Biển.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-

Anh ơi,

Em từng ôm lòng nhìn ra biển mà tưởng, càng yêu anh sẽ càng hiểu được anh. Cơ mà suy cho cùng, kể bao lâu mới hết được lòng mình, nghĩ bao lâu mới biết hết về nhau? Em không hiểu nổi sóng, em nghĩ về niềm tin, nghĩ về lòng người, rồi em nhắm mắt miên man trong bẽ bàng.

Anh ơi, ai mà hái nổi sao trời, với nổi ánh trăng. Còn em, em chỉ biết yêu thôi là không đủ, bởi có chạm đến mấy cũng không sâu nổi lòng người. Em sợ, em sợ rồi, có chỗ nào cho kẻ cuồng si mà không vướng bận, muốn yêu mà không nghĩ về lòng tin yếu ớt hèn mọn như em? Biển nói em cứ dập dìu yêu, sóng lại xô bờ kéo em về với bãi. Em muốn bước tiếp nhưng lại chập chừng, em đuổi không kịp gót biển, nên đành đứng nhìn về đường chân trời xa tít tắp rồi đi lạc, là lạc khỏi anh hay lạc mất chính em?

Lối cũ đi đã mòn, thế mà chẳng tìm nổi đường về. Em chôn chân nhìn về con đường trước mắt dần chia năm xẻ bảy, thế nhưng không bước nổi nữa, anh cũng chẳng đến kéo em theo, để em kết nút thắt của câu chuyện chúng mình.

Mùa thu anh từng kể em nghe có đám lá rơi rụng màu úa vàng, khung trời ôm trọn ly bạc xỉu sớm mai, có cả vài chiều ngắn ngủi trước khi cả hai hối hả bước sang một trang mới. Gió thu Hà Nội lúc ấy sao lạ lẫm quá, lạ với cả em và cả anh, dù đã sống ở Hà Nội hai mươi năm có lẻ, chắc em chưa từng tưởng được mình đánh rơi bình yên nhanh đến vậy. Rồi anh đi, mang theo cả bình yên em bỏ quên theo cùng. Giờ thì, có lẽ thu đã hết dịu dàng, hoặc vốn chẳng đẹp đến thế. Bên khung cửa sổ em tựa, em nhìn thấy mưa rơi mãi chẳng ngừng, ai khóc mà đau quá anh ơi.

Em ngẩn ngơ, rồi nghĩ về anh, và lòng anh. Em tìm, rồi lại tìm về những mảnh kí ức vụn vặt đã vỡ, hướng về hoàng hôn trên ảnh biển rạng ngời, tìm về anh là tìm về nơi em bắt đầu. Em thấy được mình, thấy cả những hoài niệm, khát khao, sâm thương từng trải, thấy cả trạm dừng chân có mái tôn mưa tí tách rơi hay những ngày nắng ửng hồng, và em thấy cả anh.

Em thấy anh hoà trong bọt sóng trắng xoá, giấu mình trong màu xanh nước biển, anh hiền hoà, anh xao xuyến, là anh yêu thương thân thuộc.

Em thấy anh quẫy đuôi để tìm về biển, biển cuốn anh dần xa bờ, anh đi theo hoài bão của riêng anh.

Còn em tay ôm cát trắng, em thả anh về lại với sóng, để anh tìm về với chính anh.

Từ Em.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro