Chapter 4: Tỏ tình [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yoongi không ngủ được. Không hẳn là không được, anh cố ngủ, nhưng ngay khi anh nhắm mắt, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh quả bóng chấn thương Hoseok, cơ thể cậu bất động rơi xuống.

Thế nên anh chỉ nằm nhắm mắt, giữ hơi thở ổn định, mường tượng nên những nụ cười anh đặt lên môi của Hoseok vài tháng qua, bù lại cho những ngày anh phải thấy cậu không động đậy trên giường bệnh.

Anh vừa bắt đầu mơ màng đi, đầu óc trống rỗng thì nghe thấy tiếng cửa phòng đang cót két mở ra.
Anh nín thở nằm yên, tự hỏi cây đũa phép của mình đang ở đâu, trong đầu tính toán khoảng thời gian cần để anh chạy đến lấy nó. Mẹ anh đã khắc sâu nỗi sợ ấy vào anh, rằng có tá người ngoài đó muốn giết anh để trả thù bố mình. Nhảm nhí thật, khi nghĩ anh sẽ an toàn khi sống trong Hogwarts, anh quay lưng về phía cửa.

Yoongi chuẩn bị trở mình đến khi anh cảm thấy giường mình lún xuống và có người đang nằm trước mắt anh.

Khi anh mở mắt thì thấy nụ cười ngượng ngùng thắp sáng cả căn phòng.

"Hyung," Hoseok thì thầm. "Hy vọng như thế này là không sao."

Yoongi á khẩu. Anh đang mơ sao? Có phải ly nước ép bí ngô anh uống ở bữa tối bị pha với thuốc hoang tưởng hay không?

"Hoseokie?" Yoongi ú ớ. "Tại sao em lại ở đây?"

"Thì," Hoseok bĩu môi trông thật đáng yêu. "Em muốn gặp anh nhưng chợt nhận ra đã đến giờ giới nghiêm, em cũng không biết mật mã của Slytherin, nhưng rồi Seokjin hyung thấy em và giúp em vào trong, em còn mua chuộc Jiminie để nó nói phòng anh ở đâu nữa, rồi-"

"Không phải bằng cách nào, Hoseok, mà là tại sao?"

"Oh," Hoseok nhíu mày. "Em, ờm, em rất sợ và lo lắng cho trận đấu ngày mai. Em cứ cho rằng mình sẽ không sao, nhưng em liên tục nghĩ em sẽ làm đội mình thất vọng, hoặc bị thương lần nữa. Và em không muốn nói chuyện này với ai khác ngoại trừ anh, hyung."

Yoongi cảm thấy lồng ngực mình nở hoa. Hoseok chỉ cách anh vài inch, gương mặt áp thật gần nhưng vẫn nằm lên chiếc gối khác, Yoongi chỉ muốn kéo cậu lại gần và ôm lấy cậu.

Không lời nào, anh nắm lấy tay của Hoseok, đan từng ngón tay với cậu. Đây dần là thói quen của họ rồi, mỗi khi họ ở một mình. Yoongi cũng không thắc mắc gì - nói đúng hơn là vì anh không muốn. Anh chỉ có thể nắm tay Hoseok mãi và không có gì khiến anh hạnh phúc hơn nữa.

"Hoseokie," Yoongi dịu dàng lên tiếng, nhìn vào đôi mắt đang mở to. "Anh rất vui khi em đến tìm anh để anh có thể ủng hộ em."

Ngay cả qua bóng tối, Yoongi có thể thấy đôi má hồng hào của Hoseok. Trong lòng anh rất muốn ngắm nó dưới đèn rõ hơn, nên anh đã lấy đũa phép trên tủ cạnh giường và thì thầm 'lumos', không gian quanh họ lập tức sáng lên ánh đèn ấm áp dịu mắt.

Yoongi như muốn há hốc trước gương mặt dịu dàng, dễ thương của Hoseok, từng nét mặt tinh xảo thắp sáng bởi ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép, hàng mi dài của cậu thanh thoát phủ bóng xuống gò má. Ôi chúa ơi, Yoongi yêu cậu quá. Anh yêu cậu đến mức đau lòng. Nét đẹp của cậu len lói vào tim khiến anh phải nuốt cục nghẹn từ cổ họng xuống và chớp đôi mắt đang ẩn ẩn xót.

"Nói với hyung đi." Yoongi dịu dàng nói, khích lệ siết tay cậu. "Điều gì làm em sợ?"

"Em cảm thấy áp lực vì muốn thắng...đặc biệt là khi đây là lần đầu tiên em trở lại đường đua. Mọi người cứ nghĩ em sẽ...một cách kì diệu trở nên giỏi như trước vậy. Em không chắc mình có được như vậy không nữa. Em liên tục nhớ lại về khoảnh khắc quả bóng ném vào em, khoảnh khắc em rơi khỏi chổi. Em không nhớ mình đã rơi xuống thế nào, nhưng tâm trí em chĩ nghĩ đến điều đó, bây giờ mỗi khi em từ trên cao nhìn xuống, em chỉ muốn hét lên. Em thậm chí... không biết làm thế nào có thể còn sống nữa. Ai cũng nói đáng ra em đã chết rồi đó chứ."

Yoongi hít một ngụm khí lạnh và kiềm lại cảm xúc. Anh muốn mở lời xin lỗi vì không cố hết sức ngăn lại.

"Việc em bị dư chấn sau tai nạn trước sau gì cũng xảy ra thôi, Hoseokie. Chuyện này bình thường mà. Nói thật, anh có hai hướng suy nghĩ."

"Nói với em đi," Hoseok cầu xin.

"Thì...anh không muốn em phải ép buộc bản thân như vậy. Hồi phục là cả một quá trình dài. Em không nên cảm thấy bị áp lực vì ai đó muốn em làm bất cứ thứ gì em không thích."

"Còn ý kiến còn lại?"

"Thì," Yoongi mỉm cười buồn với cậu. "Anh biết em có thể làm được. Em có thể làm bất cứ điều gì, Hoseokie. Em là cầu thủ Quidditch cừ nhất anh từng thấy, tuy anh không hiểu nhiều về Quidditch, nhưng anh cảm giác như em sinh ra là để ngồi trên một cây chổi vậy đó. Em rất yêu thích môn thể thao này, anh biết em sẽ làm rất tốt."

Hoseok chăm chú lắng nghe Yoongi nói và có vẻ như đang mềm lòng. Cậu dịch lại gần, mũi chỉ cách một vài inch mũi anh, và mỉm cười.

"Anh luôn biết mình nên nói gì đó, hyung. Anh có khả năng đó từ đâu vậy?"

"Em là người duy nhất nghĩ như thế về anh đó." Yoongi bật cười

"Anh có bao giờ" Hoseok lên tiếng rồi im bặt, nhíu mày và bĩu môi.

"Anh có bao giờ...?" Yoongi cúi đầu xuống một tẹo để nhìn vào mắt Hoseok, nhướng hàng lông mày chờ mong.

"Anh có bao giờ nghĩ về những năm chúng ta đã lãng phí vì không là bạn không, hyung?"

Yoongi hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Hơi thở anh ngừng lại khi anh chớp mắt nhìn cậu.
Hoseok nhìn xuống đôi tay đang đan chặt của họ và nói tiếp.

"Ý em là, em có cảm giác như...em chưa bao giờ thân với ai nhanh như thế này. Chắc có lẽ em đang nghĩ ngớ ngẩn rồi. Nhưng em không thể tưởng tượng nên cuộc sống của mình nếu thiếu anh nữa, hyung. Em chỉ ước rằng chúng ta đã nhận ra điều này từ khi em mới vào trường. Em cảm thấy...em cảm thấy như thể ở cạnh nhau qua nhiều năm như vậy sẽ hỗ trợ chúng ta rất nhiều. Em rất vui vì có anh bên cạnh...có tình bạn của chúng ta, nhưng..."

"Anh xin lỗi, Hoseokie," Yoongi thấp giọng nói, tim trĩu nặng. "Đây là lỗi của anh."

"Không phải! Không, đó không phải là thứ em..."

"Nghe anh này. Anh có nghĩ đến chữ. Anh ước anh có thể ở cạnh em trải qua mọi thứ, từ khi em bắt đầu ở đây. Anh luôn...có vấn đề kết bạn và giữ lại tình bạn đó. Anh tình cờ làm bạn với Namjoon, Jimin thì gần như là em trai nên anh thân thiết với nó. Nhưng...người khác chung quy không muốn kết bạn với anh. Vì nhiều lý do lắm. Gia đình của anh, tính cách của anh, bề ngoài của anh...mọi thứ. Chúng ta đáng ra là bạn nếu như anh nghĩ mình sẽ là một người bạn tốt với em." Yoongi thở dài. "Đến bây giờ anh vẫn nghĩ mình đủ tốt."

"Sao cơ?" Hoseok rít lên. "Hyung...anh.... anh rất tuyệt vời. Anh là người hoàn hảo nhất em từng gặp! Những người nghĩ anh không phải như vậy sai rồi. Em không trách anh vì chúng ta không kết bạn cho đến bây giờ. Em rất vui đó chứ. Em rất vui vì chúng ta đã tìm thấy nhau. Em chỉ tiếc thời gian lãng phí thôi. Em muốn dành tất cả thời gian của mình ở cạnh anh."

Yoongi chết trân nhìn cậu, không nói được gì. Lúc ấy anh muốn thổ lộ lắm. Ba chữ ấy chiếm hết chỗ trong tim anh và dần len lỏi lên đầu lưỡi.

Anh yêu em.

Nhưng anh kiềm xuống, thay vào đó chỉ tựa trán của mình vào trán cậu.

"Hyung ở đây rồi. Hyung sẽ không đi đâu nữa."

Hoseok hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại. Yoongi thì thầm 'nox' và ánh sáng bao quanh họ tắt đi.

"Hoseokie," sau một lúc anh lên tiếng. "Em không phải nên về phòng chung của mình sao?"

"Có chứ, nhưng," Hoseok hắng giọng. "Đã quá giờ giới nghiêm rồi, em cũng đã hứa với Seokjin hyung đêm nay em sẽ ở đây..."

Yoongi phải nhớ để bảo Namjoon làm một điều gì đó lịch thiệp với Seokjin. Anh chưa bao giờ cảm thấy biết ơn người anh lớn của mình như vậy.

"Ah," Yoongi nói. "Vậy thì em ngủ đi. Ngày mai là ngày quan trọng lắm đấy."

"Em có nên ngủ ở giường bên kia không?" Hoseok nhỏ giọng hỏi, gật đầu hướng về phía giường bên cạnh.

Yoongi nhíu mày rồi lắc đầu.

"Đừng, Hoseokie. Ở đây đi."

Trong bóng tối, Yoongi vẫn có thể cảm thấy Hoseok đang nở nụ cười, và anh dịch người lại gần hơn, đắm mình trong hơi ấm.

"Hyung sẽ đến đó ngày mai chứ?" Hoseok thấp giọng hỏi.

"Anh sẽ ở đó cổ vũ như một đứa ngốc luôn," Yoongi hứa với cậu.

Anh nhìn Hoseok nhắm mắt với một nụ cười yên bình trên mặt. Yoongi đưa bàn tay không đan với Hoseok để vén mái tóc màu cam rực khỏi trán cậu.

Anh đợi thật lâu. Anh đợi tiếng thở của Hoseok bình ổn lại, đôi môi cậu hơi hé ra khi cậu ngủ sâu hơn.
Anh đợi đến khi bản thân cũng thiu thiu thiếp đi.

"Anh yêu em." Anh thì thầm, lòng cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro