Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Nan đen mặt, Jeong Yi Yeon vừa gọi anh trai là huynh, tuổi tác đối với Jeong Yi Yeon là thứ rất quan trọng, sao anh ta lại đột nhiên gọi anh cậu là huynh vậy?

Cậu khó chịu, bởi vì cậu nghĩ đến một vấn đề khác, đó là Jeong Yi Yeon đang bước vào thế giới riêng tư của cậu.

"Tôi tự giải quyết chuyện của mình, sao tôi phải làm vậy?"

Giữa hai người còn bảy lần, cậu chỉ cần chịu đựng bảy lần nữa, cậu không có lý do gì để kéo anh trai vào chuyện này.

Đặc biệt là với tính cách của Lee On, Lee Nan nghĩ thôi cũng không dám nghĩ anh trai sẽ dùng cách gì để giải quyết những rắc rối của cậu nữa, đối phương lại còn là Jeong Yi Yeon, có lẽ sẽ không thể xử lý được.

"Haiz... Jeong Yi Yeon." Lee Nan thẫn thờ nhìn anh, "Chúng ta không thể dừng lại được ngay bây giờ sao? Rốt cuộc anh muốn cái quái gì từ tôi hả?"

Jeong Yi Yeon chỉ nhìn cậu, "Có vẻ cậu thích lặp đi lặp lại một câu nói nhỉ? Tôi sẽ không đổi ý đâu."

Lee Nan có cảm giác như mình đang đứng nổi điên với một bức tưởng vậy, mẹ kiếp, cậu đã cố gắng nói chuyện, nhưng như Jeong Yi Yeon vừa nói, anh không có ý định thay đổi gì cả, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ lại rơi vào một cuộc cãi cọ vô nghĩa.

Lee Nan thở dài, "Bây giờ anh có số của tôi rồi đúng không? Gọi cho tôi nếu muốn làm tình lần thứ tư, và từ giờ đừng xuất hiện trước nhà tôi nữa."

"Tôi không thể chắc chắn nếu như không liên lạc được với cậu."

"Đừng có đến nhà tôi, sau này cũng đừng làm chuyện tương tự như thế nữa, bởi vì tôi không thích anh xen vào cuộc sống của tôi, nó khiến tôi thấy ngột ngạt như sắp chết vậy."

Jeong Yi Yeon cau mày nhìn Lee Nan, cậu lại nói, "Anh đã thanh toán hóa đơn đó rồi rời đi phải không?"

"Tôi nghe nói cậu đang gặp khó khăn về tài chính nên tôi mới trả tiền thay cậu thôi, tôi không nghĩ chuyện này khiến cậu khó chịu như vậy."

Lee Nan nhìn anh, "Tôi rơi vào hoàn cảnh là nhờ ai ban cho? Nếu không phải thằng khốn anh nhúng tay không cho tôi tìm việc thì tôi phải đến mức này sao?'

"...Cho nên tôi---"

"Được rồi," Lee Nan cắt gãy lời Jeong Yi Yeon, "Nếu muốn giúp tôi thì làm ơn đừng xía vào chuyện của tôi, tốt hơn là anh biến mất khỏi mắt tôi. Hoặc không thì bỏ cái giao ước làm tình mười lần kia đi."

Jeong Yi Yeon im lặng, dù có mười cái miệng anh cũng không thể phản bác.

Nhưng đột nhiên anh lại từ túi áo lấy ra một cái ví, sau đó nói, "Vậy thì dùng cái này đi."

Jeong Yi Yeon lấy ra một chiếc thẻ rồi đưa cho Lee Nan, là thẻ tín dụng cá nhân của Jeong Yi Yeon, Lee Nan nhìn nó mà ngây người.

"Tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa, cho nên hãy dùng cái này đi."

Lee Nan muốn phá lên cười, cậu tự hỏi liệu Jeong Yi Yeon có đang nghĩ rằng chỉ cần đưa một chiếc thẻ cho cậu thì cậu sẽ ngoan ngoãn nhận lấy, thậm chí còn vui vẻ biết ơn anh ta hay không?

"Tiền tip à?"

"...Gì?"

Lee Nan không phải đặc biệt tức giận, cậu ghét Jeong Yi Yeon, "Tôi là hỏi, anh muốn bao nuôi tôi à?"

Gương mặt Jeong Yi Yeon cứng ngắc, anh thậm chí còn không thể giả vờ gượng cười như mọi lần nữa. Lee Nan đột nhiên có cảm giác chiến thắng hả hê vô cùng.

"Giá cho mười lần làm tình mà chỉ có từng này thì hơi ít nhỉ, tôi đã nghĩ giới tài phiệt thực sự như anh sẽ mua cho tôi một ngôi nhà cơ đấy, có phải anh hơi keo kiệt rồi không?"

"Gì cơ...!"

Lee Nan nói, "Tại sao tôi phải nhận thẻ của anh Jeong Yi Yeon? Chúng ta là mối quan hệ gì vậy?"

Jeong Yi Yeon đứng bất động, trong mắt toàn là bàng hoàng, run rẩy, nhưng Lee Nan không thương tiếc mà muốn vạch rõ ranh giới với anh.

Cảm giác Jeong Yi Yeon đang nhẫn nhịn cam chịu, anh quay mặt đi không nhìn Lee Nan nữa, nhưng dẫu vậy thì anh vẫn là người rất nhanh xóa bỏ mọi biểu cảm của mình và khiến Lee Nan nổi điên, "Tối nay, 7h, tới nhà tôi."

Niềm vui chiến thắng nhỏ bé của Lee Nan bị dập tắt chìm nghỉm, lửa giận lại bùng lên trong cậu, cậu rất muốn tát vào mặt Jeong Yi Yeon, thậm chí còn muốn nói chuyện với anh trai để Jeong Yi Yeon bị tẩn một trận.

Cậu chỉ có thể lườm Jeong Yi Yeon.

"Tôi với anh mình chỉ vừa gặp lại nhau sau 5 tháng, anh nhất thiết muốn gặp tôi tối nay sao?"

Jeong Yi Yeon bình tĩnh đáp, "Nếu cậu từ chối, tôi sẽ tính thêm hai lần nữa, tối nay gặp."

Đồ chó chết, Lee Nan nhìn Jeong Yi Yeon , vừa chửi trong lòng vừa chửi ngoài miệng, "7h thì 7h, chết tiệt."

Con mẹ nó chứ, đéo thể chịu được, cậu quay đi, Jeong Yi Yeon vẫn đứng đó nhưng cậu phớt lờ anh, đi dọc đường hành lang trở về nhà.

Lee Nan cứ gặp Jeong Yi Yeon là lại bị chọc giận, một ngày đến mấy lần, từ bực tức khó chịu cho đến tuyệt vọng rồi cam chịu.

Cậu không tiêu hóa nổi, cũng không thích những cảm xúc này, cậu tạo khoảng cách với những người thân cận mình, chỉ biết chìm đắm trong dục vọng, hiện tại nghĩ lại, cậu thật sự có lỗi với bản thân mình.

Bởi vì Huynh còn trong nhà nên Lee Nan phải điều chỉnh lại cảm xúc, cậu cầm tay nắm cửa, hít sâu một hơi, cậu không muốn anh trai bị kéo vào chuyện của mình, cậu phải giả vờ như không có chuyện gì.

Khi bước vào nhà, Lee On còn đang tắm, Lee Nan có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cậu dọn dẹp lại nhà một lượt, dù Jeong Yi Yeon đã nuốt hết đống tinh dịch của cậu, nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ nếu bị phát hiện có dấu vết sót lại.

Dọn xong, Lee Nan cũng không có việc gì phải làm, cậu nhìn chiếc điện thoại bị đập tan nát đến vỡ hoàn toàn, cậu có chút hối hận vì hành động sốc nổi của mình, nhưng cậu ghét Jeong Yi Yeon, mẹ nó, đáng lẽ cậu nên nhận cái thẻ của Jeong Yi Yeon rồi đi mua một cái điện thoại mới mới phải.

Lúc này vẫn là buổi sáng, cậu nhận ra có lẽ Jeong Yi Yeon đã liên lạc rất nhiều nhưng không được, có lẽ Jae Oh cũng gọi cho cậu, cậu tự hỏi quán Bar có bị ảnh hưởng gì lớn không vì hôm đó bọn họ đánh nhau không chú ý, còn cả tên chó Si Woo muốn kiện cậu nữa.

Lee Nan vốn là người dù say đến đâu, dù tức giận đến cỡ nào cũng sẽ không đến mức nghĩ mình sẽ đánh người, tất cả mọi chuyện đều thật đáng tiếc.

Cậu nhìn vào gương, má trái hơi ửng đỏ, không bị sưng quá nhiều cũng không bị bầm tím, có lẽ nắm đấm của Si Woo quá nhẹ, nhưng cậu lại vung đòn rất nặng, tên đó còn chảy cả máu mũi...

Lee On bước đến khi Lee Nan đang bôi thuốc mỡ, anh nói, "Cũng coi như là chuyện tốt." ( Chắc ý anh là nói Lee Nan thương nhẹ là chuyện tốt, không anh cho mấy thằng kia về chầu ông bà luôn.)

Lee On mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần đùi đơn giản, nghe anh nói xong, Lee Nan xấu hổ gãi đầu.

"Mày dạo này làm sao? Sao lại bị đánh?"

"Em á, em đã làm cái gì. Em đã nói em đánh người ta nhiều hơn mà."

Lee On vẫn như mọi khi, không bao giờ hỏi về chuyện Lee Nan đang làm gì, cậu cũng không biết chính xác anh mình làm cái gì, nhưng dường như cậu vẫn cảm nhận được, Lee On muốn cậu đứng ở chỗ sạch sẽ đoàng hoàng nhất.

"Mặt biến thành cái dạng gì rồi? 5 tháng rồi mới gặp mà mày lại thành thế này à. Tao đi quanh nhà một chút thì thấy điện thoại bị vỡ, nói xem nào?"

"Không có gì đâu."

"Mày vừa làm tình? Mày với tên đó yêu nhau à, có ổn không vậy, không phải từng nói rất đau khổ à?"

"Không phải người yêu, không phải anh ta đâu."

"Còn chối, vậy sao tên đó vào nhà được."

Lee Nan không nói nên lời, sao đột nhiên Lee On lại tinh ý như thế chứ?

Cho dù vậy, cậu cũng không thể giải thích chính xác mối quan hệ của mình và Jeong Yi Yeon cho anh trai nghe được, nhưng cậu cũng không muốn mình bị hiểu lầm yêu đương với Jeong Yi Yeon.

"Không phải em, là anh ta cứ tới tìm em."

"Mày rất

"Điên à, thật là."

Lee Nan không bao giờ dám nhìn trực diện vào ánh mắt của anh mình, cậu xấu hổ nóng bừng cả mặt, Lee On lại làm vẻ mặt đầy trêu chọc nhìn cậu.

"Nếu mày ghét nó thì nói với tao, tao sẽ xử lý ngay lập tức."

Câu nói này khiến Lee Nan nhớ đến chuyện ngày xưa, đó là khoảng thời gian những người tiếp xúc với cậu đều có thể gặp nguy hiểm. Khi ấy một sinh viên quốc tế đã đeo bám cậu khi cậu còn ở Mỹ, và Lee On đã giải quyết sạch sẽ người đó chỉ trong một lần. Lee Nan thời điểm đó còn rất trẻ, cậu chưa có nhiều kinh nghiệm, chỉ đơn giản nhờ anh trai giúp đỡ, nói mình bị cậu bé bám đuôi, cậu không có hứng thú với người ta.

Và dĩ nhiên, kết quả là một sự tàn khốc quá mức, sau khi biết Lee On đã làm gì, cậu thề sẽ không bao giờ nhờ anh trai mình những việc như thế nữa.

"Công việc có đáng làm không?"

"Hả..."

Lee On không biết việc Lee Nan đã nghỉ chơi ba tháng, vốn dĩ Lee Nan định sẽ không nói, bởi vì nói ra chỉ càng thêm phiền não, thật không ngờ lại có ngày này.

"Sao thế, từ chức rồi à?"

Lee Nan còn chưa nói gì mà Lee On đã hỏi cậu trước rồi, "Vậy thì cũng đúng thôi, ai bảo mày hẹn hò ở công ty, đó dù sao cũng là cấp trên của mày, một người như thế, mày không thấy mình ngốc chỗ nào sao."

"...Hả?"

Lee Nan bối rối, cậu không biết tại sao Lee On lại rõ ràng như thế, nghe anh trai nói thậm chí còn vượt qua cả dự liệu của cậu, ngay cả Jeong Yi Yeon cũng biết rồi, cho nên Lee On đang công khai cười nhạo cậu.

"Jeong Yi Yeon là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Eun-Ha, Jeong Pil Won. Trong số đám tài phiệt cặn bã tao cũng không lạ mặt, tao còn tưởng là Jeong Yi Yeon đánh mày nên mới nổi nóng."

"Không...Không phải....Nhưng anh này, anh làm việc cho những ai thế, sao anh lại biết nhiều vậy."

"Không phải việc của mày."

Lee On biết rõ về Jeong Yi Yeon như vậy, Lee Nan chỉ muốn hỏi thêm một chút về anh ta thôi nhưng lại bị cắt ngang lời, cậu đành im lặng, cậu không biết nên nói gì nữa.

"Mày hình như đã nghỉ một thời gian rồi qua Nhật Bản à?"

"Vâng, em nghỉ việc rồi đi du lịch, anh có thấy sao kê trong thẻ của mình không?"

"Ừ. Hai người đi với nhau?"

"Không đâu, em đi một mình mà. Sao em phải đi du lịch với Jeong Yi Yeon chứ."

"...Có phải tên khốn đó đeo bám mày không?" Lee On đột nhiên nheo mắt.

Lee Nan toát mồ hôi lạnh sau lưng trước cái nhìn chằm chằm của Lee On, cậu có nên thành thật không đây? Vậy anh trai sẽ làm gì? Đến tận bây giờ cậu vẫn lo lắng không biết Lee On sẽ dùng biện pháp gì giải quyết vấn đề.

"Mày có muốn nó hết bám lấy mày nữa không?"

"...Có cách sao anh?"

"Tao tự có cách."

Hình như Lee Nan nhìn thấy nụ cười thâm trầm của Lee On, hay cậu hoa mắt rồi?

"Muốn dọn dẹp sạch sẽ chắc hơi mệt một chút nhưng tao sẽ cố."

Được rồi, Lee Nan nhìn phản ứng này của Lee On, cậu quyết định câm luôn, không dám bép xép gì hết.

"Vậy anh định sẽ làm gì?"

"Đối với một người ở vị trí đó, phương pháp đơn giản nhất chính là phương pháp tốt nhất."

"Cách đơn giản...?"

"Mày không cần biết."

Ẹc, nói thế nhưng Lee Nan vẫn nghĩ rằng mình biết phương pháp đó là gì. Cậu không nghĩ ra được gì khác ngoài việc giết Jeong Yi Yeon.

Có phải cậu rất rác rưởi không.

Lee On mỉm cười như thể đọc được suy nghĩ của cậu, anh là người có đầu óc quá nhanh nhẹn, vừa cười vừa nghịch tóc Lee Nan như coi cậu là một đứa bé.

"Đó là một cách làm hợp lý đấy."

"Em không nghĩ vậy."

"Nếu tao mất trí, tao sẽ làm chuyện như thế, nhưng tao cũng không nghĩ sẽ làm đến mức đó đâu."

Lee Nan ngạc nhiên, trên thực tế thì Lee On là người sẽ vung nắm đấm nhanh hơn lời nói, cậu có chút lo lắng.

"Em tự lo được chuyện của mình, anh đừng bận tâm."

Lee Nan muốn nhờ anh trai cũng không được, Lee On nói sẽ không giết Jeong Yi Yeon, nhưng lí trí của Lee On thì chưa chắc.

"Nếu thật sự không muốn gặp nhưng lại bị ép, cứ nói cho tao biết."

"Không, không có đâu anh." Cuối cùng Lee Nan chọn nói dối, cậu phải đảm bảo rằng Lee On sẽ không biết việc mình và Jeong Yi Yeon sẽ làm tình mười lần.

"Bọn em hẹn gặp nhau tối nay, tuy hơi khó chịu chút nhưng anh ta đối với em rất tốt."

"Hừm, tao nói xong rồi."

Lee Nan thở phào, may thay Lee On dường như tin cậu.

Lee On ngáp một cái, "Tao cần ngủ một chút, mệt quá."

Mới sáng sớm không biết Lee On đã làm gì mà trông có vẻ mệt mỏi, cuộc nói chuyện giữa hai anh em sau một thời gian dài cũng kết thúc, Lee On đi vào phòng Lee Nan.

Và thế là Lee Nan bị bỏ lại một mình ở phòng khách, cậu nằm thẳng trên giường nhỏ ở đó.

Cậu có thói quen lần mò điện thoại của mình nhưng nó đã bị cậu đập vỡ rồi, cậu nhìn chiếc điện thoại rồi ngủ thiếp đi, nói cho cùng cậu cũng rất mệt.

Cậu định ngủ một chút rồi tỉnh dậy sẽ đi mua điện thoại mới.

Mới sáng sớm cậu đã trút giận với Jeong Yi Yeon, sau đó còn ngã khụy ở cửa vì làm mấy chuyện điên rồ, sau đó nữa là anh trai đột nhiên xuất hiện...

Cảm xúc uốn lượn lên xuống y như ngồi tàu lượn vậy, cả tinh thần và thể xác của Lee Nan đều rời vào mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cậu tỉnh lại đã là giữa trưa, tắm rửa một chút rồi cậu cùng Lee On ra ngoài ăn trưa. Cậu chọn món kim chi hầm, ăn hết một bát cơm mới đi mua điện thoại.

Cậu khăng khăng rằng mình có đủ tiền để mua nhưng Lee On đã lấy thẻ của mình rồi nhét túi điện thoại vào tay cậu. Lee Nan thề từ nay về sau sẽ không ném điện thoại trong lúc tức giận nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đây là khoản chi tiêu vì Jeong Yi Yeon, cậu lại thấy khó chịu.

Về đến nhà, Lee Nan nằm trên giường và cố mở lại các ứng dụng cần thiết, thời gian trôi qua trong sự bất lực của cậu khi cố gắng kết nối điện thoại đã vỡ với máy tính để lưu vài dữ liệu cần thiết.

Cậu đúng là không ngờ tới hậu quả của việc nhậu nhẹt và đánh nhau chỉ vì xúc động lại kéo dài đến thế này.

Khi cậu cài ứng dụng nhắn tin, cậu không ngừng thở dài, bởi vì Jae Oh liên hệ rất nhiều cho cậu, cả của Tae Hoon nữa. Nhưng cậu không đủ can đảm để đọc những tin nhắn chồng chất đó.

Có điều, cậu đoán Jae Oh sẽ tới nhà mình, cậu vò tóc bực bội.

Lee On còn đang ở đây, anh không muốn Jae Oh đến, kể từ khi anh trai cậu trở về, thì vị khách không mời duy nhất xuất hiện trong căn nhà này chính là Jeong Yi Yeon.

-----------

Thiệt, nhìn Lee On với Lee Nan hệt tôi với anh trai tôi luôn. Anh tôi cũng làm trong giới giang hồ như này, hơn tôi 2 tuổi mà kinh khủng lắm, tôi năm nay 20 tuổi không cần làm thêm, mua đồ không cần nhìn giá là vì sống trong tiền của ổng á, tự do dùng thẻ tín dụng của ổng chứ không biết ngại như Lee Nan đâu, hu. 

Hồi nhỏ mấy thằng bố láo với tôi toàn bị ổng đánh cho nhập trạm y tế luôn, khi đấy ổng còn là học sinh. Giờ làm bên cho vay nặng lãi thì kiếm, kíp hung khí nhiều, chỉ sợ kể cho ổng thì nhẹ là nhập viện, nặng thì....ẹc ẹc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro