Chapter 4: Tỏ tình [9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc các bạn đọc vui vẻ 💜 cứ thẳng thắn comment nhé

Yoongi một vài lần phải tự hỏi bản thân có đang mơ hay không, vì tình đầu Jung Hoseok vừa nói với anh cậu yêu anh trước sự chứng kiến của cả trường Hogwarts, và điều đó đối với anh chẳng bao giờ có thể là thật cả.

"C-chúng ta đi đâu vậy?" Yoongi thì thầm, vẫn níu lấy cậu để đứng vững, chân tay bủn rủn đến nỗi anh không thể tự đứng thẳng nữa.

"Đến một nơi nào đó không có ai có thể làm phiền chúng ta," Hoseok đáp, cánh tay vòng qua eo của Yoongi giữ chặt anh nhưng giọng nói thì quá đỗi dịu dàng. Yoongi vùi đầu vào vai của Hoseok và tập trung vào điều chỉnh hơi thở của mình sau dư chấn của cơn hoảng loạn, để Hoseok dẫn đi.

Một lát sau, khi Yoongi ngước lên nhìn thì anh thấy cánh cửa vào phòng chung của Slytherin.

"Hyung, em xin lỗi, nhưng em chỉ nghĩ ra được phòng ngủ của anh là nơi an toàn nhất Hogwarts thôi." Hoseok cười nhẹ và Yoongi thở dài nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện được ở riêng cùng Hoseok trên chiếc giường ấm cúng của mình đem đến cảm giác như anh đang lạc trên thiên đường vậy. Anh cúi người thì thầm mật mã.

Cửa tự động mở ra và Hoseok nhanh nhẹn kéo Yoongi vào gian phòng không bóng người, dọc xuống hành lang và vào phòng ngủ của anh.

Cậu đẩy Yoongi xuống giường và đóng cửa lại, rút đũa phép ra và yểm bùa lên tay nắm của cửa để nó chỉ có thể động đậy ở phía trong.

"Xong, giờ thì không ai có thể tìm thấy chúng ta," Hoseok tự mãn cười khi cậu chạy về phía của Yoongi. "Hyung, anh không sao chứ?"

Yoongi hít vào một ngụm khí và gật đầu, nhấc một bàn tay đang run rẩy và luồn vào mái tóc đen tuyền của mình, "Ừ. Anh- anh xin lỗi, anh chỉ...cùng một lúc trải nghiệm một đống cảm xúc dồn dập...trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy..."

"Xin lỗi anh vì không đúng trong dự tính của em. Chỉ là em không muốn mất anh thôi. Em không muốn anh phải cô lập chính mình khỏi em nữa..."

Yoongi lắc đầu và hít thở thật sâu, kiên nhẫn chờ đợi nhịp tim đập loạn của mình dần đều đặn lại. Rồi sau đó anh mới tiếp thu được hoàn toàn chuyện đã xảy ra.

"Seok-ah," Yoongi dịu dàng gọi cậu.

"Những gì em nói có ổn không, hyung? Liệu không sao nếu...á ý em là, anh có muốn làm..."

"Hơn bất cứ thứ gì," Yoongi cắt ngang lời nói của cậu. "Ôi chúa ơi, xin lỗi, anh thật là đần. Anh đã đưa nhầm tờ giấy cho em và đút bức thư vào túi của người khác. Nó đáng ra chỉ dành riêng cho em đọc thôi...nhưng giờ thì ai cũng đã biết rồi."

"Nhưng điều đó có làm chúng bớt chân thật đi không?" Hoseok hỏi.

Yoongi chớp mắt, "Không hề."

"Vậy thì tốt rồi, đó mới là điều quan trọng mà phải không?" Hoseok mỉm cười và nắm lấy tay của Yoongi.

"Làm bạn trai của em có nghĩa là anh không có cơ hội tránh khỏi em đâu, hyung. Em sẽ không bao giờ muốn rời khỏi anh đó."

"Được," Yoongi lầm bầm, ngước lên nở nụ cười hở lợi cộp mác của mình mặc dù trong đầu vẫn đang choáng váng và mơ hồ.

"Và nó cũng có nghĩa rằng em sẽ được làm điều này." Hoseok ôm đôi má của Yoongi và hôn nhẹ lên trán anh. Yoongi như tan chảy trong vòng tay của cậu, mặt vùi vào lòng bàn tay của cậu và đặt một nụ hôn lên đó.

"Tốt rồi," anh thì thầm.

Hoseok vui vẻ thở dài và cùng Yoongi nằm xuống gối, vòng cánh tay của mình qua cổ của anh và áp trán của họ với nhau.

"Hyung thật sự thích em sao?" Hoseok thì thầm.

Câu hỏi của cậu hơi buồn cười vì sự thật đã rành rành trước mặt rồi, nhưng Yoongi vẫn trấn an cậu.

"Rất rất nhiều," anh đưa mặt về phía trước để chạm mũi của mình với mũi của Hoseok thật nhẹ, "từ lâu lắm rồi."

Hoseok cười, ánh mắt quá đỗi dịu dàng khi cậu nhìn anh.

"Vậy thì từng lời nói của em cũng là thật luôn. Từng câu từng chữ."

Yoongi đáp lại cậu bằng một nụ hôn lên chóp mũi của Hoseok, một điều anh làm thường xuyên trong giấc mơ của mình. Và cách Hoseok cười và nhăn mũi lại đáng yêu hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của anh.

"Từ khi nào em nhận ra vậy?" Yoongi ngượng ngùng hỏi.

Hoseok suy tư, "em nghĩ đó là khi được thấy anh vui và hạnh phúc thế nào khi anh yểm bùa hộ mệnh của mình. Nhưng em hoàn toàn chắc chắn vào đêm chúng ta ngủ cùng nhau vì khoảnh khắc ấy từ trước đến nay đối với em chưa bao giờ chân thật đến như vậy..."

Đôi môi của Hoseok đang ở ngay trước mặt mình rồi. Yoongi mê mẩn ngắm nhìn cử động của nó khi cậu nói, và chợt nhận ra bây giờ mình có thể hôn lên nó rồi, và suy nghĩ đó khiến tim anh xốn xang biết bao.

Yoongi nhỏ giọng lên tiếng, "em có biết kỉ niệm hạnh phúc nhất của anh khi yểm bùa patronus là gì không?"

Anh nâng tay ấn ngón cái của mình xuống lúm đồng tiền của cậu.

"Là mỗi khi anh thấy em cười. Đó là ký ức đẹp đẽ nhất của anh, thậm chí đó là trước khi chúng ta quen biết nhau nữa."

Hoseok nhìn anh, chớp mắt một hai lần và nước mắt dần đọng bên khoé mắt của cậu.

Trước khi Yoongi kịp ý thức được những gì đang xảy ra thì Hoseok đã rướn mặt lại gần, đôi mắt khắc sâu vào tâm hồn anh, và rồi anh cảm thấy môi của Hoseok đang áp lên môi mình.

Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng. Những lần chạm môi nhẹ như chuồn chuồn đạp nước với ánh mắt của Hoseok không rời khỏi anh, như thể đang xin phép được hôn vậy.

Yoongi đáp trả bằng cách từng ngón tay của anh ôm lấy cổ của Hoseok và luồn lên mái tóc cam rực của cậu, kéo cậu lại gần và hôn sâu hơn, dù vẫn nhẹ nhàng nhưng đồng điệu, say đắm.

Cơ thể của Yoongi như bị thiêu cháy. Từng suy nghĩ mạch lạc của anh dần biến mất. Trong tưởng tượng, Yoongi đã nghĩ nụ hôn đầu của họ rất phải lãng mạn và ở một nơi thơ mộng cơ. Nhưng thế này... cũng hoàn hảo rồi. Anh có được Hoseok cho riêng mình, tại một nơi không có ai dám làm phiền họ.

Hoseok thì thầm, nhè nhẹ pha lẫn một chút ham muốn, cho phép Yoongi chủ động kéo cậu lại gần và hôn sâu hơn, hai cánh môi hé mở để đưa quấn lấy lưỡi của cậu bằng lưỡi của mình và trọn vẹn thưởng thức.

Anh chợt nhận ra mình không bao giờ muốn dừng hôn Hoseok. Giờ đây, khi đã được chạm môi với cậu thì suy nghĩ ấy càng khó bị đánh bật bởi bất kỳ thứ khác.

Họ cứ nằm ở đó hôn nhau. Tay của Hoseok gác lên vai của Yoongi và kéo anh lại gần để hai lồng ngực áp sát với nhau, đủ để Yoongi cảm nhận được con tim đang thổn thức của Hoseok.

Rốt cuộc Yoongi phải buộc bản thân dừng lại. Anh phải làm vậy nếu không thì anh sẽ dấy lên ham muốn có được những thứ đáng ra không nên xảy ra sớm như thế. Anh lùi lại, môi sưng đỏ, và chạm trán với Hoseok.

"Wow," Hoseok thở hổn hển, liếm môi như thể thưởng thức dư vị của Yoongi. "Thật tuyệt. Hyung hôn giỏi quá."

"Hyung chỉ muốn làm em vui vẻ thôi." Yoongi thở dài, đưa tay vén sợi tóc mái khỏi trán cậu.

"Hyung đã khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này rồi," Hoseok đáp lại, cười mỉm chi khiến tim Yoongi đập loạn nhịp.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ phía cửa phòng vang lên tiếng gõ. Những thứ như thế chưa bao giờ xảy ra với anh cả. Và anh chỉ muốn yểm bùa cho đứa đang đứng đằng sau cánh cửa kia thôi."

"Khoan đã, Seok-ah," Yoongi thì thầm, buông tay chàng trai nhà Hufflepuff để xuống giường và mở cửa.

Một trong những Học trưởng Slytherin, Jisoo, đang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt có chút sợ sệt, khác với thường ngày.

"Yoongi-ssi, cô hiệu trưởng muốn gặp cậu. Bà muốn cho cậu một chút...ờ...thời gian..." cô nhìn về phía Hoseok đang vẫn nằm trên giường. "Nhưng bà muốn cậu đến đó càng sớm càng tốt."

Yoongi băn khoăn chớp mắt đến khi chợt nhận ra.

Bí mật sâu đậm nhất của anh đã bại lộ rồi. Cả ngôi trường biết anh là người đứng sau Bí mật của Suga. Yoongi dấy lên lo sợ một lần nữa. Liệu anh có bị đuổi học hay không đây?

"Sao cơ? Yoongi hyung đã làm gì sai đâu!" Hoseok chen vào, ngồi thẳng dậy và dịch lại mép giường. "Thật nực cười mà. Em sẽ đi cùng anh."

"Anh nên đi một mình," Yoongi thở dài.

"Đừng có như thế chứ," Hoseok nói, đến gần và nắm tay anh. "Chúng ta sẽ cùng nhau làm mọi thứ, nhớ không nào?"

Yoongi nhìn vào mắt cậu và chưa bao giờ anh bao giờ cảm thấy dũng cảm như thế này. Anh không kiềm được mà dựa người vào Hoseok và hôn lên môi của cậu.

Jisoo khịt mũi thích thú rồi quay lưng bước đi.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro