bố nhỏ khóc rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hai bố của gấu nâu dạo này rất lạ luôn á. bố lớn thì sáng nào cũng đi đến bệnh viện sớm ơi là sớm, tối thì tận khi em và bố nhỏ ngủ vẫn chẳng thấy bố lớn đâu. việc đón em từ nhà trẻ về bây giờ lại là việc của bố nhỏ, nếu không phải mỗi sáng vẫn có thức ăn được làm sẵn trên bàn, em còn ngỡ như bố lớn đã không về nhà. bố nhỏ thì dạo này không hay cười như trước nữa, tâm trạng lúc nào cũng treo trên mây. quả thật không khí cả nhà cũng khác trước rất nhiều, làm em vô cùng tủi thân luôn.

tối nay vẫn thế, gấu nâu vừa ăn xong liền tự giác ngồi xem ti vi cho bố nhỏ dọn dẹp. đến giờ ngủ cũng nhanh chóng lên giường không dám năn nỉ bố nhỏ chơi với em như khi trước.

thiếu câu chuyện cổ tích thơ mộng mỗi tối, mất đi cái hôn trán ngọt ngào trước khi chìm vào mộng đẹp. cũng chẳng còn chiếc chăn nhỏ kéo lên ngang hông phòng hờ lúc em có lạnh vẫn có thể vô thức kéo lên, hình như bố nhỏ của em phân tâm quá rồi.

nửa đêm, em mãi chẳng ngủ được vì nghĩ cách giúp bố nhỏ của em vui vẻ lại như trước, cũng muốn bố lớn của em đừng tránh mặt hai bố con em nữa, em rất là nhớ bố lớn luôn.

sợ bố nhỏ tỉnh giấc, em rón rén đi qua phòng hai bố để xuống lầu uống nước, giờ chắc cũng tầm 1,2 giờ sáng nhưng vẫn chưa thấy bố lớn về nữa. đèn ở nhà bếp vẫn sáng, em còn tưởng bố nhỏ lên phòng nhưng quên tắt cho đến khi em nghe được vài tiếng nấc vang ra từ góc bếp.

bố nhỏ của em khóc rồi.

lần đầu tiên em thấy bố khóc, thậm chí là khóc sướt mướt như bây giờ. đến nỗi em còn có thể thấy mắt của bố nhỏ đã sưng húp cả lên, đến nỗi bố cũng không để ý sự hiện diện của em ngay lúc này. em rất muốn lại ôm lấy bố nhỏ, nói rằng em lo cho bố, bố đừng khóc nữa. muốn dùng bàn tay của mình lau sạch nước mắt cho bố, nói bố đừng buồn còn gấu nâu ở cạnh bố mà. nhưng em không làm được, vì bây giờ em cũng khóc rồi.

như giọt nước tràn ly, mọi buồn tủi từ khi thấy hai bố của em khác so với lúc trước, em gom góp lại rồi hóa thành giọt lệ lăn dài trên gò má, đọng lại thành mảng mờ đục trong khóe mắt. em không có đủ dũng cảm để bảo bố đừng khóc, vì em cũng chẳng khác là bao.

người thay đổi, rốt cuộc lại là bố lớn của em. thôi tú bân, bây giờ bố ở đâu mà làm bố con em thiếu hụt hơi ấm thế kia?

em ghét bố lớn vì khiến cho bố nhỏ em khóc, càng ghét bố lớn hơn vì không còn ở bên cạnh bố con em như ngày trước. nhưng sao thế này, càng ghét em lại càng muốn có thể gặp bố con em một lần sau chuỗi ngày dài đằng đẵng bố tránh mặt. muốn bố lớn xuất hiện dang rộng vòng tay ôm lấy em và bố nhỏ, nói bố nhớ em và bố nhỏ, nói từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.

em rốt cuộc vẫn lặng lẽ về phòng.

sáng nay, bố nhỏ khẩn trương đưa em đến nhà trẻ rồi nói là đi công việc. chắc bố nhỏ bận lắm.

vừa mới ban sáng, nhìn lên chiếc kệ cạnh giường anh mới phát hiện, cậu alpha nhà anh hình như bỏ quên điện thoại ở nhà mất rồi. cầm lên nghĩ ngợi chốc lát, chắc cũng đã hai tuần anh mới có thể cảm nhận được mùi hương mật ong dịu nhẹ như này, trước đó anh luôn than phiền vì tin tức tố của tú bân rất ngấy khiến anh khó chịu. nhưng giờ đây anh lại nhớ nó đến phát điên, hơn hết, anh nhớ hình bóng alpha đó, một alpha mang tin tức tố mật ong mà anh yêu bằng cả sinh mạng nhưng lại đang lạnh lùng thờ ơ với anh chẳng rõ lý do.

đối với việc né tránh của thôi tú bân, giữ được điện thoại của cậu trong tay, chín phần mười anh phải kiểm tra nó một lúc. không vì gì cả, anh bất an, anh sợ những việc anh nghĩ trở thành sự thật, nhưng không thể không nói, anh quả thật chẳng muốn biết kết quả như thế nào. giây phút mà anh mở khóa mật khẩu và tra vào lịch sử trò chuyện mới cảm thấy....anh hối hận rồi.

'anh thương thằng bé một chút đi'

'nó có cùng huyết thống với anh đó'

'tôi không thương thì đến lượt người làm mẹ vô tâm như cô lên tiếng?'

'nói thế nào thì bây giờ thằng bé sống rất tốt canh chúng tôi rồi'

'tốt? gọi người không là gì với nó là ba?'

'tốt chỗ nào trong khi mẹ của nó đã về'

'đừng để tôi tìm gặp và nói chuyện trực tiếp với omega xinh đẹp nhà anh'

'gặp nhau đi'

'xxx 7h'

và thật ấu trĩ khi anh lại quyết định đến đó một chuyến để xem người đó hẹn làm gì sau cuộc trò chuyện đầy mờ ám đó. anh cảm thấy nực cười vì bản thân trông cứ như thiếu nữ trói chồng không chặt đi bắt ghen vậy. nhưng anh làm gì còn lựa chọn khác. anh muốn mọi chuyện nhanh chóng giải quyết để anh cảm thấy nhẹ nhõm. nếu...thôi tú bân thật sự như vậy, anh sẽ trả cả con lẫn chồng cho người đó, anh thật sự không muốn cái cảm giác dằn vặt vì phá vỡ tình cảm của người khác cứ quấn mãi.

diện một bộ đồ không quá nổi bật và khó nhận diện để đến nơi trong tin nhắn đề cập, đến nơi cũng vừa lúc bắt đầu cuộc trò chuyện thì phải. anh đến chiếc bàn nơi cạnh nơi có thể quay sang quan sát ra bên ngoài, ngồi đối lưng với alpha mà anh nhớ mong những ngày nay.

"tôi muốn gặp phạm khuê"

"nếu tôi cự tuyệt?"

"hãy thôi luyên thuyên đi"

"một là cô cầm số tiền này an hưởng cả đời còn lại bằng cách im lặng rời đi, hai là chẳng có gì cả."

"vì cái gì? tôi là mẹ nó cơ mà?"

"vì tôi là bố nó, là người nuôi nấng nó từ nhỏ tới bây giờ. và cô chẳng có nghĩa lý gì cả ngoài câu mang nặng đẻ đau"

đến đây thôi, nhiên thuân bây giờ chẳng còn hơi đâu để nghe tiếp nữa. đã quá đủ để bóc trần sự thật, quá đủ để dày vò anh khổ sở đến cùng cực rồi.

cũng đến đây thôi, anh biết mình nên làm gì rồi.

mở dãy số đã 2 tuần rồi anh chưa động đến rồi nghe được đoạn nhạc chờ dài đằng đẵng. phải biết những cuộc gọi trước đó anh chưa bao giờ chủ động, thế mà giờ đây anh lại là người gọi trước, rồi nói chẳng được hai câu khi người đầu dây bên kia bắt máy.

"cố gắng thu xếp một chút đi, anh gặp em có chuyện muốn nói"

chẳng đợi hồi âm, anh ngang nhiên tắt máy. chẳng vì gì cả, anh sợ người kia nghe thấy giọng anh nghẹn lại, sợ người kia nghe thấy giọng điệu yếu đuối - một điều chẳng mấy tốt đẹp. cả tuần này anh đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi tiều tụy. mà lý do chỉ độc mỗi ba từ 'thôi tú bân' một cậu alpha kém tuổi yêu anh 7 năm, nói với anh rằng được kết hôn với anh là điều hạnh phúc nhất thế gian này. nhưng lại che giấu với anh một chuyện chẳng thể nào chấp nhận nổi, cậu có con riêng ở bên ngoài, thậm chí còn mang về nuôi nấng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

phải, thôi phạm khuê không phải do anh sinh ra. được tú bân mang về và nói là cậu đã làm mọi thủ tục để nhận nuôi thằng bé từ viện phúc lợi. thôi tú bân căn bản rất thích trẻ con, từ lâu đã ấp ủ sẽ xây dựng một mái ấm hoàn hảo có tràn đầy tiếng cười của con nít. nhưng khi anh chủ động nói sẽ sinh cho cậu một đứa, cậu lại cự tuyệt. nói sinh con sẽ rất đau, sợ anh đau rồi cậu sẽ xót đến chết mất. hóa ra, tất cả những lời nói đều là giả dối, không muốn anh không sinh con chẳng qua là vì cậu đã sớm có một đứa. một bí mật hoàn mỹ lừa dối anh lâu như vậy. hóa ra là trước khi kết hôn đã có người tình bên cạnh. thế cớ gì lại đồng ý kết hôn với anh chứ?

những lời gì mà thân thể của omega rất cao quý, hơn nữa lại còn là thôi nhiên thuân. đợi khi nào thật sự thích hợp sẽ hoàn toàn đánh dấu anh. 

ha..chứ không phải tú bân căn bản không có một chút hứng thú với chuyện trên giường với anh sao? nực cười, toàn là dối trá. dối trá!

vậy rốt cuộc cậu kết hôn với anh làm gì? để làm bình phong à? hay làm trò tiêu khiển? hay do bản chất tham lam muốn cả thế giới nhìn thấy bên cạnh cậu có một omega hoàn mỹ mà chẳng vì gì khác?

vậy thì thôi tú bân quả là tên khốn đốn mạt đáng khinh nhất rồi còn gì. anh quả thật thất vọng, thất vọng vì anh quá yêu, quá yêu một kẻ chẳng ra gì.

vận đồ tử tế hơn so với ban nãy, anh đích thân đi đến bệnh viện nơi cậu alpha nhà anh làm việc. mang theo một mẫu giấy đặt gọn ghẽ trong túi xách.

đơn ly hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro