Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Tại sao tôi..."

Tại sao tôi phải nhận thứ này? – Lee Nan định nói như thế, nhưng Jeong Yi Yeon đã cắt lời cậu.

"Lee Nan, nhận lấy đi rồi đừng tức giận nữa, hửm?"

Đây là một trong những cách nói để dỗ người yêu đang đau buồn à? Cứ như thế sẽ khiến Lee Nan cậu nhẹ nhõm hơn sao, vì Jeong Yi Yeon tỏ ra trịnh thượng khi mua một món đồ đắt tiền rồi tặng cậu như thế này?

"Tôi không có lý do gì để nhận nó cả."

Lee Nan thậm chí còn không tức giận, vậy tại sao cậu phải nhận món quà? Kể cả khi cậu có tức giận đi chăng nữa, cậu cũng phải nhận sao?

"Tôi muốn tặng nó cho cậu, tôi nghĩ cậu đeo nó lên sẽ rất đẹp."

"..."

"Vì tôi thấy cậu luôn đeo một chiếc đồng hồ nên mới muốn tặng cậu một cái mới."

Lee Nan đã nghĩ Jeong Yi Yeon luôn không quan tâm đến cậu chút nào, vậy mà biết cậu luôn đeo một chiếc đồng hồ cũ sao?

Đối với cậu, chiếc đồng hồ cũ này đáng tin cậy về mặt chức năng, ít nhất, nó là một món đồ hữu ích hơn nhiều cho công việc của cậu, cậu có thể xem giờ ngay khi nhìn vào nó hơn là một chiếc đồng hồ không thể xem giờ trong nháy mắt.

... Nhưng, tất nhiên, Lee Nan sẽ thực sự, thực sự hạnh phúc nếu Jeong Yi Yeon tặng cậu một chiếc đồng hồ làm quà. Nó làm cậu nhớ lại lần bản thân lầm tưởng chiếc vòng tay kia là của mình vì Jeong Yi Yeon đã chạm vào cổ tay cậu.

Vậy mà sau đó khi biết sự thật, cảm giác xấu hổ, tuyệt vọng, ghen tị...

Đúng là Jeong Yi Yeon đã chuẩn bị một chiếc vòng tay cho Min Seo Won, nhưng anh cũng từng nói rằng sẽ tặng Lee Nan một chiếc đồng hồ.

Xem ra hy vọng của Lee Nan không hoàn toàn vô ích, ít nhất nó không phải ảo tưởng nữa.

Nhưng những thứ này bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa? Nó đã là quá khứ rồi.

Cho dù Jeong Yi Yeon đem nó đến và muốn cậu nhận, cậu cũng sẽ không lấy đâu.

"Nhận đi, lần tới gặp nhau hay ra chỗ đậu xe sau đó tôi sẽ coi như chúng ta đã làm tình một lần."

Lee Nan nhìn Jeong Yi Yeon, cậu muốn bật cười, anh làm những điều này vì thấy có lỗi với cậu à.

Vì anh vừa liếm chỗ đó của cậu? Mẹ kiếp, chơi xong rồi đầu óc có vấn đề hay sao? Jeong Yi Yeon thậm chí không nhận ra rằng anh ta phải xin lỗi vì đã ép cậu làm tình sao?? Anh thực sự không biết rằng điều cậu muốn không phải là được gặp anh, không phải là một chiếc đồng hồ như thế này sao?

Kêu cậu nhận lấy món quà, sau đó sẽ bỏ qua một lần làm tình?

Thật vô liêm sỉ, Lee Nan bị làm cho choáng váng, sự tức giận đã ngủ yên trong nhiều ngày nay đột nhiên lại bị đốt cháy.

Lee Nan tự hỏi mình đang làm trò điên rồ gì ở đây với tên khốn này vậy. Ăn, tắm cùng nhau và ngủ cùng nhau vào cuối tuần, Lee Nan cậu mới là người điên.

Đột nhiên, cậu buồn nôn đến mức muốn nôn hết chỗ sushi vừa ăn ra.

"Làm tình đi."

Trước đó Lee Nan đã không tức giận, nhưng bây giờ cậu chắc chắn rất muốn đấm vào mặt Jeong Yi Yeon.

"Chiếc đồng hồ tôi đang đeo này..." Cậu muốn làm cho Jeong Yi Yeon hối hận, cho dù có tiết lộ ra chuyện riêng của mình, cậu chỉ mong rằng Jeong Yi Yeon sẽ cảm thấy tội lỗi.

Lee Nan lạnh mặt, cứng rắn nói, "Là vật kỷ niệm của cha tôi."

Nhìn thấy khuôn mặt của Jeong Yi Yeon cứng lại chỉ sau giây lát, Lee Nan đột nhiên cảm thấy như mình chiến thắng.

"Tại sao tôi phải vứt nó đi rồi đeo đồ mà anh tặng?"

Trong mắt Jeong Yi Yeon tràn đầy luống cuống.

"Tôi không cần nó, cho nên hãy mang đi đi."

Lee Nan ném hộp đồng hồ đi không hề thương tiếc, cậu cũng không quay lại nhìn Jeong Yi Yeon thêm một cái nào nữa, mở cửa và bước xuống xe.

Tuy nhiên, khi Lee Nan chuẩn bị bước vào căn hộ, chân cậu đột nhiên khựng lại.

"......Anh."

Lee Nan đã quá quen với bóng dáng người ngồi trên một chiếc ghế dài trước mặt, Jae Oh từ từ đứng dậy, Lee Nan ngạc nhiên đến nỗi không thể không bước đi, cậu muốn tránh mặt.

Seo Jae Oh đã kịp giữ bước chân của Lee Nan lại, "Anh đi đâu?"

"Sao cậu lại ở đây?"

"Anh đã gặp Jeong Yi Yeon à?"

Cả hai đều không có ý định trả lời, chỉ hỏi những gì họ muốn hỏi. Khi Lee Nan nhìn thấy khuôn mặt của Jae Oh đang nhìn mình, cảm thấy khó chịu trong người dâng lên trong lòng.

Chết tiệt, đây là lý do tại sao cậu không nên bất cẩn rời nhà như vậy. Seo Jae Oh là người mà Lee Nan rất quan tâm, bản thân Jae Oh cũng là một chàng trai có tính tự chủ khá tốt, vì vậy Lee Nan đã để cậu nhóc tự do đến nhà mình vài lần.

Lúc này đây, một cảm giác kiệt sức mệt mỏi rã rời bao trùm lấy Lee Nan. Một mình Jeong Yi Yeon cũng đủ khiến cậu bực mình, bây giờ lại cả Seo Jae Oh.

Hôm nay là cái ngày chó chết gì không biết.

"Nan à."

Một giọng nói và bàn tay nóng rực ôm lấy Lee Nan từ phía sau, là Jeong Yi Yeon.

Chuyện quái quỷ gì xảy ra tối nay vậy? Chuyện tình tay ba giữa ba người đàn ông à? Nhưng vì đây là những rắc rối mà cậu tự gây ra, cậu không thể không đối mặt.

Jae Oh ngạc nhiên nhìn Jeong Yi Yeon, người đang ôm Lee Nan trước ngực, ngược lại ánh mắt Jeong Yi Yeon cũng nhìn Jae Oh, chẳng khác gì hài kịch.

Tuy nhiên, những điều nhảm nhí được phát ra từ miệng của J eong Yi-yeon trước, không phải của Lee Nan.

"Seo Jae Oh. Tôi không nghĩ đây là hành động lịch sự khi cậu đến tìm Lee Nan vào giờ muộn thế này đâu."

Khuôn mặt của Jae Oh tái nhợt dưới ánh đèn đường, từ khi chiếc xe của Jeong Yi Yeon đậu ở đây và lúc Lee Nan bước ra, cậu đều nhìn thấy toàn bộ.

Jeong Yi Yeon cố gắng đẩy Lee Nan ra phía sau mình, "Ah, Lee Nan có nói rằng hai người là bạn bè biết nhau từ trước rồi đúng không?"

Jeong Yi Yeon hơn Jae Oh khoảng sáu tuổi, Lee Nan không biết đó là sự khác biệt về tuổi tác hay thâm niên, nhưng ngữ khí và giọng điệu của Jeong Yi Yeon rất tự tin và thoải mái, dường như đang cố khiêu khích một đứa trẻ như Jae Oh.

Lee Nan cảm thấy thật tồi tệ, đặc biệt là khi Jeong Yi Yeon xen vào giữa cậu và Jae Oh.

Lee Nan gạt tay Jeong Yi Yeon đang nắm lấy cổ tay mình, nhưng anh lại càng siết chặt cổ tay cậu hơn nữa.

Lee Nan không có ý định giữ bình tĩnh nữa, cậu vung ra, nói với Jae Oh, "Đi thôi."

Thực lòng mà nói, Lee Nan chỉ muốn vứt cả hai rồi đi thẳng về nhà. Nhưng nếu cậu làm như vậy, hai con người này sẽ lao vào nhau ầm ĩ một trận không thể dừng lại trước căn hộ của cậu. Lee Nan muốn tránh bị xấu mặt ở khu phố càng nhiều càng tốt.

Cho nên, Lee Nan đã nắm lấy cổ tay của Jae Oh và kéo cậu nhóc đi.

"Lee Nan... !"

Lee Nan nghe thấy Jeong Yi Yeon gọi mình, nhưng cậu phớt lờ tiếng gọi đó, cậu thậm chí không muốn quan tâm, nhanh chóng kéo Jae Oh và đi vào nhà, không hề ngoảnh lại một lần.

"Lee Nan!" Jeong Yi Yeon dùng hết sức như tuyệt vọng hét tên Lee Nan một lần nữa, nhưng vô dụng, anh cứ thế trơ mắt nhìn Lee Nan và Seo Jae Oh rời đi.

Sẽ là nói dối nếu bảo Lee Nan không có chút hả hê nào.

Giống như lúc trước khi Jeong Yi Yeon và Min Seo Won ra ngoài rồi bỏ lại cậu. Bây giờ, cậu cũng hy vọng rằng Jeong Yi Yeon sẽ phải nếm trải cảm giác ghen tuông tuyệt vọng cay đắng và đau đớn mà cậu từng trải qua.

Nhìn kệ giày ở hành lang, mặc dù đã hơn mười một giờ, nhưng có vẻ như Lee On không có nhà. Lee Nan thầm thở phào nhẹ nhõm.

"... !"

Ngay khi Lee Nan bước vào nhà, Jae Oh đã đẩy cậu vào tường, liều lĩnh Iao vào cậu như muốn nuốt chửng hơi thở và áp bức Lee Nan. Lee Nan cố đẩy cậu nhóc ra, nhưng như thế càng làm Jae Oh mất bình tĩnh hơn.

Nếu như Lee On có ở nhà thì đây thực sự sẽ là thứ tình huống chết tiệt, có lẽ anh trai sẽ cho rằng cậu vừa qua lại với một người đàn ông khác, vừa hẹn hò với Jeong Yi Yeon.

Lee Nan cố quay đầu để tránh lưỡi của Jae Oh luồn vào miệng nhưng không được. Jae Oh thậm chí còn càng dùng sức nặng cơ thể chèn ép Lee Nan nhiều hơn. Với tốc độ này, Lee Nan cảm thấy như mình sắp bị mắc kẹt giữa bức tường và cơ thể của Seo Jae Oh mất.

Chuyện phát sinh tiếp theo đây có lẽ sẽ ổn thôi.

Lee Nan muốn Jeong Yi-yeon ghen tuông, đau đớn, cậu đã nghĩ có lẽ mình sẽ làm tình với Jae Oh.

Cơ thể của cậu sẽ chỉ thuộc về Jeong Yi Yeon thôi sao? Cậu thật muốn phát sóng trực tiếp cảnh này cho Jeong Yi Yeon nhìn thấy.

Đó là một suy nghĩ có phần trẻ con ấu trĩ.

Jae Oh sẽ rất vui khi được Lee Nan, người muốn chọc tức Jeong Yi Yeon lợi dụng mình. Dù sao cậu cũng ghét Jeong Yi Yeon.

Dẫu vậy, khoảnh khắc tay Jae Oh nắm lấy mông Lee Nan, một tiếng còi lớn inh ỏi lập tức vang lên trong đầu cậu. Bàn tay Jae Oh, đôi môi của Jae Oh, không bao giờ là thứ có thể kích thích lên dục vọng trong người cậu.

Trong nháy mắt, Lee Nan thực sự cố hết sức của mình đẩy vai Seo Jae Oh. Lưng Jae Oh đập thịch vào bức tường đối diện

"Cậu điên à?" Lee Nan dùng mu bàn tay chà chà môi, trừng mắt nhìn Jae Oh.

Cậu chắc chắn đã chọn Seo Jae Oh trước mặt Jeong Yi Yeon. Nhưng điều đó không có nghĩa sẽ làm tình với Jae Oh.

Lee Nan đã thực hiện các hành vi tự hủy hoại bản thân đến mức hút lại thuốc lá đã bỏ được 5 năm chỉ vì Jeong Yi Yeon, nhưng Lee Nan không muốn vứt bỏ cơ thể của mình. Cậu cần gì phải làm tình một cách tùy tiện chỉ để làm tổn thương Jeong Yi Yeon.

Như thế này cũng không tốt cho Jae Oh.

"Này, Seo Jae Oh!"

Jae Oh nắm lấy cổ tay Lee Nan, Lee Nan hét lên, nhưng cậu như ghì chặt tay anh kéo người vào nhà, Lee Nan còn chưa kịp cởi giày.

Cậu ném Lee Nan lên giường, Lee Nan cố gắng đứng dậy, nhưng Seo Jae Oh đã nhanh hơn một bước. Cậu nắm lấy cổ tay Lee Nan và ấn anh xuống giường bằng sức nặng của mình. Lee Nan cố dãy ra, nhưng anh bất lực trước động tác nhanh nhẹn áp đảo của Jae Oh.

Khuôn mặt Jae Oh đang nhìn xuống Lee Nan trở nên đanh lại, cậu vẫn giả vờ không sao, giả vờ như không có gì.

"Hãy làm tình với em."

Bàn tay nắm chặt Lee Nan của Jae Oh đang run rẩy.

"Buông ra, đồ điên."

"Vì cái gì? Từ khi nào anh lại bắt đầu giẫm lên vết xe đổ hả!?"

Lee Nan không nói nên lời trong giây lát.

Jae Oh nói đúng. Lee Nan đã sống một cuộc sống mà bản thân không quan tâm nhiều đến người khác, luôn chỉ muốn giành chiến thắng. Nhưng chỉ vì cậu đã sống một cuộc đời lộn xộn không có nghĩa là bên thứ ba có thể đối xử với cậu như một cái chổi lau nhà.

Vậy chẳng lẽ suốt đời Lee Nan chỉ sống với một tình yêu cao cả và thuần khiết nhất sao?

"Buông ra, mẹ kiếp."

Cậu tránh ra, đồ chó đó có gì mà phải nhắc đến. Nhưng Lee Nan không thể thốt ra một từ nào cả.

Đó là bởi vì Seo Jae-oh đã đặt môi lên cổ Lee Nan.

"Mẹ kiếp, đồ điên....!"

Lee Nan đã cố gắng thoát khỏi cậu, nhưng thể lực không thể vượt qua Jae Oh. Dù Lee Nan có dồn bao nhiêu lực vào cổ tay, dù Lee Nan có cố gắng đá Jae Oh thế nào cũng không thể cử động được.

"Buông ra!" Lee Nan đẩy Jae Oh, cố gắng rút tay ra khỏi tay cậu..

Tuy vậy nhưng Seo Jae Oh không dừng lại, cậu kéo Lee Nan lại và đẩy anh ngã xuống tiếp. Khoảnh khắc cậu nắm lấy áo Lee Nan rồi xé ra hai bên, cúc áo tung ra, để lộ khuôn ngực trắng nõn.

Dù chỉ là một lớp vải, nhưng khoảnh khắc chiếc áo biến mất, làn da trần của Lee Nan cảm thấy lạnh toát. Gai ốc chạy dọc sống lưng, Lee Nan cảm thấy như mình sắp nôn đến nơi, thứ cảm giác bẩn thỉu khi bị người khác cưỡng bức này khiến cơn giận của cậu trào dâng.

Nhưng lý do khiến Lee Nan không nổi giận được nữa là vì, anh thấy cả người Jae Oh đột nhiên cứng lại như thế bị sét đánh. Đến mức Lee Nan quên cả sự tức giận của mình và trở nên bối rối.

Khuôn mặt Jae Oh nhìn Lee Nan trông dữ tợn, "...Cái này..."

"Cái này là cái gì ...." Biểu cảm của Jae Oh trở nên méo mó, cả hai mắt đều run rẩy.

Lee Nan bây giờ mới nhận ra Jae Oh đang bị cái gì, thì ra trên da cậu...

Mạch đập của Lee Nan như thể đông cứng lại.

"Anh......."

Cơ thể Lee Nan đầy những dấu vết tím đỏ được in bởi Jeong Yi Yeon. Jae Oh càng nhìn càng không thể rời mắt khỏi cơ thể Lee Nan.

Cậu cởi áo Lee Nan ra một chút nữa với đôi tay run rẩy, không chỉ ở xương quai xanh và lồng ngực, ngay cả trên vai và trên bụng. Thậm chí xuống đến xương hông, nơi bị quần che mất. Dấu vết mà Jeong Yi Yeon để lại vẫn còn ở khắp mọi nơi. Rõ ràng nếu kéo xuống nữa sẽ là một mớ hỗn độn.

Đó là khoảnh khắc mà Lee Nan thậm chí không thể cười nổi. Những dấu vết rõ ràng vừa mới bị in lên không lâu khiến người ta lúng túng, kinh ngạc.

Lee Nan không biết hiện tại cảm xúc trong người nên nói như thế nào.

Có lẽ có thứ cảm giác tội lỗi.

Ánh mắt Jae Oh dao động, cậu không kiềm được mà run rẩy hỏi, "...Anh ...hai người...đã ngủ với nhau chưa?"

Một cảm giác nặng trĩu đè lên ngực Lee Nan, cảm xúc nhớp nháp khó chịu bám lấy cậu như nhựa đường bóp chặt lấy trái tim.

Cậu phải làm gì để biến mất khỏi tình huống này? Cậu phải làm thế nào mới khiến Seo Jae Oh bị tổn thương ít nhất có thể?

Không, cho dù Lee Nan có nói gì Jae Oh cũng sẽ phải chịu tổn thương thôi.

Cảm giác tội lỗi thô thiển này cũng chỉ là cậu đang tự lừa mình dối người.

"Ừ, chúng tôi đã ở bên nhau cuối tuần trước, thậm chí là ngày hôm nay như cậu thấy đấy."

Giọng nói của Lee Nan vô cảm, cả cơ thể và tâm trí cậu bây giờ quá mệt mỏi và kiệt sức, trái tim mà cậu không muốn tổn thương nhất bây giờ cũng bị cậu làm tan nát rồi.

Rõ ràng cậu lợi dụng Jae Oh để khiến Jeong Yi Yeon phát ghen, nhưng sự ghen tuông của Jae Oh chắc chắn không nằm trong dự định của cậu, cậu chưa bao giờ muốn Jae Oh nuôi dưỡng thứ cảm xúc như vậy.

"Anh...có phải anh vẫn còn thích tên đó không?"

Seo Jae Oh ướt nhòa hai mắt, Lee Nan lại cảm thấy buồn cười trước câu hỏi của cậu.

"Tôi sao phải giẫm lên vết xe đổ lần nữa chứ?"

-----------

Ủa? Tôi đã update tối qua để đi săn Sale rồi mà giờ vào check mới thấy thì ra nó không lên à? Xin lỗi mọi người quá, các mạng nó như quần què xíu.

Spoil chap sau: Jae Oh vừa ôm Lee Nan vừa khóc.

"Seo Jae Oh."

"Tôi không yêu em."

"Tôi cũng sẽ không cần trái tim của em, tôi chỉ là muốn em ở cạnh làm bạn với tôi thôi...đừng như thế này nữa."

"Đây là kết thúc rồi, hiện tại, chúng ta dừng lại thôi."

-----------

Qua chap này mọi người nghĩ gì không biết, tôi thấy bên Hàn ở dưới có bình luận như này:

"Tại sao Lee Nan phải thấy có lỗi với Jae Oh, nếu hôm nay không có dấu vết kia để lại thì Jae Oh đã thực sự rape Lee Nan rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro