Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon nhìn vào gương với chiếc áo linen màu trầm nâu được Ông Lee mua tặng cho chuyến công tác từ Busan, mềm mại và dài vừa phải, với tay áo phồng làm cậu cảm thấy như bồng bềnh như một áng mây. Nhưng cậu dừng việc ngắm nhìn bản thân lại khi cảm thấy một điều gì đó trỗi dậy, có lẽ là cảm giác tội lỗi khi vẫn chấp nhận gặp mặt Soonyoung sau lần từ chối thảm hại ngày hôm qua.

Giờ thì đã quá muộn để làm ngơ, điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là bước ra ngoài với sự tự tin, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Vuốt nhẹ làn áo, cố gắng bận rộn để không phải đối mặt với cảm giác tội lỗi đang lẩn khuất trong bóng tối. Đeo chiếc nhẫn ruby mà Soonyoung tặng trong dịp Giáng sinh, như một điều của sự trân trọng cậu dành cho hắn.

Một cửa sổ được mở ra để cho luồng không khí mát lạnh ùa vào, cậu ngắm nhìn mặt trăng tỏa ánh sáng dịu dàng từ bầu trời đêm, lấp lánh những vì sao. Khung cảnh ấy thật yên bình, và Jihoon không thể không cảm thấy an toàn trước vẻ đẹp thiên thể của nó.

Ngay khi tưởng rằng sự bình yên đã ở bên mình, một viên đá nhỏ bay vụt vào phòng, rơi xuống giường nghe có vẻ giống Romeo và Juliet lạ kỳ. Jihoon vội vã nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng người mặc áo hoodie đen kín mít, di chuyển nhanh như gió. Ban đầu, cậu thể nhìn rõ vì chiếc áo hòa lẫn vào màn đêm.

Bàng hoàng nhìn viên đá nằm trên giường, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ai đó đã ném nó vào phòng cậu, và sự yên bình vừa cảm nhận được bỗng chốc tan biến. Jihoon cố nhìn kỹ hơn ra ngoài cửa sổ, nhưng bóng người trong chiếc áo hoodie đen đã biến mất vào màn đêm, như thể chưa từng tồn tại mà chỉ là sự ảo giác tạo ra.

Suy nghĩ trong đầu Jihoon chạy rối tung lên. Có thể là một trò đùa ngu ngốc của ai đó? Hay là một lời cảnh báo? Soonyoung không phải kiểu người sẽ làm những việc như thế này, nhưng có ai khác có thể biết về cuộc gặp của cậu tối nay? Cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Jihoon nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cố lấy lại bình tĩnh. Mọi thứ dường như trở nên kỳ lạ và khó hiểu hơn từng phút. Chiếc nhẫn ruby trên tay chợt trở nên nặng nề, như một gánh nặng vô hình đè lên tâm trí. Nhưng Jihoon không thể hủy cuộc hẹn. Cậu cần phải biết rõ hơn về người đàn ông bí ẩn ấy, về tất cả những điều mà cậu vẫn còn đang nghi ngờ.

Jihoon hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh và quyết tâm. Bất kể điều gì đang xảy ra, Lee Jihoon sẽ đối mặt với nó.

Nhanh chóng bước xuống cầu thang và mở cửa, trước mắt cậu là sáu bông hồng tươi thắm, được cột lại bằng một dải ruy băng lụa đỏ. Nhìn sang Soonyoung, hắn không mặc trang phục thường ngày mà thay vào đó là một bộ vest lịch lãm. "Anh không nói trước là chúng ta sẽ đi đâu trang trọng thế này," Jihoon thở dài. "Một quý ông như em xứng đáng có một bữa tối như thế." Hắn ta nháy mắt.

Soonyoung nắm lấy tay Jihoon, và một nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh. "Tôi rất vui vì em đeo chiếc nhẫn mà tôi tặng, Jihoon." Hắn dẫn cậu đến chiếc xe hạng sang của mình và lái đi.

"Chúng ta còn hai giờ trước giờ giới nghiêm của em. Tôi hứa sẽ đưa em về trước mười hai giờ."

"Luật lệ sinh ra là để phá vỡ mà, Soonyoung. Tôi có thể ở ngoài bao lâu tùy thích." Cậu đáp lại, mắt nhìn xa xăm qua cửa xe.

"Sao em lại nói thế?" Hắn ta nhướn mày, nhưng cậu không thể nhìn thấy liệu anh có thực sự nhìn cậu hay không vì gương chiếu hậu đã được đóng lại.

"Chỉ là tôi nghĩ như thế sẽ thú vị hơn thôi." Jihoon mỉm cười. Thực ra, cậu chỉ muốn trốn khỏi những cơn ác mộng vào ban đêm khi lưng đã được đặt lên giường.

Ý nghĩ phải đối diện với bốn bức tường đen kịt trong căn phòng tối khiến cậu rùng mình. Đêm nay, lẽ ra Jihoon lại phải nghe những tiếng động kỳ quái, tiếng giường cọt kẹt và những âm thanh đáng sợ khác. Jihoon coi mình đã trúng số khi được thoát khỏi chúng tối nay.

Hai người đến trước một nhà hàng Ý, nơi đông đúc với những cặp đôi và buổi hẹn hò. Các bồi bàn hối hả qua lại giữa các bàn, tay họ chất đầy những khay đồ ăn. Không gian nhà hàng vô cùng sạch sẽ, sàn đá cẩm thạch màu be mát lạnh phản chiếu ánh sáng mờ ảo của những bóng đèn vàng, đỏ, và xanh từ trên trần nhà. Các bức tường trắng ngà được trang trí bằng những bức tranh treo phía trên mỗi bàn, tạo nên một không gian tinh tế.

Khi cặp đôi ngồi xuống, cậu để Soonyoung gọi món cho cả hai. Jihoon ngạc nhiên trước sự thành thạo của hắn khi nói tiếng Ý, như thể hắn sử dụng ngôn ngữ này hằng ngày. Soonyoung đan tay lại và nhìn cậu với nụ cười ấm áp. "Soonyoung, không phải thế này là hơi quá sao?" Cậu chau mày vì sự đắt đỏ của nhà hàng này.

"Hm, tôi không nghĩ thế." Hắn trả lời. Jihoon bắt đầu nghịch ngón tay, một thói quen khi cảm thấy lo lắng. "Ừm... chúng ta chưa hẳn là... anh biết đấy..." Cậu nhún vai, lúng túng vì không thể diễn đạt thành lời những gì mình muốn nói.

"Tôi sẽ làm mọi thứ vì em, tôi có thể chờ." Soonyoung nói với vẻ háo hức, siết lấy tay người con trai bằng một cái chạm lạnh giá. Jihoon lập tức rút tay lại, cảm giác một tia xúc động bất chợt dâng lên trong lòng, không biết đó là lo lắng hay điều gì khác.

Bữa tối diễn ra thật tuyệt vời, Jihoon chỉ ước nó có thể kéo dài mãi mãi. "Em muốn đi đâu tiếp theo?" Soonyoung hỏi, "Chúng ta đi ngắm sao đi!" Jihoon đáp lại đầy hào hứng, vỗ tay nhẹ nhàng vì hôm nay là một ngày hoàn hảo để làm điều đó.

"Ngắm sao?" Hắn nghiêng đầu, trông có vẻ ngạc nhiên. Cậu chỉ gật đầu, niềm phấn khích trào dâng trong người. Lần cuối cậu được đi ngắm sao là cách đây 5 năm, trước khi gia đình họ Lee chuyển đến đây. Mỗi giây phút của chuyến đi đó đều tuyệt vời, đó là chuyến đi đáng nhớ nhất mà nhà cậu từng có.

"Anh biết một nơi, rất đẹp." Soonyoung cười khẽ.

Khi hai người ra khỏi xe, cơn gió nhẹ lướt qua người. Soonyoung và Jihoon đứng trên đỉnh một ngọn đồi, với hàng rào trắng loang lổ để ngăn không ai bị ngã, và bên dưới là ánh đèn thị trấn lung linh. Những chiếc xe nhỏ bé như những con kiến, và các tòa nhà từ đây trông giống như những mô hình thu nhỏ. Đây quả thực là địa điểm lý tưởng để ngắm sao.

Jihoon nằm xuống tấm chăn picnic mà Soonyoung đã mang theo, cảm nhận tiếng xào xạc của cỏ dưới mang tai. Soonyoung nằm xuống bên cạnh cậu, khẽ liếc nhìn người mà hắn thèm khát từ khóe mắt. Không khí tĩnh lặng, chỉ có bầu trời đêm trải dài trước mắt và những ngôi sao lấp lánh trên cao.

Bầu trời đêm tỏa sáng với ánh đèn thành phố rực rỡ, mặt trăng mảnh mai ánh lên như một móng vuốt bạc. Những vì sao nhấp nháy trong nền trời đen sâu thẳm, lấp lánh trong những bộ trang phục của vũ trũ kéo dài trên cao.

Những vì sao nhắc nhở rằng cậu không bao giờ cô đơn, và cậu sẽ không bao giờ phải làm mọi thứ một mình. Một cảm giác nhẹ nhõm tạm thời như dỡ bỏ gánh nặng vô hình trên vai Jihoon. Nhìn sang Soonyoung, người đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ với vẻ kinh ngạc.

"Tôi có thể ở đây mãi mãi." Cậu mỉm cười.

"Tôi cũng vậy." Hắn trả lời nhẹ nhàng, tay hắn vươn xuống nắm lấy tay cậu. Những ngón tay đan vào nhau, cảm nhận cái chạm lạnh giá của hắn dưới làn da cậu, Soonyoung dường như không bao giờ ấm lên. "Tôi yêu em, Jihoon." Hắn nhìn người con trai đối diện với một nụ cười chân thành.

"Tôi... tôi cũng yêu anh, Soonyoung." Những lời nói ra thật tự nhiên, một phần cảm thấy đúng đắn nhưng phần khác lại kêu gào không ổn. Dù thế nào, cậu nghiêng người lại gần hắn. Đôi môi chạm vào nhau, cảm giác trái tim cậu bùng lên, từ từ nằm lên Jihoon, cậu vuốt ve đôi má hắn và cuối cùng đã hoàn toàn nhường lòng cho cảm giác ấm áp mà người con trai đã mong chờ bấy lâu nay.

Jihoon cảm nhận được điện thoại rung lên bên cạnh nhưng cậu đã phớt lờ nó, đôi môi của hai người đấu tranh xem bên nào sẽ chiếm ưu thế. Nhìn vào mắt nhau, rồi rút lui. Đôi mắt của hắn chợt chuyển sang sắc đỏ thẫm, nhưng khi cậu chớp mắt, nó đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro