🎻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin tìm Yeonjun trong một giấc mơ, khi mà cậu thấy anh đứng giữa cánh đồng hoa màu vàng ngắt, hai cánh tay anh ôm lấy con cừu và bộ đồ du hành thì sáng chói làm đôi mắt cậu nheo lại. Soobin cứ ngỡ rằng anh đang đợi cậu nhưng không, anh mỉm cười và đi lùi về phía sau...

"Yeonjun!" Cậu khẽ gọi.

Chẳng có tiếng đáp lại ngoài lời thủ thỉ của gió, chúng làm đôi mắt cậu cay xè, sau đó là giàn dụa nước mắt. Soobin với lấy Yeonjun, níu lại từng chút một nhưng mọi thứ đều trở nên mờ ảo. Và cậu cảm thấy sợ hãi tột cùng, anh đi chân trần, không đem theo gậy như mọi khi. Soobin cứ đi, đi theo mãi cho đến khi lún xuống một hồ nước xanh ngắt giữa cánh đồng hoa vàng.

"Soobin à, anh đến thiên đường rồi, em về đi"

"Yeonjun, chúng ta còn đang chăn cừu mà anh định đi đâu?"

"Anh về nhà..."

Soobin ngờ nghệch và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cứ thấy anh cười, tay ôm con cừu và chân thì cứ rời xa cậu. Soobin cảm thấy rùng mình, cậu thấy bản thân cứ chìm xuống hồ nước màu xanh đó, cảm giác như có một nỗi bất an cứ trùm lên thân xác yếu mềm, Soobin bắt đầu vùng vẫy, ngụp lặn như một con sẻ vừa lao xuống giếng và không tài nào thoát được, cậu lại gấp gáp hỏi:

"Yeonjun anh đi đâu?"

"Anh đi đâu, anh đi đâu vậy?"

Soobin giật mình tỉnh dậy - hai rưỡi đêm, mồ hôi ướt đẫm vầng trán và tấm lưng vầy. Có chút sợ hãi nên Soobin đã ngồi hẳn dậy, đôi mắt hoang mang mở lớn nhìn căn phòng rồi nhớ lại những gì đã xuất hiện trong giấc mơ ban nãy. Yeonjun cậu thương về thiên đường đấy à?

"Một giấc mơ tệ nhất từ ngày về đây"

Soobin lau mồ hôi, thật sự tuần này cậu chưa kiếm được bữa nào ngủ ngon giấc, lại đổ lỗi cho căn bệnh tuổi già, lại một đêm mất ngủ nữa khiến đôi mắt nhà nhiếp ảnh khắc thêm những vệt dài mệt mỏi mà dễ dàng nhận thấy. Soobin thấy lòng mình như lửa đốt, như có hàng trăm ngọn đuốc thắp bừng lên một khoảng trời.

"Anh sẽ không sao mà, đúng không?"

Hai rưỡi đêm, một kẻ mất ngủ ngồi suy tư về giấc mơ mà lòng mang những chút mưa bụi, cậu lắc đầu, chứng mất ngủ cứ thế này cậu sẽ tiều tuỵ xuống mất. Soobin tự trấn an bằng cách đặt tay lên lồng ngực sau đó vơ lấy ly nước lạnh trên bàn gần đó uống một ngụm thật lớn, cậu trở về giường, trên tay cầm tấm ảnh đầy đủ cha mẹ mà cậu vẫn cất trong túi áo. Đôi mắt đờ đẫn nhìn vào những đường nét đã khuất dạng mười mấy năm trời, rồi hai hàng nước mắt bất ngờ lăn dài tên gò má, làm sao nói được cảm xúc ở những giây phút này đây, khi cậu thật sự lo sợ người cậu thương sẽ rời đi như cha và mẹ.

"Tôi làm sao thế này?"

Chẳng cần đợi Yeonjun xuất hiện như mọi ngày, Soobin chỉ cần khi trời tờ mờ sáng đã sải bước về phía nhà Yeonjun, trong người mang một chút bùi ngùi. Khi Soobin đến, sương mù vẫn còn dày và chưa tan, đèn trong gian bếp mập mờ không rõ ràng, chỉ nghe thấy tiếng va lạch cạch từ mấy món đồ bếp. Soobin ngồi xuống cạnh tấm cửa ra vào, không gõ cửa gọi cũng không có ý định rời đi. Cậu chỉ muốn biết rằng anh vẫn còn ở đó, vẫn nướng bánh mì vào sáng sớm cùng với mẹ.

"Soobin?"

Giọng Yeonjun có chút giật mình, anh ôm hai xô sữa cừu và khó hiểu khi thấy Soobin đang ngồi bó gối và mắt nhắm nghiền trước cửa nhà. Soobin dường như cảm nhận được sự an lòng nên muốn chợp mắt một lúc, vừa vặn lúc Yeonjun bước ra với thân hình vốn tất bật. Có lẽ tinh thần Soobin không được ổn, dạo gần đây đã mất ngủ lại còn cứ mơ hồ mãi không nguôi, cậu chỉ biết rõ là mình đã nhớ Yeonjun nhiều như thế nào.

"Yeonjun, bình an sẽ đến với anh"

Soobin vẫn ngồi đó, vẫn bó gối và chỉ ngước mắt lên nhìn, giọng điệu hôm nay mang một chút ảo não và ủ rũ, Yeonjun có phần hoảng hốt, anh đặt hai chiếc xô xuống và quỳ gối trước nhà nhiếp ảnh:

"Làm sao vậy, sao lại đến đây vào giờ này chứ?"

"Yeonjun à, bình an sẽ đến với anh" và Soobin như nức nở. Cậu kéo anh vào lòng, như một kẻ trộm chỉ khao khát tìm được hạnh phúc. Yeonjun chỉ yên lặng vì bây giờ anh thực sự biết Soobin không ổn, một đời người rồi mà giờ đây nhà nhiếp ảnh vẫn chưa thể nhàn rỗi như trong tưởng tượng.

"Soobin giấu điều gì sao?"

"Không, mọi thứ đều vẫn ổn, chỉ cần thấy anh thôi, nào, anh vào làm nốt công việc đi, em chỉ ngồi ở đây thôi, không đi đâu cả, khi nào xong chúng ta sẽ dẫn đàn cừu ra ngoài"

Yeonjun dùng đôi mắt bối rối và không biết mình nên như nào, cuối cùng anh ôm lấy Soobin và để cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong khoang ngực của cậu. Sau đó anh rời đi, làm nốt những công việc vẫn còn dang dở. Soobin lại tiếp tục ngồi đó, vô hồn nhìn cảnh sắc đang sáng dần cho biết đem đen vừa nhón chân rời khỏi.

Bà Eva từ trong đi ra, trên tay là một sọt quần áo vừa mới giặt. Những bước chân gấp gáp của bà làm Soobin tỉnh dậy khi đang lim dim cho một giấc ngủ sau đó. Bà thấy cậu trong bộ dạng ngồi bệt xuống đất bèn có chút thắc mắc, nhưng sau đó vì bận rộn nên chỉ để lại câu nói:

"Soobin đến sớm thế sao? Vào trong nhà cùng ăn sáng với thằng bé đi, hôm nay có pate và thịt đấy"

"Vâng, cháu rõ rồi"

Nhưng thật ra Soobin không hề đói, cậu không còn thích những bữa sáng nữa, nó rườm rà và mất thời gian, và Soobin chọn cách bỏ lấy bữa ăn đầu tiên trong ngày, một việc làm không tốt lành gì với sức khoẻ. Cậu vươn người chờ Yeonjun đưa đám cừu ra ngoài sau đó đứng dậy đi theo anh, anh hỏi:

"Vẫn ổn đấy chứ?"

"Mọi thứ đều rất ổn"

"Nào, em có tham gia lễ hội vào đêm nay không?"

"Có chứ, ở nhà thật buồn tẻ làm sao"

Ở nhà không có hơi người, cũng không có tiếng nói chuyện rôm rả, ở nhà Soobin là một mớ những kỷ niệm vẫn nằm trong góc, những món đồ dễ hỏng, những bản nhạc đánh đi đánh lại hàng trăm lần. Soobin quay sang nhìn góc cạnh của Yeonjun, cảm nhận báu vật trước mắt xinh đẹp hơn một tỷ vì tinh tú trên thế gian này, cậu ôn nhu dùng bàn tay chai lì vuốt lên mái đầu mềm mượt đó, xem nó là những cái chạm chiều chuộng và ưu ái hơn tất cả.

"Yeonjun, anh sẽ làm gì cho lễ hội đêm nay?

"Uống rượu chẳng hạn, ăn thật nhiều thịt nữa"

"Thế mà em lại tính làm cho anh mấy cái bánh quy bơ, trông anh như đám trẻ đó vậy"

"Anh trưởng thành rồi, đã biết yêu và rất mạnh mẽ đấy"

Sau đó Yeonjun cười khúc khích như ái ngại và điều này làm Soobin thích thú, mỗi lần gò má kia ửng đỏ Soobin đều cảm thấy dễ thương vô cùng. Cậu muốn cưng nựng nó thật nhiều, bẹo nó như cách làm với những đứa trẻ thơ, cậu bảo anh để đàn cừu tản đi còn mình thì ngồi xuống và chống tay xuống lòng đất sau đó cất giọng bảo:

"Yeonjun, anh nằm lên đây đi"

"Hửm?"

"Một chút thôi"

Và Soobin chỉ vào đùi mình, cậu để Yeonjun tựa đầu lên sau đó gửi cái nhìn trìu mến xuống một cách kín đáo. Bàn tay chai lì một lần nữa luồn vào mái tóc và dịu dàng xoa nó như thể đang nâng niu những viên ngọc được gắn trên chiếc nhẫn đính hôn của nàng công chúa ngủ trong rừng. Ánh mắt Soobin xa xăm như muốn xuyên lủng bầu trời, hết tấm tắc khen những đám mây vặn vẹo đến chê trách những cơn gió thổi khô khốc. Soobin bảo:

"Phải chi chúng ta ở cùng nhau anh nhỉ? Khi đó em sẽ ôm anh ngủ và trở nên an lòng nếu như có tỉnh dậy bởi những giấc mơ kì lạ"

"Em mơ thấy gì sao?" Yeonjun có chút bất ngờ, lòng dậy lên những giây phút bất an, bởi Soobin biết không, đêm ngày hôm qua anh cũng bật dậy ngay lúc Soobin bị nhấn chìm trong vũng nước màu xanh đậm.

"Ồ không đâu dấu yêu, em chỉ thấy chúng ta đã đến một cánh đồng hoa màu vàng, ở đó đẹp lắm, anh đã mặc một chiếc áo màu trắng kéo dài tới mắt cá chân, chúng ta đã gặp nhau ở một hồ nước ngọt, và anh biết gì không, hạnh phúc đã ghé đến một cách rất đặc biệt"

Soobin nói dối, tất cả là ngụy biện cho hình ảnh cậu dần chìm xuống trong một hồ nước mọc dửng dưng giữa rừng hoa vàng. Một giấc mơ lạ lùng, chẳng có hạnh phúc nào ghé đến cả, chỉ có một người con trai bế con cừu rời đi như chưa từng biết. Và Yeonjun cũng giấu đi những gì anh thấy, vì anh cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà ai rồi cũng gặp nó ở nhiều hoàn cảnh.

"Thương anh nhất đấy, mục đồng nhỏ"

---------

Sáu rưỡi chiều, nắng không còn nữa, chỉ còn một bầu trời nhá nhem với chút ánh sáng còn sót lại. Tối nay không mưa, lại đúng hôm trăng rằm tròn vo lơ lửng trên đỉnh núi, trăng sóng sánh những giai điệu gợi tình, trăng đổ ào thứ ánh sáng đó xuống thảo nguyên và tưới vào tâm hồn nhà nhiếp ảnh. Soobin trong bộ đồ đơn giản - áo cộc tay bằng vải lanh có màu trắng ngà, một chiếc quần tây màu nâu rộng thùng thình, một đôi giày da đen ngòm đã có nhiều vệt chóc mảng. Cậu ghé đến nhà Yeonjun từ sớm và nướng một ít bánh scone trong cái lò nướng cũ mèm. Chuẩn bị thêm những lát bánh mỏng để làm món bruschetta ăn với thịt cừu và một ít pho mát.

"Yeonjun, sao lại tổ chức lễ hội tại nhà anh thế?"

"Mỗi năm một nhà, năm nay đến nhà anh rồi"

"Yeonjun, chúng ta sẽ chuẩn bị rượu gì?"

"Rượu sao? Bác James sẽ mang những chai Cabernet Sauvignon đến cho chúng ta"

"Rượu nho sao?"

"Phải, người ở đây rất chuộng nó đấy"

Soobin ậm ừ, cậu đang dần phát chán với cái lò bánh mì nóng hun hút này, cảm giác như làn da cậu cũng bắt đầu đỏ ửng và sớm rộp lên sau đó cháy rụi, cậu phàn nàn một chút với tư thế đứng chống hông thở dài.

"Bánh được rồi đấy, Soobin lấy ra đi"

Yeonjun vọng tiếng nói vào, tay bưng hai khay pho mát và gương mặt có chút vội vã, cả hai chỉ để lại cái hôn ngắn ngủn rồi ai nấy làm việc của mình.

Đúng bảy giờ, những mẻ bánh nóng hổi được bày ra trên chiếc bàn được chuẩn bị sẵn ở ngoài trời, những người dân rải rác khắp Ordos đang tụ họp về, họ mang theo thức ăn tự mình chuẩn bị, từ những món mặn cho đến những món ngọt như bánh và mứt. Họ chia nhau, từ tay người này sang tay người khác, cười nói rôm rả như thể đó là một đêm hạnh phúc nhất của loài người. Họ ăn thịt cừu nướng, chia nhau món gà tây đặc biệt đến những cái bánh mì bruschetta cùng với thứ rượu nho nồng. Đám trẻ con ăn bánh quy, bánh scone và uống nước ép hoa quả.

"Yeonjun, anh thử một ít đi"

"Một chút thôi nhé, cụ David nói rằng anh không nên uống rượu" anh đáp lại.

"Được thôi" Soobin kéo một nụ cười.

Phía bên kia người ta đã đốt lửa, một ngọn lửa to được thắp lên từ những cây gỗ bó lại như hình chiếc nón. Ngọn lửa bùng lên rồi nổ mấy tiếng lách tách, những người ở đây đều là những kẻ thích lễ hội, tiệc tùng. Họ kéo nhau quây quần bên đốm lửa, hai bàn tay vươn cao lên trời và múa đi mua lại những giai điệu cũ. Soobin tựa lưng vào cạnh bàn, tay cầm ly rượu nho và thích thú nhìn những gì diễn ra trước mắt, cậu đợi Yeonjun nhấp xong ly rượu liền kéo anh hoà vào đám người đang đắm chìm vào những vũ điệu hoang dã, những bài nhạc của rừng già. Họ chơi đàn phong cầm, thổi những chiếc kèn hamonica, những cái trống tamburino đeo ở cổ. Họ hoà vào làm thành thứ âm thanh khiêu gợi lòng người, và Soobin thích điều đó.

Cánh tay Soobin theo điệu nhạc mà từ từ ôm lấy vòng eo của Yeonjun, nhẹ nhàng đan những ngón tay vào với vị mục đồng, chân đưa đẩy theo dòng nhạc được chơi bằng nhiều thứ nhạc cụ. Soobin ngắm nhìn Yeonjun bằng một đôi mắt yêu thương và ngưỡng mộ, dưới ngọn lửa sáng bừng một góc Ordos, cậu thề rằng đây mới là kiệt tác của tạo hoá - những đường nét sắc sảo vô cùng.

"Yeonjun, anh rất đẹp!"

"Cùng nhảy nào" anh ái ngại.

Soobin bắt đầu nhắm nghiền mắt và tận hưởng lễ hội, cảm giác như cả đời rồi mới được thử cái thú vui này. Thật may mắn vì Soobin chọn Ordos để sống và giờ đây không hối tiếc điều gì.

Khiêu vũ được một lúc cả hai liền dừng lại nhìn một lão già trong đám đông, lão ta đưa những bước chân cà thọt rồi quằn quại trong điệu nhảy cô-ti-ông mà người ta gọi nó là vũ điệu của những kẻ điên. Lão ta khiến Soobin kinh ngạc bởi những bước chân thoăn thoắt với giọng cười khà khà như say rượu.

"Lão Louis sẽ không hài lòng nếu chúng ta nhìn lão quá lâu đâu Soobin ạ" Yeonjun cất tiếng dặn dò.

"Thế sao?"

"Phải, lão ta không được bình thường"

Soobin chỉ gật gù sau đó quay lại không nhìn nữa, nếu cậu già nua như thế liệu có còn sức để nhảy như lão già kia không, hay lại com lưng và phải đi đứng với một cái gậy? Soobin lắc đầu, cậu không muốn đưa dòng suy nghĩ đi quá xa nên đã hát lẩm nhẩm hát một bài hát, bài hát như một lời cầu nguyện mà cha Soobin từng dạy.

Mười một rưỡi đêm, tiệc tàn, lửa tan, vơi bóng người. Chỉ còn lại một Soobin đứng trống không tại bàn tiệc còn những thức ăn thừa, còn lại một Yeonjun đã thấm mệt và cả mẹ anh - bà Eva đang thu dọn, bà hỏi:

"Soobin có muốn ở lại đêm nay không?"

"Ồ không cháu sẽ về, quần áo dính sốt thật khó chịu"

"Chà, hãy cầm ngọn đèn treo trên cửa mà về"

"Vâng, một chút nữa cháu sẽ rời đi"

Bà ậm ừ sau đó gom những mảnh giấy vứt vương vãi dưới đất, Soobin bưng những chậu chén dĩa đầy ụ, Yeonjun phủi tấm vải trải bàn. Họ dọn sơ qua và còn lại sẽ để buổi sáng làm tiếp.

"Yeonjun, vào nghỉ ngơi đi"

"Anh đợi tiễn em về"

"Được rồi, giờ em về, mau mau vào ngủ kiếm
một giấc"

Và Soobin rời đi, tay cầm chiếc đèn dầu, trước khi về không quên hôn lên trán anh và gửi lời chúc bình an. Yeonjun đứng đó, mỉm cười một cách nhẹ tênh và xinh đẹp, anh nhìn bóng người Soobin rời đi mà cảm thấy một chút tiếc nuối. Sau khi không còn thấy cậu nữa Yeonjun quay người vào nhà, đột nhiên anh khựng lại trước cơn đau giật sau gáy, cảm giác có chút choáng váng và xay xẩm, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết tình trạng mình như nào. Những bước chân sau đó rã rời từng chút một, hơi thở gấp gáp, miệng có chút cứng lại, và Yeonjun biết lưỡi rìu của tử thần lại đến một lần nữa, anh tiến về phòng, từ từ nằm xuống và bật khóc nức nở, anh gọi:

"Soobin ơi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro