên, trong nháy mắt cơ thể bị kéo căng ra, đầu lưỡi anh linh hoạt ra vào nhanh chóng hơn, bắt chước một động tác nào đó, thúc sâu vô một cái rồi lại nhanh chóng rút ra. Tạo ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Thỉnh thoảng răng của Hoắc Thiên Yết sẽ nhẹ nhàng gặm cắn, vừa mẫn cảm lại yếu ớt, sợ hãi lại kích thích, cuối cùng anh chọn một điểm kia mút mạnh một cái, Cố Song Tử không khống chế được run rẩy, phía dưới bắn ra nước.

"A.. ưm..."

Bên trong âm đạo co rút nhanh chóng, hai mép thịt cũng khẽ mở ra, viên trân châu nhỏ cũng hiện lên màu hồng nhu thuận, lúc Hoắc Thiên Yết rút đầu lưỡi ra, cúi mặt quan sát, ánh mắt nồng đậm màu dục vọng. Nơi đó của cô giống như một con sò nhỏ đang mở miệng, hai mép thịt vừa khép lại sau đó liền mở ra, phun ra mật dịch, lại khép lại thu vào. Hoắc Thiên Yết hơi híp mắt lại, sau đó lại dán vào liếm tiếp.

Cuối cùng Cố Song Tử lại đạt cao trào thêm một lần nữa, lần này còn mãnh liệt hơn so với lần trước, Hoắc Thiên Yết nhanh chóng nuốt hết, bên môi có một ít chất lỏng tràn ra, ừng ực, âm thanh nuốt vào rất rõ ràng, giống như là nuốt cái gì đó nhiều lắm.

Anh sao có thể nuốt hết?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, làm cho sống lưng Cố Song Tử tê dại, lấy mũi chân nhẹ nhàng chọt chọt anh:

" Bẩn lắm, em ở ngoài cả ngày vẫn chưa tắm..."

"Không có đối với em."

Hoắc Thiên Yết nói. Anh nâng người, cơ thể nóng hổi áp sát người Cố Song Tử, da thịt chạm vào nhau vô cùng kích thích, cơ thể cô run rẩy, sự nhạy cảm ngày càng lan rộng ra, vành tai bị anh ngậm lấy, cô mơ hồ cảm thấy ở phía dưới lại chảy nước trở nên ẩm ướt đến không chịu nổi. Bàn tay Hoắc Thiên Yết đặt trên ngực tròn của cô, cẩn thận nhào nặn, trêu đùa nhũ hoa, một bên khác thì dùng môi răng phác họa đường cong của nó, đôi lúc còn ác độc khẽ cắn một cái, Cố Song Tử nhẹ giọng rên rỉ:

"Ưm..."

Cố Song Tử không khống chế được mà cong người ngã ra phía sau, dưới ánh đèn dịu nhẹ của phòng ngủ, cái cổ thiên nga của cô tạo nên một vòng cung yếu ớt mà lại vô cùng xinh đẹp. Hoắc Thiên Yết để cô chống đỡ ở đầu giường, đầu lưỡi liếm mút xương quai xanh quyến rũ, mút một cái lại tạo ra thêm một dấu vết nhàn nhạt, cây gậy nóng hổi kia áp lên bụng của Cố Song Tử, cô có thể cảm nhận được sự ướt át cùng nhiệt độ nóng hổi của món đồ kia. Hoắc Thiên Yết thấp giọng hỏi:

"Anh có thể cho vào không?"

Cố Song Tử cong khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười nhưng lại khó khăn nói ra một câu:

"Nếu em nói không được thì anh sẽ không vào sao?"

Hoắc Thiên Yết không cần suy nghĩ lập tức nói:

"Không thể không vào."

Cố Song Tử bật cười thành tiếng khanh khách, cô đưa tay luồn vào mái tóc rối của Hoắc Thiên Yết, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu vang lên:

"Vào đi."

Dáng vẻ cười đùa này của cô khiến trái tim Hoắc Thiên Yết lại rung lên. Môi lưỡi anh cuống vào vành tai Cố Song Tử, ngón tay vuốt ve nơi đùi non mềm, làm cho nước mật ngọt của cô càng chảy ra nhiều hơn, lặp lại vài lần như thế, lại nghiêng người áp lên người cô, kéo tủ đầu giường ra, giống như là kiếm cái gì đó. Cố Song Tử thấy anh đến giới hạn rồi mà còn không vào thì hỏi:

"Anh kiếm cái gì vậy?"

Giọng Hoắc Thiên Yết khàn khàn, tràn ngập mùi vị tình dục:

"Tìm bao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro