3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vào học, hắn thấy trong ngăn bàn có mấy quả quýt cùng tờ giấy note trắng.

học trưởng min em sẽ theo đuổi anh đến cùng, đây là quýt em mang theo nên anh nhớ ăn nhé (⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~

-jung hoseok-


lại là nhóc họ jung đó, đây là muốn ám hắn?- "cậu ta điên rồi sao?"

cầm tờ note mà mặt hắn khó ở hẳn đi. thẳng tay mà vò thành cục ròi ném vào thùng rác. còn quýt thì thản nhiên bóc ra ăn ngon lành, dù gì cũng là trái cây hắn thích mà. may cho cậu ta đi, nếu là thứ khác thì hắn đã đáp vào thùng rác một cách nhanh chóng rồi.

__________________

từ ngày hôm đó, đến nay cũng đã hơn hai tháng. và ngày nào hắn cũng được cậu mang 1 quả quýt cùng tờ giấy note hỏi thăm, hắn thấy ăn quýt mỗi ngày tốt mà. tại hắn lười mua nên ít khi ăn thôi, bây giờ lại có thêm con nợ ngầm mỗi ngày tặng quýt..sướng quá còn gì bằng?

"học trưởng min, anh có nhà không?", tiếng bấm chuông cùng giọng lảnh lót gọi hắn

"cạch"

"yah..jung hoseok, cậu không thấy phiền sao? mỗi ngày đều qua nhà tôi ăn ké rồi về thế?"


thân nhỏ kia đã sớm lách người vào nhà, nhưng không quên phản bác lại lời của thân lớn kia-  "Min ah~ em rửa chén xong mới về mà, sao anh lại nói thế chứ. vả lại, mẹ em nhờ anh trông em giùm còn gì?"


"ồ..nhìn xem này, ông trời đã tạo hoá ra thứ điên khùng, quỷ quái và phiền phức như nào này. và bây giờ thứ đó đang ở ngay trước mắt tôi và dùng sự hỗn xược để nói chuyện với tôi đây".

"này..anh nói thế em tổn thương lắm, em rất dễ thương, đẹp trai và tài giỏi thế này mà".


"thế cái miệng hỗn của cậu không phân biệt được ai lớn ai nhỏ sao?",  hắn bắt đầu lườm cậu

"yoh, anh cọc rồi sao. đừng như thế, điều đó khiến em thấy anh dễ thương".

đây là tình trạng hơn 2 tuần nay, kể từ khi mẹ cậu qua pháp ở cùng với bố. chẳng hiểu vì sao mà mẹ lại một mạch chạy sang nhà hắn ấy dặn dò để mắt và quan tâm cậu, trong khi cậu sắp ra trường đến nơi rồi. nhưng cũng vì vậy mà cậu được ở gần anh hơn rồi..à mà con cảm ơn mẹ nhiều nhé.


"định như thế đến khi nào? tôi rất muốn ở một mình.",  hắn chợt hỏi.

"em vừa tới mà? anh sao lại thế chứ?"


tiếng lạch cạch của đống bát đĩa vang lên, nhưng lúc sau mới nghe tiếng trả lời.

"vì cậu quá ồn ào và phiền phức"

ôi trời, xem kìa. hắn nói thẳng một câu như thế trong em đã sớm đứng hình luôn rồi, em biết là hắn cọc tính và thẳng thắn nhưng "thẳng" đến mức này chỉ có mình hắn mới khiến người ta câm nín được mà thôi. em cố lắm mới bình tĩnh lại được trong thời gian ngắn mà đáp lại:

"xì, sao anh lại nói như thế? thật biết làm con người ta câm nín mà"

"tôi chính là muốn cậu câm miệng lại, tại sao mấy người như cậu lại nói nhiều thế nhỉ?",  yg bắt đầu có vẻ cáu lên

"tại mỗi ngày em đều thích anh đấy..hay anh cũng thử mỗi ngày thích em xem sao. khéo lại thay đổi đấy học trưởng min?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro