Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một đêm địa ngục.

Khi Lee Nan tỉnh lại sau choáng váng, cảnh tượng phi thực tế đang diễn ra trước mắt cậu, tay của Jeong Yi Yeon bê bết máu, thậm chí còn có những cục máu đông đen lại, khuôn mặt anh bị nghiền nát dưới sự bạo lực của Lee On, đầy máu tươi.

Dù vậy, nắm đấm của Lee On vẫn không dừng lại.

Lee Nan hoảng hốt muốn đứng dậy ngăn anh mình lại thì thấy ngoài cửa có rất nhiều người mặc đồ đen ập vào, xen giữa cuộc ẩu đả tách hai người ra.

Lee On như phát điên, khuôn mặt vô cảm khát máu lao vào muốn xé xác Jeong Yi Yeon.

Anh đánh lại và né tránh những tên vệ sĩ cao lớn, bả vai bị đánh trúng vài phát, nhưng chẳng hề hấn gì cả.

Cuối cùng một mình anh cũng không thắng được quân số, những người vệ sĩ đã tóm lấy tay anh và ấn anh xuống sàn, họ cũng thê thảm không kém, mặt mũi sung phù, mũi chảy đầy máu.

Tiếng còi của xe cấp cứu văng vẳng đâu đó ù ù bên tai, tất cả những gì Lee Nan có thể làm là ngây người nhìn khung cảnh hỗn loạn diễn ra trước mặt mình.

Đến khi ai đó cởi trói cho cậu cậu vẫn còn bàng hoàng, đôi tay run rẩy chỉnh lại áo khoác.

Vài người đàn ông tiến đến kiểm tra tình hình của Jeong Yi Yeon đã ngã xuống, anh nằm trên sàn nhà trong vũng máu loang lổ, hai mắt nhắm nghiền như đã chết đi, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, ngay sau đó được đội ngũ nhân viên y tế đặt lên cáng cứu thương, bọn họ rời đi ngay lập tức.

Khuôn mặt Jeong Yi Yeon đẫm máu, chân tay không nhúc nhích nữa.

Lee Nan thẫn thờ nhìn, Lee On bị ghìm xuống, cánh tay anh bị gập ra sau, Lee Nan chỉ hy vọng tất cả chỉ đang là ảo ảnh trong mắt cậu.

Cùng lúc Jeong Yi Yeon được đưa ra, cảnh sát cũng đã đến, Lee On bị còng tay, anh bị kéo đứng dậy, áp giải ra ngoài một cách thô bạo.

Cuối cùng Lee Nan cũng tỉnh táo lại và đuổi theo anh, gọi anh, nhưng không thể, những người đàn ông ở đấy đều cứng rắn cản cậu lại.

"Xin hãy tránh qua một bên."

Bọn họ buộc cậu phải tránh ra, Lee Nan vùng vẫy chống cự để đến gần Lee On, nhưng cậu không phải người có thể lực chống lại những người đàn ông đó, cậu bị cưỡng bách đưa vào một chiếc ô tô, đi theo sau xe cấp cứu.

Đêm đó, Lee On bị bắt còn Jeong Yi Yeon được đưa đến bệnh viện, Lee Nan cũng bị giam trong bệnh viện.

Cậu không bị thương, cậu là người duy nhất trong căn phòng không bị sứt mẻ chút gì cả, ngay cả các bác sĩ cũng biết điều đó.

Tuy vậy, cậu vẫn la hét muốn rời đi để gặp Lee On nhưng đã bị tiêm một liều thuốc an thần, sau mũi tiêm, toàn thân cậu lập tức mất sức, mắt quay mòng mòng và cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm xuống giường, trước khi cậu có suy nghĩ nào đó, cơn buồn ngủ đã ập đến, bóng tối giăng kín.

---

Lee Nan tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cậu vẫn ở trong bệnh viện, khoảnh khắc mở mắt trong phòng toàn là màu trắng, cậu chóng mặt lắc đầu, từ lồng ngực truyền đến cảm giác buồn nôn.

Cậu bước vào bệnh viện với một cơ thể bình thường, nhưng hiện tại lại không tài nào cử động được, lúc này có hai người đàn ông đi vào.

Là các điều tra viên đã đến phòng cậu từ sáng sớm.

"Ồ, cậu tỉnh rồi, chúng tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"

Lee Nan gần như không thể xuống khỏi giường, nên cậu ngồi dậy, nhìn bọn họ.

"Vốn dĩ chúng tôi định gọi cậu đến để điều tra nhưng vì thấy cậu không được khỏe nên nói ở đây cũng được. Hãy kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra vào tối qua."

Lee Nan hé miệng, "Anh tôi..."

Giọng cậu khàn đến nỗi không phát âm được hoàn chỉnh.

Điều tra viên nói, "Trước tiên hãy cho tôi biết hoàn cảnh của vụ việc."

Lee Nan đột nhiên nhìn họ, nói, "Chúng ta cần biết mọi chuyện bây giờ đang thế nào rồi mới nói được về lúc đó, đúng không? Tôi muốn biết anh trai mình ra sao."

Hai điều tra liếc nhìn nhau, "Đêm qua, sau khi nhận được tin báo về một vụ đột nhập và hành hung tại nhà, chúng tôi đã đến. Lúc đến nơi thì mọi việc đã kết thúc và nghi phạm cũng đã bị khống chế, theo lời khai của những người có mặt tại hiện trường thì nghi phạm đã bị bắt và tạm giam. Hiện tại như cậu thấy đấy, chúng tôi đang bắt đầu điều tra."

"Nghi phạm là anh trai của cậu Lee Nan, nên chúng tôi muốn biết tại sao anh ta lại có mặt ở nhà nạn nhân và lý do hành hung là gì?"

Lee Nan nói, "Anh hỏi lạ quá, tôi là...Tôi không có đến biệt thự với anh mình, vài ngày trước đó tôi đã ở đấy với Jeong Yi Yeon rồi, chúng tôi đã ở đó một thời gian."

Điều tra viên, "Nghe nói cậu là thư ký của nạn nhân Jeong Yi Yeon và đã nghỉ việc, sau khi rời công ty tại sao cậu lại đến biệt thự của nạn nhân?"

Lee Nan, "Tôi...Tôi được mời đến, sau khi rời công ty, chúng tôi vẫn thường gặp mặt nhau."

Cậu không nói nên lời, cậu không biết phải trả lời thế nào, cậu bối rồi không biết phía điều tra viên nắm được những gì và cậu phải nói ra sao, cậu chỉ lo lời nói của mình sẽ gây bất lợi cho Lee On.

"Vậy tức là cậu vốn dĩ đã ở đó sao?"

Lý do Lee On đánh Jeong Yi Yeon một cách khủng khiếp như vậy có lẽ là vì sau khi thấy được Lee Nan bị trói và khóc, nhìn bộ dạng xộc xệch lúc đó của cậu, có lẽ Lee On đã hiểu lầm cậu bị cưỡng hiếp, không có thời gian để giải thích, và cuộc hành hung đã diễn ra.

Sau đó các vệ sĩ đến bảo vệ Jeong Yi Yeon và thả cậu ra, có một người đã nhìn thấy cậu trong suốt thời gian bị trói đó.

...Là vệ sĩ của Jeong Yi Yeon.

"Chà, có vẻ mọi chuyện rất phức tạp đây, cậu hãy nói rõ đi?"

Lee Nan ngậm miệng lại.

Nếu thành thật nói rằng cậu lúc đó bị trói, bọn họ sẽ hỏi cậu, cậu không có gì để trả lời cả, cậu không thể nói cho ai biết tại sao Jeong Yi Yeon lại trói cậu. Cậu không phải phụ nữ, cậu là đàn ông, không thể nói ra rằng cậu và Jeong Yi Yeon có quan hệ tình dục ràng buộc.

Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cậu, nhắc nhở cậu không được nói ra.

"...Tôi thực sự phải trả lời ngay bây giờ sao?"

Điều tra viên, "Nếu vụ án được chuyển đến bên công tố, cậu sẽ bị điều tra với tư cách là nhân chứng."

Lee Nan giật mình, "Gửi đến bên công tố...?"

Điều tra viên gật đầu, "Nghi phạm Lee On không đến một mình, người của anh ta đã dẫn đầu đánh nhau với các vệ sĩ canh gác tại biệt thự. Còn có dấu vết của việc cưỡng chế phá cửa, việc này bị truy tố không phải là điều đương nhiên sao?"

Trái tim Lee Nan trùng xuống, cậu không biết biệt thự lại cách âm tốt như vậy, cậu đã quên không nghĩ đến việc tại sao nhiều vệ sĩ như vậy mà Lee On lại có thể dễ dàng đi vào.

"Còn nạn nhân...là Jeong Yi Yeon đúng không nhỉ? Đó là người thừa kế thế hệ thứ ba của tập đoàn EunHa."

Thình thịch, nhịp tim của Lee Nan đột nhiên đập mạnh.

"Chiều nay việc bắt giữ sẽ được xác nhận và nghi phạm sẽ được chuyển đến trại tạm giam."

Lee Nan cảm giác như máu toàn thân bị rút cạn, mỗi lần nghe thấy từ nghi phạm, sự lo lắng lại lan rộng cả lồng ngực cậu.

Các điều tra viên đứng dậy ra về, cũng không mong đợi sẽ thẩm vấn ra được câu nào hữu ích của cậu, trước khi rời đi, một trong những điều tra viên đã lẩm bẩm bằng một giọng trầm rất khó nghe.

"Pháp luật ở đó, ai có thể thoát được."

***

Đến giờ ăn trưa, Lee Nan cảm thấy đỡ hơn một chút, thuốc an thần cũng hết tác dụng, cậu bám mép tường đứng dậy, suy nghĩ trong đầu không được sắp xếp hợp lý, tình huống trước mắt khiến cậu cảm giác không thật, cứ như một giấc mơ.

Cậu tưởng phòng bệnh này bình thường, nhưng khi cậu mở cửa bước ra, lại có một căn phòng khách sang trọng, cậu sững sờ một lúc rồi bắt đầu bước đi, và khi cậu lần nữa mở cánh cửa khác, hai người đàn ông ngoài cửa phòng quay lại nhìn cậu.

Lee Nan cảm thấy sợ hãi trước những người có thân hình cao lớn như Lee On, vệ sĩ mặc đồ đen chào cậu.

"Cậu tỉnh rồi."

Lại là người được cử đến để coi chừng cậu sao? Thái độ của họ rất lịch sự nên cậu không cảm thấy bất an lắm.

Cậu hỏi một trong hai người, "Jeong Yi Yeon...Ông chủ của các anh đâu?"

"Đi đường này."

Lee Nan đi theo họ, dọc theo hành lang yên tĩnh, dừng lại trước một căn phòng, sau khi gõ cửa hai lần xác nhận, người vệ sĩ mở cửa cho cậu.

"Mời vào."

Người đàn ông dẫn cậu đến phòng bệnh, cấu trúc không khác lắm so với phòng cậu, đó là phòng khách với một chiếc sô pha và một chiếc bàn lớn thay vì giường bệnh."

Một người đàn ông ngồi trên sô pha nhìn thấy cậu liền nhảy dựng lên, "A, cậu tỉnh rồi?"

Lại nói, "Cậu có cần gì không?"

"Anh là ai...?"

"Tôi là Yoo Seok Joon từ văn phòng thư ký chủ tịch."

Lee Nan hơi sửng sốt khi nghe đến đây là thư ký của tập đoàn EunHa, chắc hẳn là một tổ chức khác với văn phòng thư ký dưới quyền của Jeong Yi Yeon. Lúc trước Jeong Yi Yeon cũng từng nói sẽ bắt đầu sử dụng người ở đây.

Trong một lúc, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu nhanh chóng thoát ra và hỏi, "...Giám đốc đâu?"

"Ngài ấy đã uống thuốc giảm đau và đang ngủ, cậu có muốn vào trong không?"

Lee Nan gật đầu và bước tiếp, cửa phòng ngủ mở sẵn, từng chút một, chân giường lộ ra.

Càng đến gần, chiếc giường càng lọt rõ trong mắt cậu, bước chân cậu cũng chậm lại.

Tay cậu run rẩy và chân như mất sức, cậu cắn môi cố gắng bước tiếp nhưng cảm thấy mỗi bước đi đều quá nặng nề, trái tim cậu đập thình thình và đau đớn.

Khoảnh khắc cậu cuối cùng cũng đứng trong phòng bệnh, có thứ gì đó gào thét đâm vào trong cậu.

Jeong Yi Yeon nằm trên giường, không giống người không hề hấn gì như cậu, bên cạnh anh là màn hình hiển thị theo dõi nhịp độ sống.

Cánh tay nhiễm đầy máu mà cậu thấy hôm qua đã được bó bột.

Lee Nan nâng mắt lên, khuôn mặt Jeong Yi Yeon lọt vào tầm nhìn của cậu.

Cậu lập tức quay đi vì không thể nhìn nổi, cậu không đứng được ở đây lâu hơn nữa nên đã chạy ra ngoài.

Điên rồi, anh điên rồi, Lee On!

Anh trai cậu có thực sự bình thường không, sao có thể xuống tay tàn nhẫn đánh người đến mức thế này? Làm thế nào mà khuôn mặt đẹp đẽ kia lại kinh khủng như vậy?

"Cậu Lee Nan, cậu ổn chứ?"

Người đàn Yoo Seok Joon đuổi theo cậu.

Lee Nan đè bàn tay đang run rẩy của mình lại, hỏi, "Jeong Yi Yeon...tình trạng có ổn không?"

"Ngoại trừ cánh tay trái bị gãy thì không có gì đáng ngại, nhưng những vết bầm tím trên cơ thể rất dữ dội, ngài ấy cần uống thuốc giảm đau trong một thời gian."

Lee Nan không muốn nghĩ về đêm qua nữa, nhưng hình ảnh Jeong Yi Yeon nằm trong vũng máu loang lổ bê bết trên sàn nhà nhuốm đỏ áo anh khiến cậu ớn lạnh.

Cậu có nên nói rằng Jeong Yi Yeon đáng bị vậy không? Hay cậu nên cảm thấy thật tốt vì Lee On không hề bị sao cả?

Lee On, đồ khốn điên rồ, nếu có thể kiểm soát được cường độ bạo lực, anh đáng ra nên kiềm chế cơn nóng đó và không nên xuống tay mới phải.

Tiếng thở dài bất lực phát ra từ miệng Lee Nan, "Anh tôi...anh tôi..."

"Ngay khi Giám đốc tỉnh lại, chuyện này sẽ được xử lý, cậu đừng lo lắng."

Lee Nan thất thần nhìn vào khoảnh không, "Tôi nghe nói anh tôi đã bị bắt, chiều nay sẽ chuyển đến trại tạm giam."

"...Đây là một vụ hành hung."

Ha, Lee Nan bật cười khổ sở, đây là người làm việc cho Jeong Yi Yeon, cậu có thể mong đợi gì cơ chứ.

Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi, nỗi tuyệt vọng ở sâu trong tâm thức trỗi dậy, ít nhất nếu Jeong Yi Yeon tỉnh lại, cậu mới có thể nhận được câu trả lời chắc chắn nhất.

Cậu có thể tin vào Jeong Yi Yeon trong hoàn cảnh này không? Lee Nan cảm giác như mình sắp phát điên bất cứ lúc nào khi nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Jeong Yi Yeon, cậu không thể nhìn thẳng vào mặt anh...

"Tôi muốn rời khỏi đây."

Người thư ký vội cản cậu lại, "Hãy đợi đến khi Giám đốc tỉnh lại."

Lee Nan nghiến răng, "Không! Tôi sẽ đi."

Làm sao cậu có thể ngồi nhìn như vậy trong khi người khiến Jeong Yi Yeon nằm như vậy là anh trai cậu.

Cậu muốn gặp Lee On, cậu phải biết tình hình đang diễn ra thế nào để có thể nhờ luật sư hoặc người làm chứng nào đó.

Người thư ký thờ dài khuyên cậu, "Dù sao một mình cậu Lee Nan cũng không thể làm gì được đâu, cho dù cậu gặp cảnh sát hay người làm chứng cũng chẳng giúp được gì cả."

Lee Nan khẽ lẩm bẩm, "Tôi không thể ở yên như thế này được."

"Thà rằng cậu hỏi tôi sẽ tốt hơn."

Lee Nan không hiểu ý người thư ký, bối rối nhìn anh ta.

"Cho dù cậu gặp luật sư cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."

Lee Nan, "Vậy bây giờ...Ý anh là anh sẽ cho tôi lời khuyên pháp lý à?"

Người thư lý không biểu thị gì, chỉ nói, "Làm theo những gì tôi nói sẽ tốt hơn tìm một luật sư."

Cậu thẫn thờ nhìn người đàn ông nói như thể anh ta là người nắm rõ tình hình lúc này nhất.

"Trừ khi Lee On không trực tiếp ra tay, còn không thì việc cậu Lee Nan tìm luật sư là vô nghĩa."

Lee Nan không hiểu, vì đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với chuyện này, cậu không có kiến thức về luật, thực ra cậu cũng không biết Lee On bị nhốt ở đâu, cậu chỉ mơ hồ mong rằng luật sư sẽ có cách nào đó.

"Và nếu cậu gặp luật sư, cậu sẽ lo được những chuyện phát sinh không?"

"..."

"Tất nhiên luật sư có nhiệm vụ bảo mật, nhưng giám đốc Jeong Yi Yeon là người thừa kế của EunHa, cho dù là những tin đồn nhỏ xung quanh cũng không được phép xuất hiện, nếu điều đó xảy ra, đối với cậu và gia đình cậu đều không tốt."

Đây hẳn là những lời đe dọa rõ ràng nhất, Lee Nan nổi gai ốc.

"Vậy nên hãy đợi đến khi giám đốc tỉnh lại, như thế là tốt nhất."

Tốt với ai? Lee Nan muốn hỏi, nhưng miệng không mở ra được, người cậu run lên, trong sự đan xen của bồn chồn và lo lắng, cậu không thể làm gì cả.

Giờ phút này cậu chỉ có sự bất lực, nhục nhã, nhưng ngồi yên và đợi Jeong Yi Yeon tỉnh dậy là cực hình với cậu.

Khuôn mặt Jeong Yi Yeon sưng tấy và bầm tím, cậu thậm chí chẳng có dũng khí để nhìn.

"Tôi sẽ về nhà."

Cậu không biết liệu mình có đang đi đúng hướng không, nhưng cậu không muốn ở trong phòng bệnh Jeong Yi Yeon nằm, cậu muốn chạy trốn khỏi đây.

Người thư ký thở dài nhìn cậu, "Được rồi, vậy tôi sẽ cử người theo cậu."

Giọng Lee Nan khàn đi, "Các anh đang cố giám sát tôi?"

"Không, điều này chỉ là muốn tốt cho cậu thôi."

"Tôi không cần."

"Nhưng với tình hình bây giờ, rất khó để đổi đồng phục bệnh viện."

Lee Nan im lặng trước lời nói của người thư ký.

Anh ta nói đúng, cậu không nghĩ ra bất cứ ai có thể đem quần áo tới ngay cho cậu, thậm chí cậu còn không có điện thoại, điều duy nhất cậu nhớ được là số điện thoại của Lee On, mà anh trai cậu lại đang trong tù.

"Cậu hãy thay quần áo ở phòng bệnh nhé? Tôi sẽ cử người đến."

Lee Nan không có lựa chọn nào khác, tất cả những gì cậu có thể làm là đồng ý.

Nhưng cảm giác xấu hổ và phẫn uất đã dần ngấm ngầm được nhen nhóm trong người cậu.

"Được thôi."

Dù sao bây giờ cậu không phản kháng được, thà rằng thuận theo, cậu chẳng có tư cách chọn này chọn kia, cậu chỉ muốn ra khỏi đây, cậu phải biết tình hình của Lee On.

"Hãy mang điện thoại của tôi đến nữa, nếu tìm được thì trả lại cho tôi, đó là thứ quan trọng đối với tôi."

Người thư ký gật đầu, "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."

"Nhanh lên, nếu muộn tôi sẽ mặc quần áo bệnh viện và rời đi."

Lee Nan trở lại phòng bệnh, chờ người mang quần áo đến, trong suốt khoảng thời gian đó có lẽ là nỗi hoảng sợ lớn nhất suốt đời cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro