Hồ sơ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tôi đang đứng ở một trong những ngưỡng cửa khó khăn nhất cuộc đời mình, tôi cần phải lau người cho anh ta! Thứ nhất, tôi cực ghét giường của mình có mùi rượu bia, nó ám mùi khiến tôi thấy ớn lạnh vô cùng. Thứ hai, với tình trạng để yên cho anh ta ngủ như thế này thì kiểu gì hôm sau cũng bị ốm, tôi không thể nhẫn tâm như thế được.

Chủ yếu là tôi cũng biết ngại chứ! Dù là đàn ông con trai với nhau cả nhưng tôi vẫn không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Anh ta nằm trên giường chăn ấm nệm êm thì sướng rồi, người tay cầm khăn đau khổ mới là tôi đây, thôi thì đánh liều làm cho xong vậy. Sau khi cởi được hết áo ra thì anh ta bắt đầu cựa quậy, hết lăn từ góc này sang góc khác, khổ nỗi vung tay một phát đập thẳng vào mặt, khiến tôi chửi thề bảy trăm lần trong đầu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Kai à Kai à, cho anh hai tô mì nha." Người say lẩm bẩm gì đó.

"Cảnh sát Choi, nằm yên một chút, sắp xong rồi."

Chết mất thôi, anh ta bắt đầu chuyển qua nói mớ, hết gọi người này đến người kia làm tôi giữ anh ta lại mệt muốn ngất. Thật sự thì, cơ thể anh ta trắng hơn tôi nghĩ, không, tôi nhận xét thế thôi chứ không có gì thêm. Vạ vật suốt nửa tiếng cuối cùng cũng thay quần áo cho anh ta xong, nhìn lên đồng hồ cũng đã nửa đêm, tôi bắt đầu cầm chăn gối ra phòng khách.

"Soobinie...Soobinie..."

"..."

Anh ta gọi tôi đấy à? Tôi tưởng mình nghe nhầm luôn đấy. Thân thiết gì mà gọi tôi cái tên đấy! Tôi đứng đơ cả người. Trông anh ta nằm ngủ ngoan khác xa so với người vừa cho một thụi vào mặt tôi, đúng là hết nói nổi. Tôi không biết nữa, tôi nằm trằn trọc đã được một tiếng và chẳng thể nào vào giấc được. Lâu lắm rồi tôi mới mất ngủ như này, hay do nằm ngoài ghế sofa không quen? Cũng đâu có đúng, ghế nhà tôi cơ mà. Thế là tôi quyết định đi vào bếp uống cốc nước. Bật đèn lên thì tôi suýt thì ngã ngửa khi thấy có người đang ngồi nhai kẹo rôm rốp ở góc bếp.

"Anh làm gì giờ này vậy?"

"Tôi...đói..."

Thật là... biết là anh ta hay đến nhà tôi rồi nhưng đâu đến mức mà mò cả vào bếp tôi tự tiện lấy đồ ăn thế này. Thậm chí tôi còn chẳng biết anh ta tỉnh từ bao giờ. Nhìn bộ mặt đáng thương của anh ta tôi lại chẳng nỡ mắng, phẩy tay đuổi anh ta ra ngoài rồi lóc cóc lấy mì nấu cho anh ta. Mười lăm phút sau, chúng tôi ngồi ăn cùng nhau với nồi mì to chảng.

"Xin lỗi... lần sau sẽ không làm phiền cậu nữa." Anh ta cắn cắn đầu đũa rồi lại nói thêm.

"Thậm chí cậu còn thay quần áo giúp tôi, cảm ơn cậu nhiều."

"Ăn đi, không cần cảm ơn đâu, tôi cảm thấy tôi sắp thành thạo luôn rồi."

Anh ta vui vẻ cười một cái rồi cúi mặt xuống ăn. Giờ mới nghĩ, chúng tôi biết nhau khéo cũng gần nửa năm nay, nhưng chả hiểu sao tôi lại có thể tự nhiên và thoải mái với anh ta đến như thế. Ví dụ nhé, Taehyun là một thằng nhóc trong bốn tháng đầu tiên tôi phớt lờ gần như mọi sự chủ động mời đi chơi của nhóc đó, những việc liên quan đến bài giảng trên trường tôi mới đồng ý gặp mặt, bằng không cuộc nói chuyện của chúng tôi chỉ có gật và lắc đầu. Chuyện thằng bé lên được nhà tôi chắc phải là chuyện thêm ba tháng sau đó vì tôi chẳng thích ai bày vẽ ở nhà tôi cả.

Vậy mà anh ta, tên cảnh sát trưởng Choi Yeonjun, người tôi quen được chưa đến nửa năm đã ngang nhiên ngủ trên giường tôi, ăn cơm ở nhà tôi, thậm chí bánh kẹo nhà tôi còn biết cất chỗ nào. Chẳng phải quá vô lý sao? Phải nói thật lần đầu tôi mở lòng (?) với một người đến thế. Mỗi lần nhìn bộ dạng khóc lóc hay say xỉn của anh ta là tôi không nỡ bỏ anh ta lại, kiểu gì nhỉ, thương à? Không biết không biết, tôi bó tay với cái thứ cảm xúc này!

"Soobin-ssi hôm nay mời tôi ăn mì luôn nè. Không biết giờ làm gì ta?"

"Thì đi ngủ chứ-"

Con mẹ nó! Trả lời được một nửa tôi mới nhận ra ý của anh ta! Quá mức dung tục rồi! Còn anh ta như đã trêu được tôi lại còn nhìn chằm chằm tôi với cái ánh mắt khốn kiếp ấy đến mức tôi nhai mì suýt thì nghẹn.

"Mới trêu có một xíu thôi mà phản ứng bùng nổ quá vậy."

Tôi nuốt trôi miếng mì vừa nãy xong chẳng thèm trả lời, liền "tặng" anh ta một cái lườm thân thiết nhất có thể.

"Cậu ngủ trong phòng cậu đi, tôi ngủ ngoài phòng khách cũng được."

"Không sao, anh cứ ngủ đó đi." Miệng tôi nói nhưng tay đang dọn bàn ăn.

"Không được! Cậu cứ làm vậy tôi ngại lắm biết không?"

Nực cười, anh ta cũng biết ngại cơ à?

"Anh ngủ với tôi cũng được."

Tôi con mẹ nó bị điên rồi! Nói xong tôi liền nhận ra mình nói hớ, cái mồm nhanh hơn cái não rồi. Anh ta thì ngược lại, khoé miệng bắt đầu nhấc lên cười một cái.

"Cậu nói đó nha, Soobin-ssi."

Tôi định phủ nhận câu nói của mình vừa nãy nhưng thiết nghĩ, bọn tôi đều là đàn ông với nhau, việc gì phải ngại cơ chứ. Giờ anh ta tỉnh rồi chẳng việc gì tôi phải né như lúc anh ta say xỉn. Hơn nữa đây là nhà tôi. Lúc tôi dọn dẹp xong đi vào đã thấy anh ta nằm một bên ngoan ngoãn mà ngủ rồi, cái người này đúng là...

Tôi cũng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu rồi với tay lên tắt đèn đi ngủ. Vừa nhắm mắt, tôi đã bị người nằm cạnh rúc sát vào người, tôi thẳng tay đẩy anh ta ra nhưng anh ta lăn lại cạnh tôi.

"Lạnh..."

Tôi biết anh ta lại bắt đầu nói mớ, nhưng nghĩ giữa tiết trời vài độ này thì... Kéo sát người kia vào, tiện tay đắp chăn kín cho anh ta một chút rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là, trong lúc ngủ tôi bỗng cảm thấy như có ai đó đang ôm mình, nhưng tôi thích cảm giác đó, ấm áp đến lạ.

.

Vào một ngày đầu tháng tư, tôi nhận được thiệp cưới của người yêu cũ thời đại học. Sau chia tay chúng tôi vẫn làm bạn bè bình thường, ý là dừng lại ở mức xã giao thôi. Taehyun còn từng bảo tôi rằng, tôi dĩ hoà vi quý đến mức nào mà có thể làm bạn với người yêu cũ được thế. Tôi chỉ cười lấy lệ thay câu trả lời, dù sao chúng tôi cũng chia tay trong êm đềm, không còn khúc mắc gì với nhau hết. Lâu lâu họp lớp, cô ấy vẫn hay hỏi thăm về cuộc sống của tôi, chúng tôi biết hai vẫn đều sống rất tốt, đoạn tình cảm năm ấy coi như là một kỉ niệm đẹp đi.

Nhìn bìa thiệp cưới ghi vài chữ nắn nót "gửi người bạn cũ của Eunjoo - Soobin" mà cảm xúc tôi có chút hỗn tạp. Mối tình đầu của tôi giờ đã lấy chồng rồi. Ngẫm lại, tôi "chung sống" với công việc này thì chắc một người bạn đời bên cạnh cũng không có mất. Tôi kể cho Taehyun xong, thằng bé hỏi tôi có đi không. Đi chứ, thứ nhất chúng tôi vẫn là bạn bè bình thường, thứ hai, tôi muốn đến chung vui cùng người đã từng nhẫn nại ở bên tôi, chỉ vậy thôi.

Một tuần sau đó, tôi diện một bộ vest trắng đen, đơn giản một chút. Nhìn bản thân mình trong gương tôi thấy có đôi phần lạ lẫm. Mọi ngày đều chỉ mặc đồ pháp y, hôm nay đổi lại là một bộ vest có chút lịch lãm, cũng không đến nỗi. Thời tiết cũng rất đẹp, đang là mùa hoa anh đào nên tôi cảm thấy ngày hôm nay có chút đặc biệt hơn. Tiệc cưới được tổ chức ngoài trời, xung quanh có rất nhiều cây anh đào, đẹp thật.

"Chào em, Eunjoo. Nay em xinh lắm."

"Anh Soobin! Lâu ngày không gặp, cảm ơn anh đã đến đám cưới của em. Đây là chồng em Kangho. Còn đây là bạn thời đại học của em Soobin."

Chúng tôi chào hỏi vài câu ở cửa vào rồi tạm biệt nhau, tôi vào trước. Thật ra tôi cũng chẳng quen ai trong đám cưới này nên chỉ biết lẳng lặng đứng một góc nhâm nhi rượu vang. Nghe nói nhà trai làm bên một công ty luật rất nổi tiếng, khách đến hôm nay cũng khá đông. Bỗng có người vỗ vai tôi mấy cái làm tôi quay người lại. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ tim tôi đập nhanh hơn một chút vì người trước mặt.

"Soobin-ssi, sao cậu lại ở đây."

Cảnh sát Choi hôm nay rất đẹp, anh ta mặc một bộ vest xám, trước ngực còn được cài một chiếc ghim bạc hình bông hoa. Mái tóc cũng chẳng còn rủ xuống như thường ngày ở sở mà được vuốt lên gọn gàng, thậm chí môi anh ta còn hồng hơn mọi hôm. Tôi ngẩn người cho đến khi anh ta gọi tôi một lần nữa.

"Soobin-ssi có nghe tôi nói không đó."

"À...ừ chào anh." Tôi hoàn hồn trả lời.

"Sao cậu ở đây?"

"Thì tôi đi đám cưới chứ đi đâu nữa."

"Cậu là bạn cô dâu à? Tôi là anh họ của chú rể."

Tôi phải thầm thốt lên trái đất này tròn thật đấy...

"Tôi là người yêu cũ cô dâu."

Bỗng dưng gương mặt anh ta có thoáng chút đượm buồn rồi lại cười ngay. Tôi đang định hỏi thì anh ta đã bị ai đó gọi đi rồi. Nhưng mà vừa nãy nguy hiểm thật...tim tôi đập nhanh quá, thứ cảm xúc chết tiệt.

Nửa tiếng sau lễ cưới bắt đầu, hoa anh đào bắt đầu bay phấp phới trong làn gió xuân. Khi cô dâu chú rể đang đọc lời tuyên thệ, ánh mắt tôi bất giác nhìn về một người giữa hàng trăm khách ở đây. Nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim tôi lại đập ngày càng mạnh hơn. Nhiều người xung quanh khen lễ cưới thật đẹp khi có thêm hoa anh đào ở đây.

Có lẽ tôi nhận ra rồi. Choi Yeonjun, tôi thích anh, mùa hoa anh đào đẹp nhất trong tôi là khi thấy anh.

Kết thúc lễ cưới cũng là chuyện của vài tiếng sau, trong thời gian đấy tôi vẫn không ngừng nhìn vào anh. Mãi đến khi tàn tiệc, tôi mới đến ngồi cạnh anh ở một chiếc ghế ngẫu nhiên sau nơi tổ chức lễ cưới. Chúng tôi ngồi đấy rồi ngắm hoa anh đào rơi, chẳng ai nói một lời.

"Cậu thấy hôm nay thế nào?" Anh Yeonjun quay sang hỏi tôi.

"Bình thường thôi, cũng có chút vui."

"Chắc...cậu tiếc Eunjoo lắm à? Em ấy hoàn hảo thế cơ mà."

Nghe xong, tôi bất giác cười một cái, anh khó hiểu nghiêng đầu nhìn tôi.

"Sao cậu lại cười?"

"Vì câu hỏi của anh đấy. Tôi với Eunjoo giờ là bạn bè bình thường thôi. Chỉ là có đôi chút vui lây khi bạn tôi đã có bến đỗ hạnh phúc." Tôi lên tiếng giải thích.

"À..."

Chúng tôi lại rơi vào im lặng, ngả người ra sau dựa vào ghế, ánh mắt tôi vẫn chưa từng rời mắt khỏi anh, chưa bao giờ tôi muốn thời gian ngừng lại như bây giờ. Anh quay mặt lại hỏi tôi.

"Hoa anh đào đẹp nhỉ?"

"Ừ rất đẹp." Tôi trả lời nhưng vẫn nhìn anh.

Anh rất đẹp.

Một lúc sau anh đứng dậy, tôi cũng theo đó mà đứng dậy.

"Đi ăn không?"

Tôi để ý có cánh hoa vương trên tóc anh, vươn tay ra lấy nó xuống, đồng thời trả lời hai chữ "được thôi" tôi vô thức cười. Anh nhìn tôi rồi mặt thoáng chốc đỏ lên, rồi cũng nở nụ cười thật tươi với tôi. Ôi...tim tôi lại đập nhanh nữa rồi.

.

Tháng ngày simp Choi Yeonjun của Choi Soobin cuối cùng cũng đã đến. Mình sẽ bắt đầu tập trung vào câu chuyện tình yêu của hai người và các vụ án sẽ xuất hiện ít nha mn 🫶🏻.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro