12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng, Yeonjun và Beomgyu tỉnh dậy với tâm trạng nặng nề. Cảnh tượng đêm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm trí họ. Beomgyu đã thức dậy từ sớm và đang ngồi trên giường, khuôn mặt cúi gằm, tay siết chặt.

"Yeonjun" Beomgyu thì thầm, "tớ không biết phải làm gì bây giờ."

Yeonjun quay lại nhìn Beomgyu, ánh mắt cậu đầy sự lo lắng và mệt mỏi. "Chúng ta cần phải đối diện với chuyện này. Hãy cố gắng bình tĩnh."

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện. Yeonjun đứng dậy, ráng sức để mở cửa. Bên ngoài, Soobin và Taehyun đứng chờ, vẻ mặt nghiêm trọng và không dễ chịu. Soobin là người đầu tiên lên tiếng.

"Chúng ta cần nói chuyện, Yeonjun. Có thể bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa."

Yeonjun nhìn Soobin, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu cảm thấy một cơn sóng dữ cuốn lấy tâm trí mình. "Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện. Nhưng trước tiên, hãy để Beomgyu ra ngoài."

Soobin và Taehyun bước vào phòng khách, ánh mắt của họ vẫn nghiêm túc. Beomgyu đứng lặng lẽ gần cửa, ánh mắt đầy lo lắng và cảm giác hồi hộp.

"Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện" Taehyun nói, giọng có vẻ bực bội nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng đêm qua, những gì xảy ra không thể chấp nhận được. Chúng tôi cần biết lý do."

Yeonjun thở dài, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Tôi không thể hiểu tại sao lại có chuyện đó. Những gì tôi thấy trong club khiến tôi cảm thấy bị phản bội. Chúng tôi đã tin tưởng các cậu."

Soobin hít một hơi dài, ánh mắt của anh ta có chút buồn. "Chúng ta đã làm các cậu bị tổn thương, và tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi muốn làm rõ mọi chuyện."

Beomgyu từ từ bước vào phòng khách, ánh mắt không còn sự tự tin như trước. "Chúng tôi đã tin tưởng các cậu rất nhiều. Nhưng những gì xảy ra đêm qua đã phá vỡ mọi thứ."

Taehyun quay sang nhìn Beomgyu, ánh mắt có chút lạnh lùng. "Beomgyu, cậu không hiểu sao? Chúng tôi có quyền sống cuộc sống của mình. Chúng tôi không làm gì sai."

Soobin cắt lời, ánh mắt nghiêm nghị. "Taehyun, đừng làm trầm trọng hóa vấn đề. Chúng ta đã gây ra sự tổn thương, và điều đó không thể bỏ qua. Chúng ta cần phải đối diện với sự thật."

Yeonjun và Beomgyu cảm thấy tình hình ngày càng căng thẳng. Yeonjun cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng tôi không thể tiếp tục như thế này. Cả tôi và Beomgyu đều cần thời gian để hồi phục."

Beomgyu gật đầu, mắt cậu ươn ướt. "Chúng tôi cần rời khỏi đây một thời gian. Không phải vì chúng tôi không muốn đối mặt với các cậu, mà vì chúng tôi cần không gian để chữa lành."

Soobin và Taehyun đứng im lặng, không biết phải làm gì. Họ nhìn nhau, rồi nhìn Beomgyu và Yeonjun đang đứng cùng nhau, cảm nhận được sự đau đớn và thất vọng.

"Khi các cậu sẵn sàng, hãy cho chúng tôi biết" Soobin nói, giọng nói trầm xuống. "Chúng tôi sẽ chờ đợi."

Yeonjun và Beomgyu gật đầu, bước ra khỏi phòng khách và quay trở lại phòng. Cảm giác trống rỗng và đau đớn vẫn bao trùm lấy họ. Họ ngồi xuống bên nhau, cố gắng tìm một chút an ủi trong sự đồng cảm của nhau.

Cảnh tượng chuyển sang buổi tối, khi Yeonjun và Beomgyu vẫn đang ở phòng mình. Taehyun và Soobin đã ra ngoài từ lâu. Đêm khuya, Beomgyu cảm thấy không thể ngủ được, trong khi Yeonjun vẫn đang cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đau đớn.

Em tự khóc một mình và nghĩ đến những đau thương , mất mát thời còn nhỏ

Cánh cửa phòng bỗng mở ra, và HueningKai bước vào. "Các cậu có ổn không? Tôi biết chuyện đêm qua rất khó chịu, nhưng nếu có gì cần nói, tôi sẵn sàng lắng nghe."

Yeonjun nhìn HueningKai, ánh mắt cậu nhẹ nhõm hơn khi thấy sự quan tâm. "Cảm ơn, Huening. Chúng tôi chỉ cần thời gian để tự mình suy nghĩ và hồi phục."

HueningKai gật đầu, cảm thông. "Hãy nhớ rằng các cậu không đơn độc. Tôi sẽ luôn ở đây nếu các cậu cần."

HueningKai rời khỏi phòng, để lại Yeonjun và Beomgyu trong sự im lặng. Họ ngồi bên nhau, cảm nhận được sự cô đơn và trống rỗng, nhưng ít nhất họ đã có sự đồng cảm của nhau để vượt qua khó khăn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro