4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

reng...reng...reng

Tiếng chuông điện thoại từ đâu vang lên bất chợt như một đòn giáng xuống khiến Yeonjun bừng tỉnh khỏi cơn mê mà Soobin mang đến. Yeonjun hất mạnh, vùng ra khỏi vòng tay to lớn của người kia, anh dùng hết sức bình sinh để chạy khỏi căn nhà đấy, nhanh đến nỗi thậm chí còn chẳng kịp xỏ giày.

"Chết tiệt, đáng ra thứ âm thanh trời đánh ấy không nên xuất hiện ở đây."  Đôi chân mày nhíu chặt, Soobin bực tức nói.

Cậu có chút khó chịu vì đang nhấm nháp dở con mồi, ngon ngọt như vậy ai mà kìm lòng nổi chứ?Nhưng rồi tiếng chuông cứ giục giã từng hồi khiến cậu phải nhanh chóng nhấc mông lên và đi tới phía chiếc điện thoại bàn, Soobin chính là muốn xem xem rốt cuộc đầu dây bên kia là ai mà lại có sở thích gọi điện chọc phá người khác vào lúc nửa đêm thế này.

Lắc nhẹ đầu sang một bên, sao cậu cứ có cảm giác như mình vừa quên đi cái gì ý nhỉ? Nhưng quên cái gì thì tạm thời chưa nhớ ra được.

Ừm, phải rồi, cậu đã quên mất việc có một cậu trai nhỏ bé vừa chạy ra khỏi nhà mình vào lúc nửa đêm với đôi chân trần có lẽ là đang rớm máu đấy.

"Sao rồi, nghe bọn nó nói tối nay rủ tiền bối gì đó tới nhà sao haha-" Kèm theo đó là một tràng cười to nhỏ. Có vẻ họ đều đang hào hứng với câu chuyện này của cậu, thú vị nhỉ?

"Fuck, tất cả đã bị mày phá hỏng đấy!" Thì ra là đám người mà cậu vẫn coi là anh em trong câu lạc bộ bóng rổ, khốn thật đấy. Cậu cứ tưởng họ đã quên khuấy cái trò cá cược kia từ đời tám hoánh nào rồi, có ai mà ngờ được chứ?

Nhưng lấy thông tin cũng nhanh đấy, sao mà biết được mình sẽ rủ mèo nhỏ đến đây nhỉ?

Soobin tức giận cúp máy ngay sau đó, cậu đảo mắt một vòng quanh phòng trước khi tắt điện đi ngủ thì chợt trố mắt khi thấy chiếc áo khoác của ai đó vẫn đang được vắt chỏng chơ trên thành ghế sofa.

Ph-phải rồi, mèo nhỏ.

Ồ, Soobin nhớ ra rồi. Cái chuyện gì đó mà cậu nhớ nhớ quên quên chính là việc Choi Yeonjun của cậu vừa lao ra khỏi đây, ngay lúc này, vào cái giờ mà đến Lọ Lem cũng chẳng muốn phải ra ngoài một mình.

Soobin ngay lập tức đi xuống lầu và càng hốt hoảng hơn khi nhận ra đôi giày của người đó vẫn nguyên vẹn trên kệ giày. Điều đó có nghĩa là anh đã thực sự vội vã đến mức thà để bản thân mình dẫm phải sỏi đá còn hơn là ở lại bên cậu.

Soobin ngây ngốc, vốn dĩ lúc nãy cậu không hề chú ý tới sự vắng mặt của anh khi cậu nghe điện thoại, là bởi trước đây cậu cũng từng đuổi vài ba cô gái ra khỏi nhà mình vào lúc nửa đêm như thế này. Đối với cậu, cái việc giây trước hôn hít giây sau chỉ có một mình đã là chuyện thường xuyên như cơm bữa rồi.

Nên tất nhiên trong nhất thời, cậu không nhận ra được sự mất mát trong vòng tay mình, đối với cậu thì cũng là chuyện có thể hiểu được thôi.

Nhưng với Yeonjun thì khác, cậu cần anh nhiều hơn là một đêm này.

.............

Yeonjun cuộn tròn bản thân lại trong chiếc chăn ấm áp, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà được dán đầy những ngôi sao nhỏ, anh không biết biết chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Không dám hồi tưởng lại, Yeonjun ước gì mình có thể quên đi tất thảy những điều ấy. Nhưng việc bàn chân nhỏ rơm rớm toàn máu và cả từng đợt rạo rực mới chớm nở trên cơ thể đã khiến anh phải khắc ghi tất cả.

Rằng việc con thỏ trắng đáng yêu mình quen cả tháng nay, cái con thỏ mà lúc nào cũng nhẹ nhàng nâng niu vì sợ anh đau, chỉ trong 1 đêm bỗng như biến hẳn thành người khác. Em lạ quá, mình không nhận ra em...

Yeonjun nghĩ tới nghĩ lui một hồi bỗng ôm mặt khóc nấc.

Có khi nào sau chuyện lúc nãy, anh và cậu sẽ không bao giờ có thể nói chuyện trở lại như trước đây không?... Bản thân Yeonjun cũng chẳng muốn mọi chuyện phát triển như thế này đâu, nhưng giây phút mà Soobin hỏi "có được không anh?", anh đã biết bản thân mình không xong rồi.

Và, anh không hiểu lí do gì khiến Soobin không đuổi theo mình.

Phải, anh lớn hơn cậu và anh nghĩ mình thừa sức có thể bảo vệ bản thân khỏi bất cứ thứ gì có thể xảy đến. Anh cũng không phải kiểu người nhỏ bé gì, người duy nhất khiến anh nhỏ bé khi đứng cạnh chỉ có Soobin mà thôi.

Nhưng hơn ai hết, anh cũng thấy mình thật bé nhỏ và muốn được che chở. Chính Soobin đã mang đến cho anh cảm giác ấy, rồi sau đó nhẫn tâm để anh chân trần chạy trong đêm, không gọi lại, không đuổi theo, không gì cả.

Trong một phút giây nào đó, Yeonjun thậm chí đã nghĩ rằng nếu mình biến thành con gái thì liệu cậu có vì lo lắng mà đuổi theo anh không?

..............

Vì nhiễm gió đêm và cũng bởi đã khóc đến lả người nên sáng sớm hôm sau quả là cực hình đối với mèo nhỏ Choi Yeonjun.

Tiếng chuông báo thức vang lên khiến giấc ngủ chỉ vừa mới bắt đầu được vài tiếng của anh bị làm phiền, đến đôi tay nhỏ vốn đang được ủ ấm trong chăn cũng phải bực tức thò ra ngoài để tắt chúng.

Yeonjun ghét tiếng chuông báo thức, ghét cả tiếng chuông hôm qua nữa. Nhưng anh không ghét Soobin, anh nghĩ vậy. Ít nhất thì anh cũng hoàn toàn tự nguyện làm chuyện đó với cậu mà. Cảm giác là thứ đến từ hai phía, anh không thể phủ nhận khoảnh khắc ấy thực sự rất muốn được đôi bàn tay to lớn đó vuốt ve quanh thân mình, yêu thương mình nhiều hơn.

Nhưng nói thì nói vậy, dù anh không ghét cậu thì cũng chẳng muốn phải đối mặt với cậu chút nào, điều đó như khiến tim anh chết lặng đi ấy. Anh thấy hơi thở mình nghẹt đi khi phải cố tỏ ra mình vẫn ổn sau sự hững hờ của Soobin đêm ấy.

Dù sao thì em ấy cũng chẳng đuổi theo hay làm gì đó để giữ mình lại, một tin nhắn cũng không.

Phải, Yeonjun thật sự đã ôm cái điện thoại trong tay cả đêm chỉ để chờ nó sáng trong vài giây ngắn ngủi. Nhưng thực tế phũ phàng thì lại vả cho anh 1 cái bốp vào mặt vì tất nhiên chấm xanh phía bên kia vẫn sáng nhưng chẳng có gì được gửi đến rồi.

Yeonjun hụt hẫng, cảm giác này thật khó giải thích.

Soobin cứ lửng lơ như vậy đấy, lúc thì quan tâm yêu chiều anh đến mức tất cả mọi người trong trường đều nghĩ họ đang trong một mối quan hệ hẹn hò. Vậy mà đến khi thực sự có người hỏi tới thì cậu chỉ dửng dưng đáp cả hai là bạn, trong khi đó tay vẫn ôm lấy eo anh không rời.

Có lẽ nhóc con đó chỉ muốn chơi đùa với mình. Biết sao được chứ, do mình thích em ấy quá thôi...

Cơn nhức đầu lại ập đến, cả cơ thể anh cứ như vừa trải qua một trận dày vò kinh khủng khiếp vậy. Yeonjun tới tận lúc này mới đủ dũng khí vén chiếc áo phông mỏng lên. Nhìn vết đỏ hồng đậm nhạt khác nhau quanh quầng vú và cả eo nhỏ khiến anh xấu hổ đến mức phải che đậy chúng lại ngay lập tức. Nhưng đôi khi cũng không nén được tò mò muốn tự mình sờ sờ lên chúng.

Yeonjun đã từng có thời gian tìm hiểu một người, nhưng đó cũng là chuyện từ cả nửa năm trước. Với lại giữa họ cũng chẳng phải là thứ tình cảm mãnh liệt đến thế, chỉ đơn giản là gặp nhau và cùng đi ăn uống khi rảnh. Nên ở thời điểm đó thì nắm tay đã là bước thân thiết nhất của cả hai rồi.

Yeonjun đập mạnh đầu mình xuống gối rồi ngay lập tức chui lại vào chăn, anh thật muốn quay lại đêm qua rồi đánh cho mình vài cái. Anh thậm chí chỉ mới quen Soobin vậy mà dám để cho nhóc con đó làm càn trên cơ thể của mình, nhưng tối qua nếu em ấy muốn làm gì đó xa hơn thì mình cũng không chắc về việc mình có từ chối hay không đâu... Anh yêu chết đi được cái cảm giác đó, cảm giác được vuốt ve bởi chính người mình từng đêm mơ về.

..............

Soobin ngay khi đến trường thì đã ngay lập tức vứt cặp vào lớp và đi sang lớp Yeonjun để tìm người. Cậu đã chuẩn bị đồ ăn sáng và cả mintchoco mà anh thích, Soobin muốn xin lỗi và xin anh cho cậu cơ hội được quan tâm anh nhiều hơn, như cái cách mà những người bạn vẫn thường làm với nhau ấy.

Nhưng tiếc cho Soobin rằng, vì cơn sốt đến đột ngột và cũng vì muốn tránh mặt cậu nên Yeonjun hôm nay đặc biệt không đến lớp.

"Này nhóc, tìm ai vậy, nếu là Yeonjun thì hôm nay xin nghỉ rồi nhé. Mới nhờ người nộp đơn kia kìa." Minhee chỉ vào cậu nhóc đang đi về phía đối diện. Quái lạ, Yeonjun không đi học thì tên đàn em kia phải là người biết đầu tiên chứ gì? Đừng nói là giận dỗi gì nhau nhé? Yêu đương vào nó dở dở ương ương như vậy à?

Soobin gật đầu cảm ơn rồi chạy về phía người đối diện, trong đầu bỗng nảy lên vô vàn thắc mắc, đó là ai mà thân thiết với Junie vậy? Đến việc Junie của cậu muốn nghỉ học mà cũng là nhờ thằng nhóc đó xin?

Soobin nhớ mèo nhỏ nhà mình từng đề cập đến mấy cậu em chơi thân, lẽ nào là nói đến nhóc đó? Nếu vậy thì phải cẩn thận hơn mới được, trông cũng đẹp trai đó, nhưng không bằng cậu.

"Này, cho hỏi..." Soobin mở lời ngay khi bắt kịp được những bước chân nhanh nhẹn kia.

Beomgyu vốn muốn đi thật nhanh để tránh phải tên khốn kiếp rắc rối Choi Soobin. Nhưng cậu biết nếu chạy thì sẽ càng khiến hắn chú ý, nên đã dùng cả nghìn cách để giảm thiểu tối đa chỉ số tồn tại của mình, vậy mà vẫn bị túm lại.

Gấu nhỏ nhíu chặt mày, hất mạnh đôi tay đang đặt lên vai mình ra. Nhóc nhớ ra rồi, tên này không chỉ là người khiến anh già của nhóc đau khổ, mà còn là bạn của tên đáng ghét Kang Taehyun. Bảo sao quen thế, từ hôm đầu gặp đã thấy không có tí thiện cảm nào rồi.

"Ốm, mệt, bận, không muốn gặp anh. Chọn bừa vài lí do trong đó đi, điều khiến anh tôi nghỉ học ấy. Còn giờ thì buông tha và để tôi trở về lớp."

Ừm... Soobin không muốn nói là cái cậu Beomgyu gì gì đó kia đang tỏ thái độ vô cùng khó chịu đâu. Nhóc này có gì mà Taehyun thích được nhỉ? Chẳng bằng một góc của Junie ngoan nhà cậu.

"Nhưng cho tôi địa chỉ đã chứ! Tôi muốn tới thăm anh ấy." Soobin không nhanh không chậm nói.

"Không. Jun không cần cậu." Beomgyu nghe xong lời đề nghị ấy liền lập tức quay đầu đi thẳng.

Ngay khi nhìn thấy những vết thương trên người Yeonjun thì Beomgyu đã quyết định phải khiến con cáo kia bỏ tên khốn ấy đi rồi.

Nhưng sau đó thì không biết Soobin thuyết phục như nào mà khiến Beomgyu mềm lòng và đưa cho Soobin thứ cậu ta cần.

Thật ra chính Beomgyu cho dù mấy đứa em có đến an ủi cỡ nào thì Yeonjun vẫn cứ ôm mặt khóc như thế thôi. Nên cứ đành để tên đó đến thăm trước vậy, khi nào khỏi thì khuyên bỏ sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro