Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ chưa đầy một giờ, Lee Nan đã đứng dưới khu đặc biệt của bệnh viện. Tiếng bước chân cậu vang vọng đặc biệt lớn trong hành lang yên tĩnh giữa ban ngày, mỗi một bước đi là mỗi lần căng thẳng trong lòng cậu lại càng dâng cao.

Cậu chỉ cứ đi mà trong đầu trống rỗng, như một cái máy đến trước phòng bệnh của Jeong Yi Yeon.

Cậu lại nghĩ đến Lee On, cho dù cậu không có kiến thức chuyên sâu về pháp lý nhưng cậu biết thỏa thuận hòa giải quan trọng đến mức nào. Lời khuyên của vị luật sư vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.

- Nếu muốn cuộc truy tố bị tạm hoãn, hay gặp và nói chuyện với nạn nhân.

"Không được gặp Jeong Yi Yeon, đừng nghe những gì bọn họ nói, chỉ cần sống cuộc sống của mày là được."

Lee Nan rối rằm, cậu không phải đứa ngốc, cậu hiểu được Lee On ám chỉ điều gì.

Cậu tự hỏi liệu Jeong Yi Yeon có còn nghe cậu sau tất cả những gì đã xảy ra hay không.

Có lẽ như lời Lee On nói, cậu không biết liệu cậu có phải thế chấp cả đời mình để có được thỏa thuận hòa giải cho anh trai hay không, ngay cả khi cậu không muốn...

Càng đến gần phòng bệnh, bước chân cậu càng chậm lại.

Quyết định làm bất cứ điều gì cho Lee On không bao giờ giảm đi, chỉ là đôi chân cậu đã nặng trĩu rồi.

Người nằm trong phòng bệnh là Jeong Yi Yeon, là người mà cậu đã phải chạy trốn không dám nhìn lại.

Đã mấy ngày rồi, có lẽ giờ này anh không còn hôn mê nữa.

Người thư ký nói rằng ngoại trừ tay trái bị gãy thì không có gì đáng lo, nhưng khuôn mặt đó...thậm chí có thể bị gãy xương mũi, hoặc có thể nghiêm trọng hơn những vết bầm tím mà cậu từng thấy.

Cậu đã nhìn khuôn mặt đang ngủ của Jeong Yi Yeon trên giường nhưng cậu không nhớ rõ, bởi vì cảm giác sợ hãi bủa vây quanh tâm trí cậu lớn hơn tất cả.

Bàn tay cậu run rẩy khi nâng lên, gõ hai tiếng vào cửa.

Cậu phải làm gì khi nhìn vào mặt Jeong Yi Yeon bây giờ? Cậu có thể đối mặt với những vết trầy xước bầm tím sau những cú đánh bạo lực tàn nhẫn của Lee On không?

Những suy nghĩ liên tục cắn đuôi nhau, Lee Nan buộc phải cắt đứt chúng, cuối cùng cũng cử động tay, gõ lên cửa thêm lần nữa.

"Cậu đây rồi." Người thư ký hôm qua ra chào đón cậu.

"...Chào anh."

Lần này Lee Nan đã có thể nói lời chào hỏi đàng hoàng, cậu nhìn vào phòng bệnh rồi nhanh chóng hạ mắt, "Giám đốc..."

Người thư ký cũng liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt, nói, "Cậu đi đi, mời vào."

Trái tim Lee Nan bắt đầu đập dữ dội, cậu biết Jeong Yi Yeon đã tỉnh nhưng không biết tại sao cậu rất sợ hãi.

"Vào đi, ngài ấy đang chờ."

Chờ cậu sao? Lee Nan biết mà...có lẽ anh có gì đó muốn hỏi cậu, và dù thế nào đi nữa cậu cũng phải làm theo.

Lee On, cứ nghĩ đến đồng phục phạm nhân cậu lại cất bước khó khăn, băng qua phòng khách, cậu đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, mất một hồi mới dám đưa tay nắm lấy cánh cửa trượt và đẩy nó sang một bên.

Phía trong toàn là màu trắng, ánh sáng mặt trời chiếu vào được tận dụng nhiều nhất có thể, Jeong Yi Yeon đang nằm trên giường.

"...Nan à."

Lee Nan không nghĩ mình có thể nhìn thẳng vào Jeong Yi Yeon, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của người trên giường đã khiến cậu ngẩng đầu dậy, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Ah." Tiếng thở dài nhẹ nhõm phát ra từ miệng cậu.

Có lẽ cậu đã lo nghĩ quá nhiều, so với những ký ức mang đầy máu loang lồ, khuôn mặt Jeong Yi Yeon bây giờ khá ổn.

Tuy trên mũi anh có vết đỏ xung quanh, khóe mắt và gò má vẫn còn sưng tấy và bầm tím nhưng không quá khủng khiếp đến dạng không thể nhận ra, dù vẻ đẹp trai hoàn mỹ đó đã bị phai nhạt đi một chút, nhưng trong thời gian dài điều trị có lẽ cũng sẽ sớm hồi phục thôi.

Jeong Yi Yeon chưa chết là được, ngoại trừ cánh tay bị gãy thì không còn chỗ nào hỏng hóc cả, vậy là tốt rồi.

Cảm giác nhẹ nhõm lan ra trong lồng ngực Lee Nan, cậu như bình tĩnh hơn, có thứ đó cũng bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu, một tia hy vọng nhỏ nhoi nảy mầm.

"Khụ...!"

Jeong Yi Yeon cố gắng ngồi dậy, nhưng lập tức cong lưng rên rỉ.

Lee Nan sực tỉnh, giật mình tiến lại gần anh, nhìn vẻ mặt đau đớn tái nhợt đó, cậu vội vàng điều chỉnh cho chiếc giường dựng lên, Jeong Yi Yeon ngồi ngả lưng hoàn toàn ra sau, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Anh nhìn Lee Nan, "Sao em tiều tụy đi rồi?"

Vậy mà câu đầu tiên anh hỏi cậu lại là câu này.

Lee Nan cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, một góc nào đó trong tim cậu đau nhói, Jeong Yi Yeon vẫn là Jeong Yi Yeon.

"Thân thể anh có tốt...tốt hơn chưa?"

Đáp lại câu hỏi của cậu, Jeong Yi Yeon chỉ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi đang dùng thuốc giảm đau nên không sao đâu, không đau chút nào cả."

Nhưng vừa rồi anh đã rên rỉ thậm chí toát mồ hôi lạnh chỉ với động tác muốn ngồi dậy, rõ ràng anh đang nói dối cậu, mồ hôi lấm tấm trên trán anh vẫn chưa hết đi.

Jeong Yi Yeon không để tâm đến gì ngoài Lee Nan cả, anh lại tiếp tục nói những điều vô nghĩa, cũng không nhắc đến Lee On.

"Mấy ngày không gặp sao em gầy thế?"

Chủ đề nói chuyện rất bình thường như thể anh chỉ quan tâm đến vấn đề tại sao dáng vẻ Lee Nan lại phờ phạc như vậy.

Lee Nan cắn môi, lồng ngực nặng nề, "Anh trai tôi...anh ấy nói có thể sẽ phải ngồi tù."

Dạ dày cậu khó chịu, giọng nói cũng không được tốt, cậu biết mình không nên khơi chuyện với Jeong Yi Yeon vì mục đích thỏa thuận giảm án, nhưng Jeong Yi Yeon cứ đối với cậu mềm như bông khiến cậu không chịu được.

"Anh trai tôi sắp phải hầu tòa vì anh, tôi có thể ổn không?"

Cậu đã rất lo lắng và sợ hãi, thậm chí không thể nhìn thẳng vào Jeong Yi Yeon vì sợ anh bị thương quá nặng, nhưng khoảnh khắc cậu nhận ra rằng tình hình của anh không tệ như cậu nghĩ, điều đầu tiên cậu cảm thấy là sự oán giận đối với anh.

Tuy vậy, Jeong Yi Yeon lại không cho cậu cơ hội nổi giận.

"Đừng lo, tôi sẽ giải quyết việc này."

Anh cười nhẹ, sau khi do dự một lúc, anh nâng bàn tay phải chạm lên má Lee Nan, đem hơi ấm trong tay chạm vào cậu.

Lee Nan cắn môi, "Vậy bên điều tra...."

Bước đầu tiên của mối quan hệ giữa cậu là Jeong Yi Yeon chính là từ đe dọa quan hệ tình dục và anh trai cậu, nếu không phải vì điều này, cậu đã không để Jeong Yi Yeon bước vào đời mình.

Nhưng hiện tại, Jeong Yi Yeon đã thực sự nắm trong tay vận mệnh của anh cậu rồi.

Thấy Lee Nan im lặng, Jeong Yi Yeon thấp giọng xoa dịu cậu.

"Chỉ là bên công tố đang phản ứng thái quá vì tôi là thành viên thừa kế của tập đoàn EunHa thôi, tôi ổn rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, cho nên..."

Những ngón tay anh nhẹ nhàng xoa má cậu, vuốt qua hàng mi dưới mắt , "Xin em đừng khóc."

...Đừng khóc, mặc dù Lee Nan chưa rơi giọt nước mắt nào, nhưng khuôn mặt cậu như sắp khóc đến nơi, cậu gục đầu xuống.

"Em đừng lo, anh trai em sẽ được thả ra sớm thôi."

Jeong Yi Yeon cố gắng trấn an cậu.

Giọng nói quá ấm áp, động tác trên ngón tay quá mềm mại, ngược lại càng khiến Lee Nan muốn bật khóc, hơn cả sự nhẹ nhõm đó là cảm giác được người khác lấp đầy sự dịu dàng vào trong tim.

Nhưng đúng lúc này.

"Cậu là ai?"

Một giọng nói thanh lịch trong trẻo mạnh mẽ của phụ nữ vang lên.

Ngoài cậu và Jeong Yi Yeon, bên ngoài còn có người thư ký thì giọng nói của người phụ nữ lúc này dường như phá vỡ không gian im ắng của cả căn phòng.

Lee Nan nhìn ra phía cửa, cậu thấy một người phụ nữ mặc váy xanh đang đứng đó, dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp mái tóc bồng bềnh gợn sóng.

Lần đầu tiên cậu gặp người này thay vì nhìn qua báo.

"...Tổng giám đốc."

Jeong Sang Yeon – Tổng giám đốc điều hành công ty cổ phần của tập đoàn, là cháu gái lớn nhất của chủ tịch Pil-Won, và là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn tới tư cách là người thừa kế.

Nói cách khác, đây là chị họ của Jeong Yi Yeon.

Lee Nan biết người này đã 41 tuổi, nhưng cô trông trẻ hơn tuổi thật, là người phụ nữ có tính uy hiếp không hề nhẹ.

Cô bước thêm vài bước về phía giường bệnh, phớt lờ sự có mặt của Lee Nan, nói với Jeong Yi Yeon, "Các luật sư nói rằng cậu đang làm chuyện ngu ngốc."

"Chuyện ngu ngốc?"

"Cậu đã như thế này rồi còn nghĩ muốn giúp thủ phạm được thoát tội, nếu không phải ngu ngốc thì là gì?"

"Ha...sao tổng giám đốc lại quan tâm đến chuyện này như vậy?"

"Đây là vấn đề danh dự gia đình, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"

Vẻ mặt người phụ nữ dù thấy tình trạng của Jeong Yi Yeon trên giường bệnh vẫn vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.

"Chúng tôi chỉ cãi nhau một chút, tôi cũng không có ý định làm lớn chuyện."

Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười.

"Cậu cho rằng đây là vấn đề cá nhân của mình cậu thôi à? Tôi đã nói rồi, đây là vấn đề danh dự gia đình, nếu để chủ tịch phát hiện, cậu nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý cậu sao?"

Lee Nan có thể chắc chắn rằng người này đến không phải để thăm Jeong Yi Yeon.

"Nếu muốn tách tập đoàn EunHa tách khỏi tên mình thì cậu phải để lại cổ phần của mình trước đã."

Người phụ nữ ngừng nở nụ cười, ánh mắt sắc bén, "Tôi sẽ rất vui nếu nó vào tay mình đấy, còn để ông nội biết được thì..."

Nói rồi cô chuyển mắt nhìn về phía Lee Nan, đôi mắt sâu và hàng mi dày giống hệt Jeong Yi Yeon, nhưng không chứa sự dịu dàng ấm áp cho cậu.

"Làm sao một người ngoài lại ở đây?"

Ánh mắt lạnh lùng đó như đang ám chỉ Lee Nan là người thuộc loại khác bọn họ.

"Hãy làm việc có chừng mực và cảnh giác đi, tôi sẽ lo mọi chuyện nên đừng có làm gì ngu xuẩn."

"Ý chị bây giờ là gì?"

"Là gì? Sao, có phải cậu muốn bị ép kết hôn ngay bây giờ không?"

"...!"

"Mớ hỗn loạn của cậu đang dần biến điều ước của ông nội thành hiện thực đấy, cũng không tệ đâu."

Nhắc đến chuyện kết hôn, Jeong Yi Yeon im lặng, anh trừng mắt nhìn vào người chị họ của mình.

"Cậu tốt nhất làm gì thì nhanh chút, đợi ông nội mất rồi thì còn có ý nghĩa gì?"

Nói xong, Jeong Sang Yeon quay người rời đi.

Lee Nan không hiểu những lợi ích liên quan trong gia tộc của bọn họ và tại sao việc Jeong Yi Yeon phải kết hôn được đề cập ở đây. Nhưng cậu hiểu rằng, vấn đề của anh cậu giờ đang nằm trong tay người phụ nữ này.

"Chờ chút...!"

Bước chân người phụ nữ dừng lại khi nghe thấy giọng Lee Nan, cô quay đầu nhìn cậu.

Phải có được sự hòa giải, cho dù là cầu xin lòng thương xót, cậu biết nhưng cậu nghĩ không ra mình phải nói thế nào, cậu chỉ cảm thấy mình nên quỳ xuống.

Đột nhiên Jeong Yi Yeon nắm lấy cổ tay cậu, Lee Nan vốn muốn tiến lên phía người phụ nữ nhưng cơ thể khựng lại, cậu nhìn Jeong Yi Yeon, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, anh lắc đầu.

"Chăm sóc bản thân cho tốt."

Jeong Sang Yeon để lại một câu, cuối cùng rời đi, tiếng giày cao gót như muốn chọc thủng màng nhĩ Lee Nan, đầu cậu bỗng nhiên trở nên trắng xóa, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cậu, mọi thứ cứ dần trở nên càng ngày càng tồi tệ.

"Nan à."

Khoảnh khắc này, Jeong Yi Yeon đưa tay kéo cậu ra khỏi sự hoảng loạn, hơi ấm trong lòng bàn tay cọ vào cổ tay cậu, Lee Nan thẫn thờ nhìn anh.

"Đừng lo."

Jeong Yi Yeon cố gắng mỉm cười, "Không phải lo đâu, sẽ ổn thôi, tôi hứa với em, anh trai em sẽ được về nhà sau vài ngày nữa."

...Nói dối. Lee Nan muốn nói thế nhưng lời chỉ đọng lại trên đầu lưỡi.

"Chị ta chỉ nói vậy thôi, tôi ổn mà, tôi sẽ giải quyết mọi thứ."

Lee Nan vặn cổ tay đang bị nắm chặt muốn rút ra, Jeong Yi Yeon cố gắng níu tay cậu lại lâu hơn chút nhưng cuối cùng vẫn để cậu đi.

Cậu cắn môi nhìn anh, "...Hãy giữ lời hứa."

"Ừ, nên em đừng lo lắng." Jeong Yi Yeon mỉm cười nói với cậu.

Lee Nan không thể thở được trước vẻ mặt thản nhiên của anh, cho dù anh có cố muốn trấn an cậu đến đâu, trái tim cậu vẫn nhức nhối.

"Tôi đi đây."

Sau cùng, Lee Nan không chịu nổi nữa, cậu rời khỏi phòng bệnh, để lại Jeong Yi Yeon ốm yếu một mình ở lại.

Cậu cúi đầu chào người thư ký ở ngoài phòng khách, đi thẳng ra hành lang.

Cậu cảm thấy lạc lõng không biết phải đi đâu, chân cậu như sắp khụy ngã vì sụp vào hố đen, cậu chỉ hy vọng rằng tình huống hiện tại khiến cậu bất lực này chỉ là giả.

Nhưng rõ ràng đây không phải một vụ hành hung đơn giản, cậu biết sự phức tạp trong giới Chaebol khủng khiếp thế nào, cậu tin, anh trai cậu cũng từng nói như vậy, tập đoàn EunHa cũng sẽ muốn lặng lẽ che đậy mọi chuyện mà thôi.

Lee Nan lê bước cố gắng khiến tâm trí bình tĩnh lại, cậu phải về nhà, ngày mai cậu muốn đến gặp Lee On lần nữa để nói chuyện với anh về tình hình hiện tại.

Đối với cậu bây giờ cái gì cũng đáng sợ, mọi thứ đều khiến cậu bất an run rẩy như ngọn heo may trước gió.

Cậu ra khỏi tòa nhà, có người đã đợi sẵn ở đó.

"Cậu Lee."

Người vệ sĩ luôn đi theo cậu vốn kiệm lời, trừ việc lái xe và hỏi cậu muốn đi đâu thì hầu như đều không nói chuyện.

"Tổng giám đốc Jeong Sang Yeon muốn gặp cậu."

Lee Nan được đưa đến một quán cà phê vắng vẻ nằm trên tầng hai của một quán trà chiều cách bệnh viện một con đường, trong quán không có ai cả, khi cậu bước vào liền bị khám xét, ngay cả điện thoại cũng bị tạm giữ và lúc rời đi mới được lấy lại.

Suốt quãng đường đi đến hàng ghế mà người phụ nữ đang ngồi, Lee Nan không thể không căng thẳng.

"Mời ngồi."

Người phụ nữ liếc nhìn cậu, hướng phía đối diện bảo cậu ngồi xuống.

"Uống cà phê nhé?"

"Không cần đâu, chúng ta không giống như uống trà cùng nhau."

Cậu nói vậy nhưng người phục vụ vẫn mang tách cà phê đặt trước mặt, americano còn nóng, mùi thơm thoang thoảng nhưng Lee Nan không có tâm trạng uống.

Trái ngược với sự lo lắng của cậu, Jeong Sang Yeon tao nhã ngồi thưởng thức ly cà phê của mình, Lee Nan muốn hỏi người phụ nữ đưa mình đến đây làm gì nhưng cậu không hỏi, chỉ im lặng đến khi người kia lên tiếng.

Cô đặt ly xuống bàn, ngắm nhìn một hồi, "Trông rất đẹp và có vị như cà phê vậy."

Lee Nan mất kiên nhẫn, không nhịn được nữa, "Tại sao cô lại gọi tôi đến đây?"

"Chính cậu Lee Nan đã gọi tôi trước mà, bây giờ tôi đang cho cậu cơ hội còn gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro