Dũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời như những thước phim tua chậm, chúng ta sống trong hiện tại, chôn vùi bản thân mình trong đấy, vẫn mãi dậm chân tại chỗ chẳng hề bước tiếp, biến tương lai trở thành một điều gì đó xa vời ngoài tầm với, biến quá khứ trở thành mồ chôn của những kỷ niệm còn sót lại sau sự tàn phá đáng sợ mang tên thời gian.

Anh đứng giữa khoảng trời ký ức của đôi ta, vùng vẫy trong đầm lầy tuyệt vọng, bóp nghẹt tâm hồn mình ở nơi mênh mông nhiệm màu, không ánh nắng, không ánh trăng, không có tiếng nhạc, không có tiếng nói, không có tiếng lá xào xạc bên tai, không có con đường mòn ta cùng chung lối, không có em, không có trái tim anh trao em ngàn kiếp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Hùng! Đi sinh hoạt hè với tao"

"Mày đi đi, tao còn học"

"Eo ơi, học nhiều điên đấy, đi một tí thôi, thề"

"Không là không"

Nguyễn Thuận Dũng xị mặt, ngồi trên con xe đạp cũ kĩ từ đời ông của mình đứng ở trước nhà người kia. Gia đình nó không học cao hiểu rộng nhưng vẫn được gọi là gia đình văn hóa, mẹ nó làm công nhân, bố nó bán thịt lợn nên ngày nào cũng phải ngửi mùi thịt làm nó muốn ăn chay tới nơi. Ở trường thì nó cũng gọi là có quan hệ đi, quen thân với mấy anh chị lớp trên nên có gì cũng tiện nhờ vả. Một đứa lêu lổng như Thuận Dũng không biết may hay rủi mà va phải Lê Chí Hùng, thằng nhóc trắng tròn ngồi cạnh nó.

Quen nhau từ ngày khai giảng đầu năm lớp 1, Dũng đã rủ Hùng đi phá làng phá xóm suốt những năm tiểu học, sau này lên cấp 2 rồi thì cũng bớt bớt, mà đa số là một mình Dũng nghịch chứ Hùng cũng chỉ đứng nhìn một chỗ chứ chẳng đụng tay đụng chân gì nên bị mắng cũng là nó bị mắng, Hùng thì nó bảo kê rồi nên không sao.

"Hùng! Mày sắp xong chưa? Bảy phút rồi, sắp mười phút đến nơi rồi đấy, các chị sắp đánh dấu tao vắng mặt rồi!"

"Tao đã bảo là không đi rồi mà sao mày lì thế?"

"Nhưng mày vẫn ra đấy thôi" Nhận một cú đập đau điếng từ người kia nhưng nó vẫn xoa đầu cười hề hề.

"Tao ở nhà"

"Mình đùa mình đùa, mời công tử lên xe ạ"

Thuận Dũng cười híp hết mắt vào chẳng thấy mặt trời đâu, nó nhanh nhảu túm lấy gáy áo thằng Hùng kéo cái xoạch lại ra sau làm nhóc tí thì ngã lăn quay. Thấy bạn mình đã yên vị ở ghế ngồi đằng sau, Thuận Dũng gảy bàn đạp quay nửa vòng rồi lấy đà mà lao đi, là một búp măng non máu liều nhiều hơn máu não thì Thuận Dũng cứ lựa ổ gà mà đi vô khiến thằng Hùng đằng saucứ kêu suốt, thiếu điều muốn nhảy khỏi xe để bảo toàn mạng sống

"Mày bị điên à?"

"Sao? Mình cho công tử chơi tàu lượn đấy, công tử không thích à"

"Tử tử cái đầu mày, đi thế có khi ngày mai giấy báo tử gửi về nhà"

Hai đứa ngồi như này mấy năm có thấy nói gì đâu, tự nhiên hôm nay Chí Hùng dở chứng kêu la hả. Chính nó cũng chẳng hiểu tại sao nhóc chấp nhận đi cùng nó mấy năm học được nữa, lái xe cỡ nó thì chắc chào Diêm Vương sớm.

"Hết xăng rồi, xuống xe đê"

Một tiếng kít chói tai vang lên, Thuận Dũng quay đầu xe vòng ra hướng ngược lại.

"Vào trước đi, đợi tao vác xe qua bên bác Hải sửa phát"

"Đi đi tao chờ"

"Vào điểm danh hộ tao, nhanh lên"

"Mày vào đi, tao ngại"

"Mày ngại cái gì, vào chào mấy câu là được, em chào các chị, em điểm danh hộ thằng Dũng, thế nhé, tao đi"

"Ê!"

Thản nhiên dắt con chiến mã độ giáp của mình đến quán sửa xe, nó xách xe lên vỉa hè rồi dắt vào tiệm, chào hỏi ông Hải, chủ tiệm rửa xe, ông cũng đã sớm quen mặt nó rồi, thằng cu con này mấy bữa nó lại bưng xe qua đấy rồi ngồi đàm đạo với ông chứ chả sửa gì sất, được cái hợp tính nhau nên hai bác cháu nói chuyện cứ phải gọi là bon mồm, thêm ấm nước chè với tý hướng dương là ngồi đến tận mấy hôm sau.

"Hôm nay cháu đến sửa thật đấy ạ"

"Để bác xem"

"Cái phanh ấy bác, nó kêu đau cả đầu, rõ ràng cháu có đụng gì đâu"

"Ngồi xuống đi, đợi bác tí, mấy này nháy qua mấy nhát là xong"

Nó lại tiếp tục vừa tám chuyện vừa xem chủ tiệm lọ mọ xe nó, đang kể dở vụ bà Hạnh xóm bên thì nó nhớ ra thằng Hùng đang chờ ở nhà văn hóa, thế là quay ra hỏi ông Hải xem khi nào thì xong để còn kịp về với bạn mình.

"Ầy, xe mày cũ lắm rồi cháu, rỉ hết rồi, chắc sửa hơi lâu đấy, nay bác cũng hơi lu bu tí nên tầm sáu giờ gì đấy mày qua lấy là vừa"

"Dạ bác, cháu đi trước đây"

Vừa bước vào trong nhà văn hóa, Thuận Dũng đã nghe thấy giọng nói đanh thép của chị tổng phụ trách với tiếng the thé của bạn nó rồi. Nó hí hửng đi tới, nghe ngóng tí xem cả hai có nói xấu gì nó không.

"Nó đi sửa xe rồi ạ, ừm...nó bảo em điểm danh hộ nó" Nhìn Chí Hùng cứ đứng e thẹn vân vê góc áo thun của nhóc mãi khiến nó nhăn nhúm lại, Dũng bật cười, tiến tới gần nhóc rồi chào chị tổng phụ trách.

"Hê hê em tới rồi nè" Nó vừa bước vào cửa đã khoác vai Chí Hùng, lôi vào một góc ít người rồi lôi điện thoại ra chơi game, nó chơi game dở khủng khiếp mà thấy trò này cũng hay nên nó thử tải về, thắng mấy trận bậc tân thủ thôi mà Thuận Dũng cảm giác như nó đã nắm được cả thế giới rộng lớn trong tay vậy.

"Cái này là cái gì?" Tiếng nói nho nhỏ của Chí Hùng phát ra từ bên cạnh, đột nhiên máu oai của Thuận Dũng nổi lên.

"Trụ chính, phá một cái là đội tao thua luôn"

"Con gì đây?"

"Bùa xanh, ăn vào là hồi mana"

"Sao lại có cái mắt ở đây"

"Cái gì? Uây giật cả mình, tí thì chết" Thuận Dũng đứng phắt dậy, hai tay bấm loạn xạ trên màn hình, cái ghế nhựa đỏ đáng thương nằm ngang dưới sàn gạch.

"Cái này là mắt của Batman, hiện nó có nghĩa là Batman đang ở gần"

"Hay thế, cho tao thử...à thôi"

"Gì? Muốn chơi không?" Chữ Victory to đùng màu vàng hiện lên màn hình của Thuận Dũng, nó huých huých vai Chí Hùng, trưng ra bản mặt đáng ghét muốn đập. Nó biết bạn nó cũng muốn thử, chỉ là ngại thôi, gì chứ có khi nó còn biết rõ nhóc hơn chính bản thân nhóc luôn đấy.

"Hả? Ừ thì có"

"Lui ghế vào đây, tao dạy cho mày"

"Đây, nhìn nhé, đây là nút tấn công, mày nhìn tao chơi mày cũng thấy rồi đúng không? Chỗ này là mua đồ, mày thấy cái gì thì cứ bấm, khi nào giỏi hơn thì tao chỉ sau, chỗ này là di chuyển, xem map ở đây,..." Lôi chiếc ghế của Chí Hùng lại gần, nó đưa máy sang cho nhóc, cố giải thích ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể, mấy cái phức tạp thì nó cũng không biết nên nó cũng chả chỉ nữa.

Thuận Dũng kéo Chí Hùng vào sát rạt với nó, hai búp năng non cứ xì xào xì xào như đang bàn chiến sự tuyệt mật của quốc gia.

"Hiểu chưa, thử làm một trận đi"

"Dũng ơi, về đây chị nhờ mày tí"

"Dạ! Chơi đi, tí tao về tao chỉ tiếp"

"Ơ nhưng mà đang chơi hạng, lỡ thua thì sao"

"Kệ đi, tao cày, mày cứ chơi thoải mái"

Thuận Dũng tót chạy đi hộ chị tổng phụ trách, tưởng gì hóa ra là nhớ nó xếp ít đồ, cơ mà cũng mệt ra phết, cả người nó chảy đầy mồ hôi, nó ngồi xuống nghỉ một lát rồi ngồi chơi với mấy đứa trẻ con trong xóm, nó lên cấp 2 rồi, không còn là trẻ con nữa đâu nhé, nói nó là trẻ con thì nó tự ái giãy đành đạch đấy, nghiêm cấm.

Sắp đồ xong thì mặt trời cũng dần dần xuống, nó rửa chân tay cho sạch sẽ rồi lau khô, tranh thủ đứng lại ra oai với mấy đứa tiểu học tí, hihi.

"Chị ơi xong hết rồi đúng không ạ?"

"Ừ, xong hết rồi, mấy cái này bọn chị tự làm được, mày về trước đi"

"Dạ!" Mò tay vào túi kiếm điện thoại để xem giờ, lát nữa còn phải đưa thằng Hùng về nhà. Cơ mà nó chẳng tìm thấy ở đâu, chắc mẩm mình để quên đâu đó thôi, sau đấy nó sực nhớ ra, nó đưa cho bạn nó chơi game nên thành ra là bây giờ ta thấy cái cảnh Thuận Dũng hớt hải chạy về nhà văn hóa tối thui tối mịt.

Nhìn thấy Chí Hùng ngồi co ro ở góc phòng, nó lo sốt vó lên, cơ mà cứ cố tỏ ra bình tĩnh để nhìn mình ngầu ngầu, chứ tính ra nó cũng sợ thằng Hùng gặp chuyện lắm đấy. Nó bước đến gần nhóc, nhưng nó càng tiến tới thì người kia lại càng run rẩy. Dũng nuốt khan, cố hạ nhẹ giọng nhất có thể để ai kia không bị giật mình.

"Hùng"

"Mày làm sao đấy? Đứng dậy xem nào" Thuận Dũng ngồi xổm xuống, chần chừ không biết làm gì nhưng cuối cùng nó vẫn đưa tay lên xoa tóc nhóc thật nhẹ nhàng để trấn an bạn nó. Nó lấy tay ôm lấy má Hùng, để nhóc ngẩng mặt lên, giương cái ánh mắt tội nghiệp ấy nhìn nó, như một van nước bị vỡ, người kia òa khóc làm Thuận Dũng hoảng lây.

"Tao làm gì sai à? Ai làm gì mày?"

"Nào đừng khóc, người ta tưởng tao bắt nạt mày đấy"

"Hùng"

"T-tao...hức...tao sợ" Nước mắt, nước mũi tèm nhem khắp mặt Chí Hùng, tay nhóc siết chặt vào áo mình.

"Sợ cái gì? Đứng dậy, tao ở đây không ai được làm mày sợ cả, nghe chưa?" Nó véo hai bên mặt nhóc khiến đôi má tròn ấy hằn lên dấu đo đỏ. Rồi Thuận Dũng xốc nách nhóc dậy, tay vẫn miệt mài lau đi những dòng nước mắt mặn chát của bạn thân nó.

Sau một lúc, tiếng nức nở mãi mới giảm dần, thay bằng tiếng nấc cục của Chí Hùng, mặt nhóc đen nhẻm đi vì khóc, trên má còn hồng hồng vì bị nó véo, thấy vậy, Thuận Dũng không khỏi bật cười. Nó khoác vai thằng Hừng, lấy tờ khăn ướt từ cái hộp ai đó vô tình để quên, lau mặt cho người kia rồi lôi nhóc ra bên ngoài. Thu hết biểu cảm thư giãn của Chí Hùng vào sâu bên trong lòng mình.

"Đỡ hơn chưa?" Thuận Dũng ngó sang nhìn nhóc, hất cằm lên mà hỏi, thằng Hùng cũng gật đầu như câu trả lời.

"Mấy giờ mày phải về?"

"Tầm năm rưỡi gì đấy"

"Đưa máy cho tao xem nào, chết rồi, hai sáu rồi, xe tao vẫn đang sửa, chạy nhanh lên, không tí mẹ mày lại chửi bây giờ!" Vội vàng chạy về phía nhà của bạn mình và kéo nhóc theo sau, Thuận Dũng khựng lại khi thấy Chí Hùng khuỵu xuống, nó quỳ trước mặt nhóc rồi kéo quần lửng của đứa còn lại lên, nhìn đầu gối nhóc bầm tìm, hơi sưng đỏ khiến nó nhăn mặt.

"Đau à? Sao không nói sớm, lên đây tao cõng về"

"Tao tự đi được"

"Thế đến lúc mày mà bị chửi hay đánh đòn thì đừng kêu than với tao"

Cảm nhận hơi ấm của người kia trên lưng mình, Thuận Dũng đứng dậy, xốc người nhóc lên để nhóc không bị tuột xuống. Nó cố chạy bằng cả sức lực và huy chương đồng điền kinh của mình, như đặt hết tôn ti, tự trọng mình vào trong lần chạy này, nó phi như bay, vừa cố tăng tốc vừa cố giữ Chí Hùng trên lưng vì sợ nhóc ngã lăn ra đường.

Ngay khi Dũng vừa đặt nhóc xuống đất, đồng hồ vừa chạm tới số sáu, tạm thời là nhóc an toàn, nó kiểm tra lại đầu gối của Chí Hùng thêm lần nữa rồi dặn dò nhóc trước khi về nhà mình.

"Mày phải bảo với mẹ mày đấy, nó mà nặng thêm là đau lắm"

"Biết rồi, mày về đi"

Nó nhìn qua nhìn lại Chí Hùng một lượt rồi mới an tâm ra về, mấy cục đá ven đường bị nó đá đến tận nhà. Mới bước vào cửa, mùi sườn chua ngọt đã xộc vào mũi nó, kèm theo là hương tỏi băm chui vào họng Thuận Dũng làm nó ho sặc sụa.

Ngó vào phòng bếp, nơi bà Ánh, mẹ nó đang bận rộn nấu ăn, còn bố nó, ông Luân thì đứng bên cạnh rửa bát, cơ mà hai người này hơi tí là lại chí chóe nhau, sao em không đổ ra bát kia, anh rửa thế khi nào mới xong, canh này hơi mặn rồi, đĩa này chưa sạch,... Nghe mà nhức cả đầu.

"Về rồi à, mang xe vào nhà đi, trời sắp mưa rồi"

Khoan đã, xe gì cơ?

Tới đây thì nó mới sực nhận ra, nó đã quên một thứ rất quan trọng trong cuộc đời nó, Dũng ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài, bố mẹ nó nhìn theo sau rồi lại nhìn nhau, bật cười trước dáng vẻ ngu ngơ của thằng con trai bé bỏng.

"Bác Hải! Cháu đến lấy xe này"

"Đây đây, bác độ cho mày thêm tí hơi vào lốp rồi đấy, non quá"

"Thế á, chiều nay cháu đi vẫn bình thường mà"

"Chắc bị làm sao rồi, mai mang qua bác xem kĩ cho, nãy vừa kịp bơm thêm thôi"

"Vâng cháu biết rồi, cháu về đây"

"Ờ ờ"

Phóng lên con chiến mã của mình rồi đạp ngay về nhà, Thuận Dũng suýt chút nữa thì tông phải con mèo nhà chị Phương, đột nhiên tiếng meo meo cùng tiến soạt một cái lao ra làm nó thót cả tim, may mà tay lái vững không thì to chuyện rồi.

Vô tình đặt tầm mắt lên khoảng sân vắng tanh của nhà bạn nó, chắc là bố mẹ Chí Hùng lại không về, bỗng nó muốn qua quẩy cùng nhóc ghê.

Sau đấy, nó đem xe về rồi vòi mẹ nó cho mang thức ăn sang nhà Chí Hùng để ăn cùng nhóc, thấy chưa? Thuận Dũng này hơi bị tốt đấy nhé.

"Hùng ơi!"

"Mày sang làm gì, không ăn à?"

"Tao sang kiểm tra chân mày, tao thấy cô chú chưa về, chưa ăn nên tao mang sang cùng mày ăn này"

"Nhà mày không nói gì à?"

"Bố tao cho mà, mẹ tao còn bảo là tao lấy nhiều nhiều cho mày một tí"

Thuận Dũng cười hềnh hệch bước vào trong phòng khách, đặt chiếc cặp lồng bự chảng lên bàn rồi gỡ từng tầng, bày cẩn thận ra bàn, đống này hai đứa ăn có khi còn thừa.

"Mày đang nấu gì à?"

"Ừ tao đang nấu mì"

"Đi lấy bát đũa đi, tí tao bê mì ra cho, tao với mày ăn cùng nhau"

"Cũng được, đợi tí"

"À thôi mày ngồi yên đấy cho tao, để tao đi, cấm nhúc nhích"

Thế rồi Dũng tự nhiên như ở nhà, bước lạch bạch xuống bếp đem đồ lên, lại đi thêm lần nữa để vác nốt nồi mì của thằng Hùng theo luôn. Nó tiện tay kéo ống quần nhóc lên ngó ngó vết bầm rồi lôi ra cái lọ thuốc gì đen đen có mấy cái lá. Ban nãy nó hỏi thử bố nó xem bị bầm thì dùng cái nào bôi cho tốt, làm bố nó tưởng nó bị ngã.

"Bố tao bảo cái này giảm đau tốt lắm"

Cẩn thận từng li từng tí, nó lấy tăm bông chấm chấm cái nước mát mát đó lên chân Chí Hùng, Thuận Dũng vừa bôi vừa thổi phù phù vì nó nghĩ thế thì thuốc ngấm nhanh hơn, xong xuôi thì nó lấy băng gạc quấn nhẹ lên đầu gối nhóc, buộc hơi ẩu cơ mà nhìn chung thì tạm được, không tệ hại cho lắm.

"Đó, được rồi, đỡ đau hơn chưa? Oái! Sao mày lại khóc nữa, đau quá hả? Để tao gỡ ra nha" Tay chân nó luống cuống vì van nước trước mặt nó lại xả ra.

"Không đau"

"Thế sao mày lại khóc?"

"Mày chăm tao còn hơn ba mẹ chăm tao nữa"

"Mày đang khen hay chê tao là ông cụ non vậy?"

"Tao cảm động tao khóc được chưa thằng chó" Chí Hùng giơ tay lên đập bốp một phát lên bắp tay Thuận Dũng rồi quay mặt đi mà bật TV lên xem, mặc xác tên kia đang ngơ ngác hớ há.

"Mày biết chửi thề rồi hả? Không ngờ đấy"

"Im mồm đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro