Those Eyes - A Thousand Stars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bầu trời Paris mộng mơ, nơi mà từng góc phố đều mang theo hương vị của tình yêu và sự lãng mạn, có một chàng trai trẻ tên Steve. Anh sống và lớn lên tại thủ đô hoa lệ này, làm việc tại một tiệm cafe sách nhỏ xinh nằm yên bình bên kia đường. Steve luôn nghĩ rằng cuộc sống độc thân thật dễ chịu, tự do và đầy niềm vui. Nhưng rồi, tất cả thay đổi vào một buổi chiều đầy nắng khi anh vô tình bắt gặp ánh mắt của Daniel, chàng trai khiến trái tim anh lỡ nhịp trên chuyến xe buýt số 27 định mệnh. Chính từ khoảnh khắc ấy, Steve nhận ra rằng có những điều trong cuộc sống đẹp hơn cả sự tự do – đó là tình yêu.

__________________________________

Em ngồi xuống bên cạnh gã, thở dài nhẹ nhõm sau một quãng đường dài hối hả. Có lẽ em đã phải chạy thật nhanh để kịp lên chuyến xe này. Em quay sang gã, cúi nhẹ đầu chào một cách e thẹn, và gã đáp lại bằng nụ cười mỉm dịu dàng. Trong ánh mắt em chỉ kịp dừng lại ở chiếc má lúm đồng tiền dễ thương của gã, đâu biết rằng trái tim gã đã bị vẻ đẹp yêu kiều của em mê hoặc ngay từ giây phút ấy.

Em lục tìm gì đó trong chiếc ba lô của mình, và Steve đoán rằng em đang tìm điện thoại. Nhưng không, em rút ra một cuốn sách, dày cỡ hai đốt ngón tay, và lật giở trang đầu tiên rồi chăm chú đọc. Trong suy nghĩ của Steve, em có lẽ giống những sinh viên khác trên chuyến xe này, tay bấm điện thoại liên hồi, mắt dán vào màn hình mà không để tâm đến bất kỳ điều gì xung quanh. Nhưng em đã khác, và chính điều đó khiến gã không thể không tò mò.

- Tôi có thể hỏi em đang đọc cuốn sách gì không?

Em ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời và nụ cười thoáng qua môi:

- À, được chứ ạ. Đây là cuốn "Mối tình Paris" của tác giả David Foenkinos. Nếu anh muốn, em sẵn sàng cho anh mượn đọc.

Daniel mỉm cười thích thú, nâng cuốn sách lên ngang bụng như một lời mời. Từ lâu, em đã bị bạn bè gọi là "mọt sách" Daniel. Mỗi khi có thời gian rảnh, em thường tìm đến thư viện, nơi em có thể đắm chìm trong những trang sách về Paris - thành phố mà em yêu mến. Giữa một thế giới mà hầu hết mọi người đều bị cuốn vào màn hình điện thoại, hiếm ai quan tâm đến những tác phẩm văn học lấy bối cảnh chính là thủ đô hoa lệ này. Thế nên, khi gặp Steve, người lạ đầu tiên hỏi han về cuốn sách em đang đọc, em đã cảm thấy vô cùng hào hứng, như thể cuối cùng đã tìm thấy một tâm hồn đồng điệu.

- Vậy… khi nào anh có thể trả lại sách cho em?

- Bất cứ khi nào cũng được ạ. Em vẫn luôn có mặt trên chuyến xe buýt này, không đi học thì cũng là đến thư viện đọc sách.

- Anh có thể biết tên em không?

- Em là Daniel, còn anh?

- Anh là Steve. Chắc em vẫn còn đi học nhỉ? Anh 25 tuổi, nên cứ xưng hô như vậy nhé.

- Vâng ạ. Anh có thích đọc sách không?

Steve nhìn vào đôi mắt long lanh của em, như ánh sao phản chiếu trên dòng sông Seine.

- Có chứ, anh rất thích đọc sách.

- Em có thể làm quen với anh không?

- Tất nhiên rồi.

Em nhìn gã lần nữa bằng đôi mắt to tròn, đôi mắt lung linh như Paris khi về đêm – một vẻ đẹp khiến người ta lạc lối, mơ hồ, và khó có thể ghi lại chỉ bằng chiếc máy ảnh đơn điệu. Steve ngắm nhìn Paris thu gọn trong mắt Daniel, với ánh mắt của một kẻ si tình dành cho người mình vừa gặp mà đã như quen từ lâu.

- Em… xin số anh được không?

- Được chứ.

Em lấy trong balo chiếc điện thoại của mình, Steve bấm số của mình rồi trả lại cho em. Vẻ mặt em rạng rỡ, nở nụ cười hớn hở khi nhận lại điện thoại và cảm ơn gã. Steve không nghĩ rằng mình lại dễ dàng bị cuốn hút bởi một người đến thế, đặc biệt là một chàng trai mà gã chỉ mới gặp lần đầu trên chuyến xe buýt. Daniel có điều gì đó khiến lòng gã lâng lâng, một cảm giác mà gã không thể lý giải, dù biết rằng đánh giá một người chỉ qua lần gặp đầu tiên có lẽ là vội vàng. Nhưng ấn tượng về em trong lòng gã quá đỗi xinh đẹp, một vẻ đẹp mà gã tin rằng mình sẽ không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác ngoài Daniel.

Khi xe dừng lại, em chuẩn bị đứng dậy, quay lại nhìn Steve, chào tạm biệt với nụ cười đặc trưng của một cậu sinh viên mà bạn bè thường gọi là 'mọt sách'.

- Em sẽ còn quay lại. Nhớ liên lạc với em nhé.

Steve mỉm cười và gật đầu, dõi theo bóng dáng em rời khỏi xe, bàn tay em vẫn vẫy chào gã qua cửa kính với sự hồ hởi. Em trở thành tâm điểm trong suy nghĩ của gã suốt cả buổi sáng hôm ấy. Steve cười nhiều hơn làm ai trong tiệm cafe cũng phải liếc nhìn gã với sự ngạc nhiên. Bình thường, khó ai thấy Steve cười nhiều như vậy, và cũng khó ai thấy gã lại chăm chú đọc sách đến mức quên cả ca làm. Họ coi đây là một hiện tượng lạ ở tiệm cafe nhỏ này, nơi Steve lạnh lùng thường ngày nay bỗng trở nên cởi mở và ấm áp lạ thường.

__________________________________

- Tới giờ tan ca rồi, tôi về đây. Ở lại vui vẻ nhé.

- Ừ.

Bước trên con đường quen thuộc, Steve nhâm nhi một chút cà phê trong cốc giấy. Paris buổi chiều tà thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thoảng qua, vuốt ve khuôn mặt gã. Những lúc thế này, Steve thích nhất là trở về nhà với tâm trạng thật thoải mái. Đứng chờ ở trạm xe buýt, gã đưa mắt nhìn dòng người qua lại. Paris, trong đôi mắt gã, đẹp như một câu chuyện tình...

- Anh Steve?

Giọng nói cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Steve.

- Daniel?

- Trùng hợp quá, anh cũng chờ xe buýt ở đây à?

- Ừ, em vừa tan học sao?

- Vâng.

Steve mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp.

Steve bật cười. Trong mắt Steve, Daniel không giống thế giới ngoài kia, đầy rẫy những rập khuôn và mưu cầu mù quáng. Daniel khác biệt, tỏa sáng theo cách riêng trong mắt gã. Em sống không cần phải đuổi theo tốc độ của xã hội đương đại, mà sống cho chính cuộc đời của mình.

- A, xe buýt tới rồi. Anh lên cùng em không?

- Ừm, có.

Trên chuyến xe buýt số 27, Steve và Daniel ngồi cùng nhau, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với âm lượng vừa phải. Steve đã từng nghĩ rằng gã sẽ phải đợi cả ngày dài, thậm chí đến sáng hôm sau mới có thể gặp lại Daniel. Nhưng gã quên mất, em đã nói rằng em luôn hiện diện ở đây, trong tâm trí gã, và sẽ tìm đến gã như cách những kẻ yêu nhau tìm về với nhau giữa lòng Paris.

__________________________________

- Sắp đến nơi rồi, tạm biệt anh nhé.

- Ừm, đừng ngại liên lạc cho anh. Anh sẽ chờ hồi âm của em.

Niềm vui hiện rõ trong đôi mắt của em, đôi mắt của Daniel như biết nói, nhẹ nhàng thủ thỉ những lời mà chỉ trái tim mới có thể nghe thấy, tựa như một đôi tai mèo đáng yêu. Có lẽ, Steve đã phải lòng em rồi, nhanh thật đấy.

- Em nhớ rồi, khi nào về đến nhà em sẽ gọi cho anh.

- Ừm, về cẩn thận.

Steve khẽ đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm của em, cảm giác như anh đang chạm vào một bí mật ngọt ngào nào đó. Khuôn mặt em đỏ bừng, bàn tay luống cuống nắm chặt chiếc balo, rồi em vội vã bước về phía cửa xe buýt đang mở, để lại trong lòng gã một khoảng trống đầy mong chờ.

Em đã về rồi, chỗ ngồi bên cạnh gã bỗng trở nên trống trải, như thiếu đi một phần của chính Paris. Gã nhớ đôi mắt ấy, đôi mắt đã chứa đựng cả Paris trong đó. Hai lần gặp nhau trên chuyến xe buýt này dường như chưa đủ, và gã tự hỏi, khi nào em mới về đến nơi để liên lạc với gã? Steve có thể tự nhận mình dễ mến, nhưng thực ra, gã chỉ dễ mến với Daniel mà thôi, bởi làm sao gã có thể phủ nhận cảm giác rung động ngay từ lần đầu gặp em.

Chợt nhớ ra cuốn sách trong tay vẫn chưa đọc hết. Em đã bảo rằng nội dung của nó rất thú vị, "Mối tình Paris" là tác phẩm em yêu thích nhất, và sau khi đọc xong, em cảm thấy như vừa sống qua một cuộc đời khác. Steve đã đọc được nửa cuốn, và phần còn lại gã sẽ dành cho tối nay, khi về nhà. Nhưng hơn hết, gã biết mình đang tìm cớ để gặp lại em, chỉ để được mượn thêm chút thời gian và không gian, nơi tình yêu có thể lặng lẽ nảy mầm.
__________________________________

Steve bước chậm rãi qua con hẻm quen thuộc để trở về nhà, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, lòng gã không khỏi trào dâng niềm vui.

- Anh Steve.

- Daniel, em về đến nhà rồi à?

- Vâng, em còn ghé qua tiệm giặt ủi nên bây giờ mới gọi cho anh được.

Steve ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng.

- Em đang trên đường về nhà à?

- Vâng, có gì không anh?

- Bầu trời hôm nay rất đẹp đấy, nó sáng lấp lánh giống như ánh mắt em.

Nhận được lời khen bất ngờ, Daniel gãi đầu thẹn thùng.

- Cảm ơn anh, anh là người đầu tiên khen mắt em đẹp đấy.

- Họ đã bỏ lỡ tuyệt tác đó ư? Những người nhìn vào mắt em ấy.

Daniel cười ngại ngùng.

- Dù sao cũng cảm ơn anh nhé.

- Ừm, em về nhà cẩn thận.

- Anh cũng vậy.

Daniel vừa cúp máy, Steve vẫn đứng lặng dưới ánh đèn đường, ngẫm nghĩ về em rồi chợt bật cười trong vô thức. Paris đã về đêm rồi – thành phố trong hàng ngàn câu chữ của những đại văn hào đã dành trọn vẹn sự tôn kính cho nó giờ đã phản chiếu sự ngọt ngào và mãnh liệt của trời đêm.

Paris để yêu, để tìm kiếm cái chất tình yêu tựa như một ly Bordeaux, vừa ngọt ngào vừa đượm chút cay đắng. Giữa những suy tư ấy, Steve bỗng nhận ra rằng, dù đã sống độc thân quá lâu, giờ đây trái tim gã cũng bắt đầu thổn thức, và người đầu tiên gã nghĩ đến chính là Daniel.

__________________________________

Steve đã quen Daniel được một tháng rưỡi, nhưng với gã, từng khoảnh khắc bên em đều như những trang sách quý, càng lật mở càng cuốn hút, càng gắn bó càng say đắm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, gã đã trở nên thân thiết với em hơn bao giờ hết, nhưng sự thân thiết ấy không chỉ đơn thuần là tình bạn. Mỗi lần gã rủ em đến tiệm cà phê nơi mình làm việc, chỉ để được ngắm nhìn em đắm chìm trong những trang sách, trái tim gã lại đập nhanh hơn một chút, ánh mắt gã không thể rời khỏi hình ảnh của em. Giờ đây, tất cả nhân viên trong tiệm đều biết rằng "cây cột điện" khiến gã cứ tủm tỉm cười là ai. Và khi họ hỏi tại sao lại là một chàng trai, chứ không phải một cô gái, gã chỉ mỉm cười và trả lời rằng, trong tình yêu, giới tính chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Gã sẵn sàng lặn sâu hơn để vượt qua rào cản đó, để yêu em bằng cả trái tim mình, mà không cần biết thế giới nghĩ gì.

Hôm nay, gã quyết định sẽ tạo bất ngờ cho Daniel bằng cách đến trường em. Dù chỉ mới biết tên trường, nhưng lòng nhiệt thành và sự cuồng si khiến gã không thể chần chừ thêm nữa. Gã muốn thấy gương mặt ngạc nhiên và ánh mắt rạng ngời của em khi gặp gã. Và thế là, gã tự mình lần mò theo những lời chỉ dẫn của người dân địa phương, từng bước đi trong buổi chiều tà, khi ánh nắng nhạt dần trên con đường. Khi tới cổng trường, sinh viên đang tấp nập ra về, gã hỏi thăm một người về em, và mỗi câu hỏi đều làm trái tim gã đập mạnh hơn, bởi gã biết, chẳng bao lâu nữa, gã sẽ được gặp lại em – người đã khiến gã không ngừng nghĩ về.

- Cho hỏi, em có thể giúp anh một chút được không?

- Dạ, có chuyện gì vậy ạ?

- Em có biết cậu bạn tên Daniel học ở khoa nào không?

Cậu sinh viên trẻ ngước lên nhìn gã, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.

- Anh đang tìm Daniel sao?

- Phải.

- Anh là họ hàng của cậu ấy à?

Gã lắc đầu.

- Daniel học ở khoa báo chí, ngay gần đây thôi. Để em dẫn anh đi.

- Cảm ơn em.

Trong khi dẫn đường, cậu sinh viên không giấu nổi sự tò mò, khẽ liếc nhìn gã, rồi dè dặt hỏi tiếp.

- Nhưng anh thật sự quen biết Daniel sao?

Gã dừng lại.

- Phải, tôi quen cậu ấy.

- Chỉ là... Daniel dạo gần đây hay nghỉ học không lý do, nếu anh là người quen thì có thể hỏi thăm cậu ấy giúp bọn em không?

- Ừm, được.

Gã im lặng, ánh mắt thoáng chút suy tư. Cậu sinh viên tiếp tục, giọng nói dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Daniel từng mắc nhiều chứng bệnh về tâm lý.....anh có thường xuyên an ủi cậu ấy không?

Gã suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Anh thi thoảng có thấy cậu ấy trở nên lạ và khác thường, những lúc ấy anh có vỗ về Daniel.

- Vậy thì tốt rồi, anh đi thẳng, phòng học cuối là nơi cậu ấy học.

- Cảm ơn em.

Gã nhìn thấy Daniel đang soạn đồ chuẩn bị đi về, gã bước nhanh vào trong đó.

- Daniel.

- Anh Steve.

Steve không thể kiềm chế được nụ cười khi thấy Daniel quay lại nhìn mình, đôi mắt em lấp lánh ánh vui mừng, và nụ cười đó như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim gã giữa chiều tà Paris. Nhưng chỉ trong tích tắc, gã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Dù em vẫn cười, vẫn nhìn gã bằng ánh mắt thân quen, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy, gã thấy một nỗi buồn mơ hồ, một chút bất an thoáng qua. Đó là điều mà gã chưa từng thấy ở Daniel trước đây.

Gã tiến đến gần em, bàn tay gã nhẹ nhàng chạm vào vai em, cảm nhận được sự run rẩy nhỏ trong cơ thể em. Daniel cúi đầu xuống, như thể muốn che giấu điều gì đó.

- Daniel, em ổn chứ?

Gã hỏi, giọng nói trầm ấm đầy lo lắng. Em khẽ gật đầu, nhưng gã không thể bị lừa dối bởi động tác nhỏ đó.

- Anh biết, em không cần phải giấu gì với anh. Nếu có điều gì làm em phiền lòng, hãy nói với anh.

Daniel ngước lên nhìn gã, đôi mắt đầy nỗi niềm mà em không thể diễn tả thành lời. Cuối cùng, em thở dài, như thể đã quyết định sẽ chia sẻ một phần nỗi lo âu ấy với gã.

- Anh Steve... em...

Daniel bắt đầu, nhưng rồi dừng lại, như thể ngôn từ đã phản bội em, không thể giúp em diễn đạt những gì em đang cảm thấy. Steve vẫn đứng đó, chờ đợi, đôi mắt gã dịu dàng, như muốn nói rằng dù là gì đi nữa, gã cũng sẽ luôn ở bên em.

- Gần đây em thấy mình không ổn lắm. Em...em bị giảng viên....giảng viên biết em là người đồng tính...hắn ta đe doạ em, nói rằng sẽ tiết lộ điều này cho cả trường biết. Để giữ bí mật....em phải gửi ảnh....ảnh em không mặc đồ cho hắn ta.

Daniel bật khóc nức nở. Phòng học trống vắng, ai cũng đã về hết rồi, chỉ còn lại gã và em.

Gã lặng người, cơn tức giận dâng trào trong lòng gã không ngờ rằng em đã phải chịu đựng những điều này mà không nói cho gã biết. Gã đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má của em, đôi mắt gã đầy sự quan tâm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài.

- Anh ở đây, Daniel. Anh sẽ không để yên cho tên giảng viên khốn nạn đó, hãy tin tưởng anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

Daniel không thể kìm nén được nữa, em dựa vào ngực gã, tìm kiếm sự an ủi trong cái ôm ấm áp của gã. Gã siết chặt em, cảm nhận được trái tim em đập nhanh trong lồng ngực, những nhịp đập thể hiện sự yếu đuối mà em đã cố gắng che giấu bấy lâu nay.

- Em sợ... sợ rằng anh sẽ rời bỏ em khi biết tất cả những gì em đã trải qua.

- Không, Daniel. Anh đã nói rồi, anh không giống họ. Anh yêu em, và điều đó không thay đổi dù có chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ.

Gã nói, giọng nói chắc nịch, đầy sự quyết tâm. Em nhìn lên gã, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm, nhưng trong ánh nhìn đó đã bắt đầu le lói một tia hy vọng, một niềm tin mới.

- Cảm ơn anh, Steve. Cảm ơn vì đã không bỏ rơi em.

Gã mỉm cười, đôi tay vẫn ôm chặt lấy em.

- Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, Daniel. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau.

Tối hôm đó, gã thuyết phục mãi em mới chịu về nhà gã. Steve mượn điện thoại của em, càng tức giận hơn khi đọc những dòng tin nhắn mà tên giảng viên đốn mạt kia gửi.

Gã thẳng tay chặn tên giảng viên đó, xoá hết tất cả số điện thoại và phương thức liên lạc mà hắn có thể sử dụng để làm tổn thương em.

Em lo lắng hỏi gã.

- Chúng ta làm vậy liệu có ổn không?

- Yên tâm đi Daniel à, hãy làm theo anh.

Gã bàn bạc với em một hồi rồi cả hai quyết định ngay ngày mai sẽ thực hiện.

Khi trời đã về khuya, gã ngượng ngùng ngỏ lời với em.

- Vậy...anh ngủ ngoài sofa nhé?

- Không được đâu anh, đây là nhà anh mà, để em ra ngoài đó ngủ.

- Đừng, Daniel.

Gã ôm em.

- Em chỉ cần ngủ thật ngon đêm nay thôi.

Daniel mãn nguyện, vòng tay ôm lại Steve. Gã để cả hai đối diện, đôi mắt em không thể nói dối khi nhìn gã, nó đang rụt rè, ngại ngùng trước đôi mắt của gã.

- Anh Steve...

Chưa kịp để em nói hết câu, gã đã ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của em, đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng. Đó là khoảnh khắc hai trái tim cùng rung động, như thể thời gian đã ngừng lại để nhường chỗ cho sự kết nối sâu sắc giữa tâm hồn của họ. Nụ hôn ấy không chỉ là sự giao thoa của hai đôi môi, mà còn là sự hòa quyện của những cảm xúc, những giấc mơ chưa thành lời và những mảnh ký ức mà cả hai đã cùng nhau chia sẻ.

Đôi mắt em khẽ nhắm lại, cảm nhận từng chút sự ấm áp từ đôi môi của gã, cảm giác như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về trái tim em. Mỗi cái chạm, mỗi cử chỉ đều tràn đầy tình cảm và sự trìu mến, làm cho không khí xung quanh dường như trở nên lắng đọng và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Trong giây phút này, thế giới bên ngoài dường như tan biến, chỉ còn lại hai người, hai trái tim đang hòa nhịp, cảm nhận sự kết nối vượt qua mọi ranh giới.

Khi nụ hôn từ từ kết thúc, gã giữ em trong vòng tay mình, nhìn vào đôi mắt em với sự trìu mến và chân thành. Những lời chưa nói, những cảm xúc chưa diễn tả đều được bày tỏ qua ánh mắt và sự gần gũi này. Em cảm nhận được sự an lành và trân trọng từ gã, như một lời hứa về những ngày tươi đẹp sẽ đến, về một tương lai mà hai người sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình.

- Anh yêu em, Daniel

Gã nói, với giọng đầy chân thành và ngọt ngào.

Em ngập ngừng nhìn gã, như thể thời gian đang ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy.

- Em... em cũng yêu anh

Em thốt lên, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo.

Gã nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười có thể làm tan chảy cả bầu trời u ám. Ôm em trong vòng tay ấm áp của mình, gã nhẹ nhàng thì thầm.

-Vậy chúng ta đi ngủ cùng nhau nhé?

Steve hỏi, đôi mắt đầy hy vọng. Em gật đầu đồng ý, và như thế, hai trái tim hòa quyện trong sự ấm áp của đêm tối, lặng lẽ bước về phía giấc mơ chung của họ.

__________________________________

Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, em đánh thức gã dậy, nấu cho gã bữa sáng và nhâm nhi chúng cùng với gã.

- Để anh đưa em đến trường.

Em gật đầu, thơm vào má gã một cái, gã như sa vào lưới tình của em mà hôn em đắm đuối. Em vội vã đẩy hắn ra.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

..........

Từng phút từng giờ trôi qua, chẳng mấy chốc mà đến giờ ra về, em vẫn ở lại thu gọn sách vở sau cùng, bỗng nhiên tên giảng viên đóng cửa phòng học lại, đến bên chỗ ngồi của em.

- Daniel yêu quý.

Hắn ta vuốt mặt Daniel, em nhanh chóng hất tay hắn ra.

- Thầy muốn gì?

Hắn nở nụ cười đểu cáng.

- Phải hay không, tối qua em đã chặn hết số của tôi rồi à?

- Đúng, tôi không muốn liên quan đến thầy nữa.

Hắn cười lớn.

- Em quên mất tôi đang giữ bí mật gì của em rồi à?

Daniel trừng mắt nhìn hắn.

- Tôi không quan tâm. Những tin nhắn vô liêm sỉ của thầy đừng để tôi đưa ra bên ngoài.

Hắn vuốt dọc mạn sườn em, khiến em ghê tởm lùi lại.

- Em càng không nghe lời, lại càng kích thích tôi hơn đấy Daniel à.

- Tên khốn, còn không biết nhục? Bản thân mình là người đi dạy học viên mà lại đổ đốn thế à?

- Sao nào, em làm gì tôi?

Hắn ta bắt đầu manh động, ôm em một cách mạnh bạo, khiến em va thẳng vào ngực hắn, sờ soạng tứ tung trên người em.

- Tên điên, bỏ tôi ra ngay!

- Sao nào, em thấy thích không, thầy còn nhiều trò lắm.

Hắn ta cười một cách man rợ, em dùng sức cố gắng đẩy hắn ra. Đang trong tình cảnh hỗn loạn, từ bên ngoài chợt phát ra tiếng vỗ tay chậm từng nhịp.

Là Steve.

- Một tên giảng viên không biết chừng mực.

Gã cười đắc thắng, ra hiệu cho tất cả sinh viên và giáo viên trong trường tiến vào.

Tên giảng viên nọ sợ xanh mặt, vội vã chỉnh trang lại quần áo, bắt đầu luống cuống giải thích.

- Kh-không phải, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.

Daniel rút trong túi quần ra chiếc điện thoại đang ghi âm, giơ lên trước mặt hắn.

- Muốn chối?

Hắn ta như rơi vào tận cùng của sự tuyệt vọng, bị sinh viên chửi bới, áp giải đến phòng giám hiệu. Với những gì mọi người tận mắt chứng kiến cùng file ghi âm của Daniel, hắn ta bị đuổi việc.

............

- Cảm ơn anh, Steve.

- Không cần cảm ơn anh, Daniel. Anh chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ, không phải lo sợ điều gì.

Gã vuốt tóc em ra sau, trong ánh sáng mềm mại của buổi trưa Paris, Steve và Daniel đứng dưới tán cây xanh mướt, nơi những tia nắng xuyên qua làm rực rỡ những lá cây và tạo nên những chấm sáng lung linh trên mặt đất. Không khí xung quanh họ lắng đọng và yên bình, như chờ đợi khoảnh khắc đặc biệt này.

Steve nâng cằm Daniel lên nhẹ nhàng, đôi mắt gã lấp lánh với tình cảm sâu sắc. Những ngón tay của gã nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của em, cảm nhận sự ấm áp và nhịp đập của trái tim. Trong khi đó, Daniel chỉ còn biết ngước mắt nhìn vào gương mặt yêu thương của Steve, cảm nhận sự chân thành và sự khao khát trong ánh mắt của gã.

Khi đôi môi của Steve chạm vào môi Daniel, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Nụ hôn không vội vã, mà như một bài thơ, từng cảm giác được diễn tả một cách tỉ mỉ và đầy tình yêu. Những đôi môi chạm vào nhau mềm mại, hòa quyện trong sự ấm áp của tình yêu. Mỗi chuyển động đều nhẹ nhàng và đầy âu yếm, như thể thời gian đã ngừng lại để chỉ còn lại họ và nụ hôn này.

Nụ hôn kéo dài, chậm rãi, như thể gã đang cố gắng lưu giữ từng khoảnh khắc trong ký ức mình. Những cảm xúc lắng đọng và sâu lắng tràn ngập trong khoảnh khắc đó, làm cho cả hai cảm nhận được sự kết nối tinh tế và sâu sắc hơn bao giờ hết. Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên làn da của họ, làm cho khoảnh khắc thêm phần huyền bí và lãng mạn.

Khi Steve từ từ rời đôi môi khỏi của Daniel, ánh mắt họ vẫn giữ chặt nhau, như thể tìm kiếm những gì còn sót lại từ nụ hôn. Đôi môi họ còn vương lại chút ấm áp và cảm giác ngọt ngào, trong khi trái tim cả hai vẫn đập nhanh vì sự xúc động và tình yêu. Khoảnh khắc này không chỉ là một nụ hôn, mà là một lời hứa, một sự cam kết yêu thương vĩnh cửu giữa hai tâm hồn đang hòa quyện trong ánh sáng và tình yêu của Paris.

- Daniel, anh biết rằng cuộc sống của em không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng hãy nhớ rằng, dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh luôn ở đây, bên em.

Gã thì thầm, giọng nói trầm ấm, như một lời hứa vững bầu trời đêm. Daniel nhìn vào đôi mắt của Steve, thấy sự chân thành và tình yêu sâu đậm trong đó, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi em.

- Em cảm nhận được tình yêu của anh, Steve. Đó là điều em luôn khao khát, và giờ đây, khi có anh bên cạnh, em cảm thấy như mình không còn đơn độc nữa.

- Em không đơn độc, Daniel. Paris có thể là thành phố của những giấc mơ, nhưng chính em mới là giấc mơ đẹp nhất của anh.

Gã hôn lên trán em, rồi nhìn vào đôi mắt đang đầy nước mắt của em, như để chắc chắn rằng những gì gã vừa nói không chỉ là những từ ngữ đơn thuần, mà là những cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng.

- Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, không chỉ để sống, mà để sống thật trọn vẹn và hạnh phúc. Anh hứa với em rằng sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ tình yêu này.

Daniel hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự bình yên và niềm hạnh phúc khi nằm trong vòng tay Steve. Mùi hương của cỏ và hoa dại từ ngọn đồi cùng với sự ấm áp của đôi tay gã khiến em cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ đẹp nhất.

- Cảm ơn anh, Steve. Anh đã làm cho em cảm thấy như mình đang ở trong một câu chuyện cổ tích, nơi mọi điều có thể xảy ra.

- Anh chỉ làm những gì trái tim anh mách bảo, Daniel. Tình yêu của anh dành cho em là chân thành nhất, và không có gì có thể thay đổi điều đó.

Gã nâng cằm em lên, nhìn sâu vào mắt em, và một lần nữa, đôi môi của gã chạm nhẹ vào môi em trong một nụ hôn đầy sự yêu thương.

Ngồi bên gã, em nghe rõ nhịp tim gã hướng về em, nơi có em của những năm tháng quẩn quanh tìm kiếm chính bản thân mình, một nơi em chọn giữ riêng em cái sự lặng thinh trong cõi lòng nhiều bão tố.

__________________________________

Paris của đầu thu đầy nắng.
Gã và em sẽ rảo bước trên lối nhỏ thênh thang, sẽ tỉ tê cùng em trên đồi Montmartre phía Bắc thành phố, sẽ đứng trước nhà thờ và hứa yêu nhau không ngần ngại nữa.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro