Chapter 4: Tỏ tình [8]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chúc các bạn đọc vui vẻ, đây là phần ngọt ngào nhất của truyện và duyên số sao mình đăng ngay lúc mình đạt 100 followers ♥ uwu

Một lần nữa cảm ơn các bạn, mọi phê bình mình sẽ nhận hết dưới comment ạ


-





Hoseok vội dừng lại, chỉ vừa kịp không va vào Yoongi tại cửa ra vào của đại sảnh. Cả hai chạm mắt vài giây, vì vài lý do nào đó mà không thể thở được.

Cậu nhìn vào mắt Yoongi, thấy đôi đồng tử nâu xinh đẹp dần đanh lại và cậu bắt đầu phát hoảng, vì đây rồi, thứ cậu sợ hãi nhất. Yoongi dần thu mình vào chiếc vỏ của mình, trốn sau bức tường không thể lay chuyển, quay lưng lại với cậu. Hoseok đã sống với một Yoongi như vậy nhiều năm rồi, và giờ đây khi đã hiểu anh, biết được cảm giác được chăm sóc bởi Yoongi tuyệt vời như thế nào, vì vậy, cậu không muốn sống lại quá khứ đó.

"Hyung—"

"Thả anh ra." Thanh âm của Yoongi khàn khàn đầy xúc cảm khiến lòng Hoseok bỗng trở nên nặng trĩu vì sự xúc phạm chĩa đến anh. "Xin em."

Cậu lắc đầu, quyết định sẽ không đầu hàng, không thể để chuyện này đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa họ được. Cậu kéo tay Yoongi, ôm anh thật chặt. "Đừng lo, Yoongi hyung." Cậu cúi đầu xuống, môi khẽ chạm vào tai của anh, thì thầm, "Lần này em sẽ là người cứu anh."

Rồi cậu buông tay, bỏ lại sau mình là Yoongi đang run rẩy và bối rối, nhưng Hoseok đã lên kế hoạch và chỉ còn chút ít minh mẫn, nên cậu sẽ hành động một khi nắm bắt được cơ hội.

Cậu nhảy lên chiếc bàn gần nhất, chiếc bàn của nhà Slytherin và rút đũa thần ra. Có tiếng thở giật mình khe khẽ vang lên ở phía gần nhưng cậu mặc kệ nó. Người duy nhất trân quý với cậu và cũng là người cậu quan tâm nhất chỉ là Yoongi thôi.

Cậu chĩa đầu đũa về phía cổ họng của mình. "Sonorus." Bùa tăng âm lượng lập tức hiệu nghiệm và thanh âm của cậu to đủ để tất cả học sinh nghe rõ.

"Này! Các người mau câm mồm đi!" Cả căn phòng dần im ắng, nhiều học sinh còn dừng cả việc ăn uống và quan sát cậu.

"Tôi không biết ai trong các cậu nghĩ rằng sẽ rất thú vị khi phân phát bản copy của lá thư của Yoongi hyung, nhưng đừng có mà không tin tôi, khi tôi tìm ra thủ phạm thì đừng hòng trốn thoát."

Không ai, hoàn toàn chưa có ai nghe thấy tông giọng của anh chàng Hufflepuff này lại đáng sợ và đe dọa như thế này, thậm chí nó còn khiến những người ngồi gần cậu phải ngồi thẳng lưng nghiêm túc.

"Nếu có ai giữ một bản sao của lá thư đó thì đốt nó đi. Ngay lập tức! Nếu không thì tôi phải ra tay với các cậu đấy, và đừng mong tôi sẽ nhẹ tay."

Các học sinh lo lắng nhìn nhau, không ai dám cử động. "Tôi nói là ngay bây giờ!" Hoseok ra lệnh và nghe được vài người đọc "Incendio", từng làn khói nhỏ bốc lên khi bản sao của lá thư bị thiêu trụi.

"Tôi nói nghiêm túc, nếu tôi còn thấy ai nắm trên tay tờ giấy đó thì các cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Nếu các cậu có thấy một tờ thôi thì cũng đốt nó đi. Làm ơn hãy trở thành một con người tử tế thay vì cứ mở miệng chậm chọc người ta đi."

Nhiều học sinh cúi đầu nhìn đùi của mình, hổ thẹn vì vừa bị Jung Hoseok, người tốt bụng nhất trường Hogwarts, dạy cho một bài học về sự xấu xa và thiển cận.

"Vậy là xong chuyện rồi-" Gương mặt đanh lại của Hoseok dần dãn ra, thay vào là một nụ cười hình trái tim sáng ngời. "Yoongi hyung, em cần phải nói anh biết điều này."

Yoongi đang đứng như trời trồng, vẫn sốc vì lời đe dọa đột ngột của Hoseok và cách cậu đã bênh vực anh thật kiên quyết. Còn gì có thể xảy ra nữa sao?

Cậu nhảy xuống bàn nhưng chưa giải câu thần chú với ý định để mọi người nghe cậu thật rõ.

"Em không hối hận về hành động trong trận đấu Quidditch ngày hôm đó. Jimin là bạn của em, và như anh biết đó, em là loại người luôn bảo vệ bạn bè của mình." Cậu nhìn qua vai của Yoongi về phía Jimin, cậu nhóc dù còn ngạc nhiên nhưng vẫn bật hai ngón cái khích lệ Hoseok.

"Nhưng khoảng thời gian hồi phục...nằm ở trong bệnh viện thật sự tra tấn em. Em từng nghĩ em sẽ không qua nổi và sẽ không bao giờ hồi phục trở lại. Nhưng rồi...anh xuất hiện. Dù em nửa tỉnh nửa mơ vì cơn đau, em có thể nghe giọng nói của anh." Cậu đưa tay nắm lấy tay của Yoongi, "Em có thể cảm nhận được tay của anh chạm vào em, luôn giữ em thật chặt, khuyến khích em tỉnh lại, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng rằng em sẽ trở nên tốt hơn."

Cậu chạm vào đôi má mềm mại của Yoongi, ôm lấy gương mặt của anh. "Yoongi hyung, anh là lý do em tồn tại. Mỗi khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc, em đã không làm vậy, vì em biết có anh sẽ chờ đợi em. Và khi em tỉnh dậy, chúng ta trở thành bạn bè, còn bây giờ...bây giờ chúng ta còn là khác nữa."

Cậu hít thở thật sâu, cuối cùng cũng cho phép bản thân thốt lên những lời luôn nằm trên đầu lưỡi của cậu nhiều tuần qua rồi, từ khi cậu được làm quen với Yoongi. "Min Yoongi, em yêu anh. Em yêu anh rất nhiều và em đéo quan tâm người khác có nghĩ gì nữa. Bây giờ chỉ có em với anh thôi, được không?"

Yoongi sốc đến không thể mở miệng, hàng mi dài diễm lệ đọng vài giọt nước mắt trong lúc anh cố giữ vững tinh thần. Anh gật đầu, ngửa đầu tựa vào vòng tay của Hoseok.

"Tốt rồi." Hoseok vui vẻ nói, ôm anh thật chặt. "Và em mong sẽ không có ai chọc ghẹo anh vì chuyện này nữa. Bởi vì nếu có, họ sẽ phải đối mặt với em. Min Yoongi, anh là của em rồi và em không cho phép ai xúc phạm đến anh nữa, anh hiểu chưa?"

Yoongi trông như sắp ngất xỉu vậy, tay anh phải níu chặt vai của Hoseok để đứng vững. "Đ-được."

"Hyung là bạn trai của em rồi đó."

Và rồi Yoongi chính thức gục ngã khiến Hoseok phải vòng tay qua eo anh và giữ anh lại. "Ừ-ừ, Seok-ah." Anh thì thầm, mặt đỏ bừng, vùi vào ngực của Hoseok.

"Tốt." Hoseok dùng đũa hóa giải bùa tăng âm lượng để giọng nói của cậu trở lại bình thường.

Thời gian tựa như đóng băng trong chốc lát trước khi thanh âm của một người phụ nữ cất lên.

"Ôi chúa ơi, đã đến lúc rồi!" Bà Pomfrey vui vẻ lên tiếng từ bàn làm việc của nhân viên, mỉm cười tươi rói.

Có một tiếng huýt sáo to phát lên từ bàn của Gryffindor. "Tuyệt con mẹ nó vời, hãy chúc mừng cho Yoongi và Hoseok, Cặp đôi mới hot nhất Hogwarts nào!" Anh chàng học trưởng Seokjin hô lên, đứng lên khỏi chỗ ngồi để cầm đầu tiếng cười đùa và vỗ tay.

"Cậu Kim, không được chửi thề!" Cô Hiệu trưởng mắng anh, nhưng bà vẫn nở một nụ cười.

Hoseok ngượng ngùng khi giờ đây adrenaline trong người cậu dần biến mất và Yoongi đang nằm trong vòng tay cậu. Nhưng mọi thứ bây giờ hoàn hảo lắm, cực kì hoàn hảo vì Yoongi cuối cùng cũng là của cậu rồi.

"Hai anh biến đi." Jimin cười thật lớn, xua tay đuổi họ đi. "Sau đó em muốn nghe được đầy đủ chi tiết đó nha."

Hoseok gật đầu, nắm tay bạn trai mình - (trong não cậu hét lên, là bạn trai đó!) - khỏi tiếng ồn và những đôi mắt soi mói.

Giữa họ không còn bí mật gì nữa rồi, Hoseok chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Cậu vẫn ở gần Yoongi, tay ôm lấy eo anh và anh cũng ôm lấy cậu, cả hai thong thả đi trên hành lạng. Cậu hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của Yoongi, trong lòng sảng khoái vì bây giờ cậu biết mình có thể làm mọi thứ mình muốn, giở nhiều trò bốc đồng cậu từng không dám làm, bởi vì Yoongi và cậu đã trở thành một đôi rồi.

Cậu có thể chạm vào Yoongi, hôn lấy Yoongi, và bày tỏ lời yêu dạt dào với Yoongi bất cứ lúc nào cậu muốn mà không bị từ chối.

Cả đời Hoseok, cậu chưa bao giờ cảm thấy toàn vẹn như vậy cho đến bây giờ.

Còn tiếp...


Chỉ còn vài phần nhỏ nữa là hết rồi, spoiler là sẽ ngọt đến sâu răng luôn uwu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro