Chương 12: Một Khắc Đồng Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Min Yoongi!!!" Hoseok chạy xộc vào trong sân nhà của vị cảnh sát kia. Mắt cậu nhanh chóng xác định trên tay hắn ta đang cầm chiếc nhẫn của mẹ mình. Hoseok lao tới, đè Yoongi ngã ra đất.

Hai người chồng lên nhau, Hoseok ở trên ghìm vai người bên dưới xuống, lớn tiếng gào hét tựa như trút hết thảy sự tức giận lên đối phương.

"Trả nhẫn lại cho tôi ngay! Đồ khốn!"

"Mẹ kiếp! Ai cho phép mà dám xông vào nhà tôi?!" Yoongi từ đầu tới cuối không kịp trở tay. Hắn bị đẩy ngã nằm trên hiên nhà, đoạn lại phải nghe những lời mắng chửi không rõ đầu đuôi từ người kia. Kẻ nóng nảy lại coi nhà là lãnh thổ riêng biệt như hắn tất nhiên sẽ nổi điên mà dọa nạt lại.

Thoạt hắn nhìn lên khuôn mặt kia, giây sau liền ngẩn ra đó, thân mình đã toan vùng dậy đẩy người đó ra, song lại như bị mất hết sức lực. Hoseok đang ngồi trên người hắn, mếu máo khóc như một chú sóc nhỏ mất chốn về. Nỗi ấm ức ấy khiến cậu nức nở không thành lời, hai vai run rẩy liên hồi, nước mắt trên gò má lăn dài chảy xuống ngực áo hắn. Yoongi lặng người, đến hơi thở cũng không dám mạnh bạo. Chưa bao giờ hắn thấy một thiếu niên nào với nét mặt đớn đau, méo mó bất lực như người trước mặt. Sự xinh đẹp, diễm lệ tựa đóa hoa lê trắng muốt đầu xuân đã không còn nữa, thay vào đó là nét xấu xí đến quằn quại.

Yoongi nhíu chặt mi tâm, hắn đang khó xử. 

"Hức, hức... Tại sao lại lấy đi chiếc nhẫn của mẹ tôi chứ? Anh có biết nó đáng giá với tôi đến nhường nào không? Đồ không có tình người..." Hoseok xấu hổ vì bật khóc trước mặt người lạ, cậu vội vã đưa hai tay lên không ngừng lau nước mắt nhưng chẳng thể nào ngăn cản chúng dừng lại. Khuôn miệng vốn thường khuếch môi cười nhè nhẹ nay đã méo xệch đi không ra hình dáng, y khóc tới mức chẳng còn làm chủ nổi bản thân.

Chứng kiến nỗi oán hận của người kia dồn lên mình, Yoongi giờ đây mới hiểu ra món đồ hắn vừa mua được, chỉ vài ngày nữa sẽ đem bán để kiếm chác thêm, hóa ra lại là cố vật của một người quan trọng với đối phương. Hắn bỗng thấy sóng gợn lăn tăn trong lòng, cũng nhói lên chút hối hận không rõ nguyên do. Yoongi vài lần muốn chạm tay vào bờ vai đang run bần bật kia để làm điều gì đó, song người chưa từng an ủi ai như hắn lại không thể làm được chuyện này. Hắn buông thõng hai tay, đưa cái nhìn nhàn nhạt về phía người đang chễm chệ đặt thân cậu ta lên bụng mình, thở một hơi dài. Hắn chấp nhận yên lặng đợi cho cậu khóc thỏa thích xong, khi ấy mới sẵn sàng nói rõ mọi chuyện với y.

Mãi cho tới khi trời tản tối, Hoseok mới ngừng khóc, song mắt lúc ấy đã sưng húp lại.

Cậu thi thoảng lại nấc cụt lên một tiếng đều đặn, ngồi trước hiên nhà của người lạ kia, lòng buồn rười rượi. Chiếc nhẫn ấy là cả gia tài tinh thần đối với cậu. Bởi lẽ nó gìn giữ linh hồn người mẹ quá cố luôn ở bên cạnh cậu suốt bao năm qua, chưa một ngày xa cách. Hoseok trước giờ không phải một kẻ mít ướt, vậy nhưng chỉ cần những chuyện liên quan tới mẹ xảy đến với cậu, chú sóc bông có thể ngay lập tức bật khóc. Đó là yếu điểm duy nhất trên con người gai góc, quật cường này. 

Yoongi bước từ trong phòng bếp ra, trên tay hắn cầm theo một cốc sữa nóng tỏa mùi thơm phức kích thích chiếc bụng đói cồn cào của Hoseok lúc này. Hắn đưa nó ra khoảng không trước mắt Hoseok, cậu biết ý liền nhận lấy, vân vê thành cốc để sưởi ấm cái giá buốt đang xâm chiếm lấy đôi bàn tay mình. Song Hoseok vẫn do dự chưa dám uống, bởi sợ người kia sẽ bỏ thứ gì đó không xác định vào bên trong.

"Uống đi."

"Ư... ừ..." Trước lời nói lạnh nhạt như ra lệnh của người kia, Hoseok chỉ ậm ừ đáp lại cho có lệ. 

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, Yoongi đoán được lòng sóc nhỏ đang vẩn vơ nghĩ ngợi điều gì. Hắn đảo mắt một cách tẻ nhạt nhìn lên trời, lưỡi đá khắp vòm miệng thể hiện sự chán ghét ra mặt trước con người cẩn trọng tới nhạt nhẽo này, nhát gan tới mức nước còn không dám uống. Thoạt hắn gắt lên vẻ như mất kiên nhẫn khiến y giật nảy mình.

"Đệch! Nếu không uống thì đưa đâ..."

"Hức... ức, hức..."

Bên tai Yoongi truyền tới một loạt tiếng nấc nghẹn ngào. Khi hắn ngoảnh mặt trông sang liền bắt gặp ánh mắt da diết đầy tổn thương cùng nét vô tội của đối phương tựa như đang thầm hờn trách sự thô thiển, cáu bẳn của hắn. Yoongi chột dạ, lời đầu môi tính nói tiếp đành ngừng lại rồi thôi. Vị cảnh sát đưa bàn tay lớn nổi bần bật những đường gân xanh rõ nét của mình lên ôm mặt, thở dài thườn thượt.

Hắn, đang bất lực đến tận cùng.

"Rốt cuộc con thỏ nhát đế này ở đâu ra vậy chứ? Mẹ kiếp, phiền chết được..." Nội tâm Yoongi đang ghìm xuống tính khí bộp chộp, nóng nảy của chính mình để nó không được phát tác tùy tiện trước mặt con người nhạy cảm kia nữa. Nếu không, cậu ta lại mếu máo khóc. Khi ấy, chắc hắn sẽ phải cắn lưỡi chết ngay lập tức để "đền tội".

Sau khi đã uống hết cốc sữa, người cũng ấm lên chút ít. Cậu nín khóc hẳn, ngồi ngoan trên góc sân nhà.

Yoongi ngồi cạnh, cất giọng đều đều. Dưới ánh đèn điện yếu ớt ở một làng quê còn bao điều lạc hậu, muỗi vo ve bay vòng quanh ánh sáng ít ỏi ấy tạo nên một chiếc lồng của thiên nhiên diệu kì.

"Chuyện về chiếc nhẫn là kỉ vật của mẹ cậu, tôi không hề hay biết. Nhưng tôi sẽ trả nó theo ý nguyện của cậu." 

Khi Yoongi vừa ngừng nói, lập tức cảm nhận được ánh mắt tròn xoe, sáng rực tựa sao sa của người bên cạnh nhìn chằm chằm khiến hắn khó chịu nhíu chặt mi tâm, khẽ hừ một tiếng mà cục cằn nói tiếp. "Với điều kiện..."

Nghe tới đây, mặt Hoseok cúi xuống, đôi mắt ánh lên tia mừng rỡ trong thoáng chốc lại vụt tắt ngấm. Cậu não nề, tỏ rõ sự thất vọng, tiếp tục lắng nghe.

"Cậu phải chấp nhận cấy con chip định vị lên mình dưới sự giám sát của tôi cho tới khi nào tôi tìm được tên điệp viên kia. Đến lúc tôi đã tìm ra chân tướng sự thật, lúc đó cậu đừng hòng chối cãi."

Hàm ý nửa vời trong câu nói này của Yoongi không khỏi khiến Hoseok cảm thấy như bản thân đang bị nghi ngờ và xúc phạm. Cậu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn trằn trọc người kia, ấm ức thanh minh.

"Tại sao tôi phải bị như thế? Tôi đã nói mình không phải người mà anh đang tìm rồi cơ mà?!" 

Yoongi sau khi nhận lại thái độ không hợp tác của Hoseok cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Con sóc bông lì lợm này ngay từ lúc đầu gặp đã luôn tỏ thái độ bài xích với hắn, vậy nên nếu cậu ta không muốn hợp tác trong hòa bình thì chiếc nhẫn này hắn vẫn sẽ  bán cho thợ chuyên đá quý với giá cao. Dù sao cũng sẽ có lợi, vì thế hắn không vội. 

Yoongi nghĩ thấu đáo xong, đứng dậy, dửng dưng định bụng bước vào trong, không muốn tiếp tục tốn thời gian với người này nữa. Hoseok khi ấy mới nhận ra rằng mình có cứng rắn cũng chỉ thiệt, cậu vội vã níu lấy tay hắn, ngẩng mặt nhìn lên đối phương. Sau một đợt nuốt khan cổ họng khô khốc, cậu đành chấp nhuận yêu cầu có phần quá đáng và vô lý kia.

"Được, tôi đồng ý với anh."

"Bất kể tôi có ngủ lại nhà cậu, ăn uống và ở đó dài ngày, cậu cũng đồng ý?" Hắn nhướn mày, được nước làm tới. Bởi lâu rồi hắn mới có cảm giác chinh phục được một con sóc ngang bướng, thật sự là một thú vui đáng tận hưởng trong cái xó xỉnh chán chường, tăm tối này. 

Hoseok cắn chặt răng ngậm cục tức đang bùng lên nghẹn ở cổ họng. Cậu lườm huýt hắn, gầm gừ đáp. "Đúng vậy, tên khốn ạ."

"Ha ha. Phải vậy chứ." Hắn nhếch mép cười đầy đắc ý. Khoái cảm thành tựu này đã rất lâu rồi mới được nếm lại, quả thực không tồi. Yoongi đưa tay còn lại lên nắm lấy cằm Hoseok, chiêm ngưỡng nét yêu kiều, thanh thoát xen lẫn ngoan cường ẩn hiện trong đôi mắt tròn của chú sóc nâu. 

"Cũng vừa mắt đấy. Nếu nếm thử chắc cũng không tệ nhỉ?" Yoongi thầm nghĩ, đáy mắt chẳng biết từ lúc nào đã ánh lên tia dục vọng chiếm hữu đỏ rực đầy đáng sợ. 

Bị những ngón tay thô ráp kia siết chặt da thịt nơi cằm mình, Hoseok không thể chịu đựng được nữa, cậu nhăn mặt vì khó chịu, bức bối hét lên. "Này! Bỏ... bỏ tay anh ra! Đau chết đi được!!"

"A ha..." Ý đồ đen tối sâu trong tâm can Yoongi trỗi dậy, hắn bừng tỉnh, thoát khỏi dòng suy nghĩ triền miên của mình, đoạn buông Hoseok ra, quay mặt vào trong nhà. Sóc bông không thể biết được dáng vẻ nham hiểm lại phấn chấn của người kia đã hiển lộ rõ mồn một, thoạt như nguyên hình của loài quỷ Satan mà nhân loại thường khiếp sợ.

Trong khi Hoseok vừa định cầm chiếc nhẫn hắn đặt lại ở sạp gỗ gần bên hiên nhà, bỗng giọng Yoongi vang lên từ bên trong phòng khiến cậu giật nảy mình, trái tim siết lại mạnh mẽ, tưởng chừng như đã ngừng thở.

"Đêm nay cậu phải ở lại cho tới khi trời sáng. Sau đó sẽ có người đến cấy chip. Bằng không cậu không thể mang nhẫn rời khỏi đây."

"Được. Tôi sẽ vào trong." Hoseok cúi đầu, cắn chặt môi. Chỉ cần chịu nín nhịn trước đầu óc điên loạn của tên khốn này thì chiếc nhẫn và linh hồn mẹ sẽ có thể ở lại bên cậu như xưa. Và nếu bản thân không làm gì có lỗi, có sự chứng giám của trời đất, Jung Hoseok sẽ nhận được hạnh phúc xứng đáng. Đó chỉ là chuyện sớm muộn phải xảy đến mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro