Chương 80 : Phần kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Nan mặc một bộ vest đen và cà vạt đen rồi đi giày rời khỏi nhà, Lee On theo sau cậu cũng tương tự. Hai người xuống tầng một và lên xe, cùng nhau đến một nơi.

Trên xe, hai anh em đều không nói nhiều, không phải không thích nói mà hôm nay là một ngày đặc biệt, hai người không có lựa chọn nào khác ngoài việc trật tự một chút.

Sau một giờ lái xe, cả hai đến công viên tưởng niệm tại khu vực ở Gyeonggi-Do, sau khi đỗ xe, hai anh em xuống đi bộ trên con đường quen thuộc dẫn vào điện thờ. Mặc dù đường có chút quanh qua và cấu trúc lặp đi lặp lại nhiều nhưng họ vẫn đến nơi mà không gặp khó khăn gì.

Các ngăn chứa được đựng hai bình tro cốt dành cho vợ chồng, ba mẹ của hai người nằm ở giữa. Hai hũ tro hai bên, chính diện là một khung ảnh hai người đang dựa vào nhau mỉm cười hạnh phúc.

Sở dĩ Lee Nan và Lee On đến viếng điện thờ ba mẹ mình là vì hôm nay là ngày giỗ của hai người.

"Chúng ta không nên chuẩn bị chút đồ cúng hả anh?"

"Không cần thiết."

Những dịp đặc biệt hay lễ tết, câu hỏi đầu tiên khi đến đây mà Lee Nan hỏi anh trai chính là câu này, và cũng đã hơn mười năm rồi, không còn giọt nước mắt nào rơi cả.

Hai kẻ bất hiếu thẳng thừng và vô tâm thậm chí còn không chuẩn bị lễ cúng, những năm đầu tiên còn có vài thứ đơn giản, nhưng mấy năm gần đây, Lee Nan đã ngừng đặt đồ cho các nghi thức cúng giỗ. Dù sao thì đồ ăn thức uống không được phép mang theo điện thờ nên nếu muốn, họ phải thuê một phòng nghi lễ tổ chức riêng, nhưng cả cậu và anh trai đều chẳng thể tìm ra được bất cứ ý nghĩa nào từ việc đó.

Cho nên cả hai đứa con trai đều bất hiếu khi đến thăm ba mẹ vào ngày giỗ.

Thay vào đó, họ tự an ủi mình bằng cách tự nhủ sẽ đến đây thường xuyên, vậy mà hiện thực thì trái lại, sau khi Lee Nan tốt nghiệp và đi làm, cậu càng ngày càng bận rộn, đến cả thời gian thường xuyên thăm ba mẹ cũng không có nữa.

Hai anh em đứng im lặng một lúc và nhìn tấm ảnh.

Lee Nan luôn có xu hướng thầm nói về tình hình hiện tại của mình ở trong lòng cho ba mẹ nghe, có những điều cậu sẽ không bao giờ có thể nói trước mắt nếu hai người còn sống.

" Lần trước đến đây không có nhiều lời để nói, con chưa bao giờ yêu đương, chưa bao giờ bị người ta giam nhốt, vậy mà đã chịu qua tất cả một hồi rồi. Vả lại Lee On đến cứu con, bị tạm giam và khiến con suýt thì sụp đổ, con cũng đã được nói chuyện với người mà con chỉ từng nhìn qua báo, và còn rất nhiều chuyện nữa.

Và điều vô lý nhất có lẽ chính là hiện giờ con đang yêu đương với chính tên thủ phạm đã gây náo loạn đời con.

Ba, mẹ, con trai thứ của hai người lớn lên thành đồng tính, con nghĩ mình nên thành khẩn xin lỗi, xin lỗi hai người.

Ngay cả khi không gặp được Jeong Yi Yeon, con đã nghĩ mình cả đời sẽ không kết hôn, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, con phải cúi đầu xin lỗi ba mẹ rồi."

Sau khi nói hết những gì muốn nói trong lòng ra, Lee Nan nhìn anh trai, anh còn ngồi thiền lâu hơn cậu một chút, sau đó anh vỗ vai cậu.

"Xong rồi thì đi thôi."

"Ờ."

Hai thằng con trai thậm chí còn không nán lại thêm phút nào, cứ thế quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Cả hai không lên xe về ngay và ra máy bán hàng tự động mua cà phê, ngồi xuống băng ghế dài một lát. Thời tiết khá mát mẻ, ngồi trên băng ghế này giống như một thói quen khi đến đây của hai anh em.

Khu điện thờ này rất lớn, xung quanh rất nhiều cây xanh, mùa xuân mùa hè thì không nói, nhưng vào mùa thu thì không khỏi có chút thê lương.

"Tao còn nghĩ năm nay mình sẽ không thể đến."

Đột nhiên Lee On mỉm cười và nói, không biết do cà phê không hợp khẩu vị hay do thời tiết mà anh cau mày.

"Nó làm đủ trò bịp bợm khiến tình huống lúc đầu không tốt phải không?"

"Nếu mày không thích, tao ngồi tù cùng được."

Ôi, Lee On, cái đồ tự phụ, tất nhiên Lee Nan biết anh không ngại chấp nhận án tù, nhưng cậu muốn bác bỏ cái thái độ này của anh.

"Nếu mày thực sự đang bị Jeong Yi Yeon uy hiếp bằng vũ lực, nhất định phải nói cho tao."

"Rồi anh làm gì?"

"Tao sẽ giúp mày không phải ngồi tù."

Lee Nan ngậm miệng trước lời nói của Lee On, mà Lee On lại nhìn cậu rồi mỉm cười.

"Cuối cùng thì không có lý do gì để tao bị bắt và không có cuộc truy tố nào cả."

"Ừ, vốn dĩ chuyện này đâu phải như thế đâu, em đã nói tất cả là hiểu lầm rồi."

"Vậy à."

Lee On vẫn không tin.

Ngày mà anh được thả tự do, cậu đến trại giam cùng Jeong Yi Yeon và giải thích toàn bộ tình hình.

Tất nhiên Lee On không tin cậu, lúc anh nhìn thấy cậu đến cùng Jeong Yi Yeon, anh gần như định lao đến giết Jeong Yi Yeon một lần nữa.

Lee Nan toát mồ hôi khi nghĩ đến bao nhiêu công sức của mình bỏ ra.

Jeong Yi Yeon cúi người nghiêm mặt xin lỗi và hạ thấp thái độ đi rất nhiều, nói rằng nếu Lee On muốn đánh bao nhiêu anh cũng chấp nhận.

May thay Lee On chịu bình tĩnh lắng nghe thay vì sừng sổ lên, sau đó Lee Nan cùng Lee On về nhà, từ lúc đi đường cho đến khi vào nhà rồi cậu vẫn phải tốn hết nước bọt giải thích tình hình để Lee On chịu hiểu được.

Cuối cùng mãi Lee On mới chấp nhận rằng tất cả chỉ là hiểu lầm và ầm ĩ đến từ câu chuyện rắc rối giữa Lee Nan và Jeong Yi Yeon.

Anh càng nghe càng tỏ vẻ khinh bỉ khiến Lee Nan co rúm người lại.

Dù sao đi chăng nữa, kể từ lúc ba người gặp nhau, Lee On vẫn trừng mắt không tán thành việc Jeong Yi Yeon đứng ở đó, nói cách khác thì dù có là ân nhân đã giúp đỡ anh bằng cách đánh đổi cả một khối tài sản khổng lồ thì Lee On cũng không để tâm.

"Nhân tiện thì anh, lúc đó em có nghe được một chuyện."

"Chuyện gì."

"Chính là, người bảo lãnh của anh...họ đã bỏ rơi anh à."

Lee On đột nhiên im lặng.

Thực ra từ lâu Lee Nan đã nghi ngờ rằng anh trai là dân xã hội đen, từ những việc trước đây đã biểu hiện rất rõ rằng anh thực sự là một người đứng đầu một tổ chức cho vay nặng lãi.

Lee On uống nốt ngụm cà phê còn lại trong lon, khuôn mặt anh hơi cau lại, anh mặc một bộ vest đen nên những người đi qua đều nhìn hai người họ chằm chằm, thế nhưng Lee On không quan tâm.

"Đó là người mà tao đã làm việc dưới quyền trước đây, còn nhớ chủ tịch Jun không?"

Lee Nan nhớ lại từng có một cuộc trò chuyện ngắn khi hai người đi ăn thịt, lúc đó cậu đã hỏi kỹ một chút nhưng Lee On lại né tránh không trả lời.

"Nhưng anh có ổn không?"

"Có gì mà không ổn? Giả vờ như không biết, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cúi mặt mà làm việc, dù sao bọn tao cũng không gặp nhau thường xuyên."

"Chắc hẳn phải có lý do họ mới làm như thế với anh, không lẽ bị tập đoàn EunHa đe dọa?"

Lee On lưỡng lự, Lee Nan bình tĩnh chờ đợi những lời mà tiếp theo đây anh sẽ nói. Kỳ thực cậu muốn giục anh nói lẹ lẹ lên.

"Tao ghét phải làm con rể."

"...Hả? Anh đang nói gì cơ...?"

"...Bạn gái của anh trai mày, con gái..."

"Con gái út của chủ tịch Jun, cô ấy đã tuyến bố muốn cưới tao."

Lee Nan há hốc miệng.

Con gái út? Cô con gái mà ngài chủ tịch Jun muốn gả cho Jeong Yi Yeon đó hả? Lee On kết hôn với một người phụ nữ như vậy sao?

Lee On, trong mắt Lee Nan là một con khỉ đột to bự, làm sao tưởng tượng nổi viễn cảnh con người xấu xa này đã quyến rũ được con gái của sếp mình.

Lee Na tự hỏi liệu có phải Lee On đã ve vãn con gái người ta trước hay không...

"Vì lý do đó nên chắc bọn họ đã cố tìm cách muốn tao vào tù, nhưng ngược lại tao thấy cũng không tồi, tao có thể móc nối với bọn trẻ và đàn em trong tù rồi tự tại ở đó vài năm, còn cô con gái út đó cũng sẽ hết hy vọng."

"À, vậy chủ tịch Jun không cản được cô ấy lại sao?"

"Ông già không thể thắng được cô ấy, đến tao còn không chịu nổi thì ai chịu được nữa?"

"...Thế, thế cô gái đó trông như thế nào? Anh có ảnh không?"

"Lần tới tao sẽ chỉ cho, đi ăn cơm thôi."

"Bây giờ còn sớm quá, mà anh với em đi cùng nhau á?"

"Sao, thế tao với mày chẳng lẽ đi riêng à?"

"Không, chỉ là đột nhiên..."

Lee On cười lớn, nhưng khuôn mặt anh cứ như đang che giấu sự ngại ngùng.

"Ừm...em ổn rồi, nhưng mà giờ anh có ổn không đó, vì ngài chủ tịch phản đối hai người mà đúng không?"

"Vậy nên bọn tao mới không hay gặp nhau thường xuyên."

Lee On vẫn cười nhưng rất nghiêm túc và đáng sợ, còn không quên thả một quả bom.

"Tao sẽ kết hôn sớm thôi."

Kết hôn? Lee Nan không hình dung được hai từ này lại có thể phát ra dễ dàng từ miệng Lee On.

"Chúng tao đã sống chung từ trước rồi, cô ấy thích như thế, cũng đã chuẩn bị sẵn giấy đăng ký kết hôn."

"Cái gì...sống chung rồi...anh...?"

"Cô ấy biết ông già cố tình muốn tống tao vào tù, nên ngay hôm tao được thả khỏi trại tạm giam, cô ấy đã lập tức gọi điện rồi giao con dấu và giấy đăng ký đến."

Lee Nan bỗng nhớ ra, đêm đó sau khi cậu vất vả vật lộn giải thích chán chê với Lee On, anh đột nhiên bỏ ra ngoài lúc nửa đêm. Giờ thì cậu chắc chắn đó là đi gặp bạn gái rồi.

Không...chị dâu mới đúng, một người phụ nữ có cá tính tuyệt vời.

Bố mình phản đối mình với bạn trai, còn mình thì không nói không rằng tuyên bố sẽ kết hôn, lại còn khiến Lee On phải bằng lòng ấn dấu.

Ồ, thảo nào Lee On lại nói đến anh còn không chịu nổi tính khí của cô ấy.

"Tóm lại thì mày cứ biết vậy, từ giờ trở đi tao cũng sẽ hiếm khi về nhà."

"Không, anh điên à...sao tự dưng lại bất ngờ vậy?"

"Tao sẽ sớm có một vị trí, chỉ là muốn tiếp nhận lúc nào thôi."

Lee Nan biết vậy nhưng...có một cảm giác mất mát mà cậu chưa từng trải qua.

"Đừng lo, tao sẽ cho mày gặp những đứa cháu của mình."

Gì cơ...Cháu? Lee On sinh con là chuyện quái quỷ gì cơ? Lee Nan tự dưng thấy bối rối đến không biết phản ứng thế nào khi nghe mình sắp có cháu.

"Đi thôi."

Sau khi bị Lee On làm cho hết hồn một trận, Lee Nan cũng không còn cảm thấy u sầu như những ngày đến gặp cha mẹ trước đây nữa, chỉ là có chút hoang mang cũng rất kinh ngạc.

Sau khi hai người ăn trưa cùng nhau rồi về nhà, Lee Nan nghỉ ngơi một lát và thay quần áo, cậu lấy một chiếc sơ mi và quần jean vừa vặn, bây giờ tiết trời khá lạnh nên không thể không cầm theo áo khoác.

Trước đây mỗi khi đi chơi cậu không có thói quen đeo kính, nhưng hôm nay cậu mang theo, gần đây cậu có xu hướng đeo kính nhiều hơn bình thường.

"Mày ra ngoài chơi à?"

Lee On vẫn còn ở trong nhà, thấy Lee Nan bước ra cửa liền hỏi một tiếng.

"Vâng, anh không đi à?"

"Để xem đã."

Lee On trước đó đã nói mình đang ở chung với cô con gái vị chủ tịch Jun.

"Sớm nhất cũng phải tháng sau, căn nhà đó đang được sửa chữa một chút."

Lee On đứng tiễn cậu, đột nhiên nói thêm một câu khó hiểu, "Jeong Yi Yeon có vẻ rất cố gắng lấy lòng mày nhỉ."

Lee Nan, "Gì?"

"Tên đó ngày nào chẳng bận đến chân không chạm đất, vậy mà vẫn không ngày nào không đến gặp mày."

Hầu như chiều tối nào từ khoảng 6h đến 7h, Jeong Yi Yeon đều đón Lee Nan ở trước cửa nhà. Lee Nan thì vẫn còn đang thất nghiệp nên việc gặp mặt nhau không phải khó khăn gì với cậu, còn Jeong Yi Yeon ngoại trừ sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục thì ngày nào cũng đi ăn tối với cậu.

Chuyện này diễn ra hơn một tháng nay rồi, Jeong Yi Yeon không thể tự lái xe được vì tay trái còn đang phải bó bột, đôi lúc Lee Nan cũng sẽ thấy xấu hổ vì vậy cậu đã làm tài xế vài lần.

Tuy vậy cậu không thể tìm ra được mối tương quan giữa việc Jeong Yi Yeon đến gặp cậu mỗi ngày và việc anh phải đi làm bù đầu bù óc. Mà Lee On lại lần nữa khiến cậu bối rối bằng một câu.

"Không phải chỉ có gãy tay đâu, xương sườn chắc cũng chưa lành lại, còn đau lắm chứ chẳng đùa."

"...Anh nói xương sườn cũng bị gãy sao?"'

"Mày không biết à? Luật sư nói với tao là tên đó bị chuẩn đoán là gãy cả xương sườn mà."

"Gì...? Không, không phải anh ấy chỉ nói là bị gãy tay thôi à?"

"Hử? Giấy chụp CT còn đấy, mày bảo tên đó cho mày xem là biết."

Tất nhiên, nếu mục đích là khiến Lee On vào tù thì kết quả chụp CT chắc hẳn đã phải có trong đơn kiện.

Lee Nan ngơ ngác, cậu cứ nghĩ mình đang nghe nhầm.

Nhưng nếu Jeong Yi Yeon thực sự bị gãy xương sườn, vậy sao anh lại có thể di chuyển nhiều nơi như vậy? Lee Nan cảm thấy choáng váng, cậu đi thẳng xuống tầng một, chiếc xe quen thuộc ngày nào cũng xuất hiện ở đó.

Khi cậu mở cửa và ngồi vào ghế sau, Jeong Yi Yeon lập tức mỉm cười chào đón cậu.

"Nan Nan, sắc mặt em sao thế?"

Lee Nan không trả lời câu hỏi của anh, cậu không tìm thấy bất kỳ một vết bầm tím nào trên khuôn mặt đẹp đẽ này nữa, vết thương ở mũi cũng đã biến mất, cũng không thấy Jeong Yi Yeon tỏ vẻ đau đớn khi quay người về phía cậu, trông anh không giống như người bị gãy xương sườn lắm.

Thấy Lee Nan không nói gì, Jeong Yi Yeon nhẹ nhàng chạm vào má cậu, khẽ vuốt ve, "Em mặc giống học sinh thật đó, dễ thương quá."

Lee Nan nhìn anh chằm chằm, vẫn không nói gì.

Jeong Yi Yeon lại hỏi cậu, "Em đã xong việc hôm nay chưa?"

"Ừ, tôi đi cùng anh trai xong rồi, nhưng mà ngài Jeong Yi Yeon này."

"Hửm?"

"Anh bị gãy cả xương sườn à?"

Nụ cười chợt vụt tắt trên mặt Jeong Yi Yeon, anh ngậm miệng lại, nét mặt bắt đầu trở nên khó xử. Lee Nan chắn chắn rằng thư ký Yoo đã nói cho mình biết chuyện ngoại trừ gãy tay ra thì không có gì, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của anh thì cậu biết đó là lời nói dối.

"Bị thương như vậy rồi mà anh còn đi lại được khắp nơi sao?"

"Không đâu, chỉ bị thương một chút thôi, bây giờ không đau tí nào cả."

Lee Nan âm thầm kinh hãi, từ lâu cậu đã cảm thấy kỳ lạ, hôm đó Lee On đánh Jeong Yi Yeon như một kẻ mất trí trong vũng máu cơ mà.

Vậy mà, chỉ sau mười ngày Jeong Yi Yeon đã đến nhà cậu và còn cùng cậu làm loạn một trận?

Jeong Yi Yeon mím môi nhìn nét mặt Lee Nan, nhưng lúc sau anh dường như nghĩ ra gì đó nên bất chợt mỉm cười trơ trẽn xấu xa như mọi khi, anh quay sang cậu.

"Thế thì từ hôm nay em hãy quan tâm tôi hơn đi."

Lee Nan thở dài, "Anh mau khỏe lại đi, ăn thứ gì đó tốt cho cơ thể nữa."

Jeong Yi Yeon cười rạng rỡ nắm tay cậu, Lee Nan cũng hết cách, mỉm cười lại với anh.

Hai người đến một nhà hàng Trung Quốc của khách sạn S. Ngay khi vừa ngồi xuống, thức ăn đã bắt đầu được phục vụ, bởi vì đây là một nhà hàng nổi tiếng nên từ món khai vị đã rất tuyệt vời.

Đợi một lúc món chính cũng được đưa ra, menu gọi đó là Buldojang - Thịt bò chiên sốt cay, Jeong Yi Yeon đã nói rất muốn ăn trước đó.

Nấm, gà ogol, thịt, rau trong nước dùng của món mỳ hải sản cũng trông rất ngon, vừa ăn một thìa súp, Lee Nan đã thấy cả bụng dưới nóng ran, hình như đây là món ăn có các vị giống thuốc bổ.

"Em thấy sao?"

Không hiểu sao Lee Nan lại thấy đôi mắt Jeong Yi Yeon lấp lạnh nguy hiểm, khuôn mặt còn rất đắc ý mà nhếch mép.

Tên khốn này đêm nay lại định làm cái quái gì không biết?

"Ngon, nhưng nó làm tôi chợt nhớ đến lần cuối mình đi ăn đồ Pháp."

Câu trả lời của Lee Nan đột nhiên khiến Jeong Yi Yeon cảm thấy có gì đó bất thường.

"Lúc đó tôi đã nghĩ mình sẽ có một buổi hẹn hò cho nên rất phấn khích, nhưng mà anh lại nói chỉ là đến đó khảo sát menu của đối thủ cạnh tranh, chẳng có ý gì khác cả."

Jeong Yi Yeon đột nhiên như bị dính keo lên miệng, vào tối hôm đó, khi Lee Nan vừa thất vọng vừa buồn bã, Jeong Yi Yeon đã nói lần sau sẽ cùng cậu đi ăn thịt bò ở nhà hàng Trung Quốc này.

Bầu không khí lại bắt đầu bối rối, Lee Nan biết anh sẽ ngượng ngùng khi nghe thấy cậu nói như vậy, nhưng không ngờ Jeong Yi Yeon lại rất quyết tâm nói.

"Lần sau chúng ta sẽ đến đó một lần nữa."

"Chọn một ngày thích hợp, tôi nhất định sẽ bù đắp."

Lee Nan khịt mũi, thầm nghĩ ai muốn đi cùng anh?

Jeong Yi Yeon áy náy nhìn cậu, tuy Lee Nan thích ánh nhìn đó nhưng những khó chịu trong quá khứ vẫn ùa về trong tâm trí, chỉ mong được gắt gỏng bùng phát ra.

Nhưng cũng đành chịu, Jeong Yi Yeon đã nói ngày nào đó sẽ bù đắp cho cậu.

"Ăn gì đó thật ngon được không?"

"Được, em ăn nhiều chút, em cũng cần bổ sung thể lực để chăm sóc người bệnh nữa."

Vẫn là một câu nói không biết xấu hổ, nhưng Lee Nan cảm thấy khá dễ thương.

Jeong Yi Yeon lại hỏi cậu, "Hôm nay em đã đi những đâu vậy?"

Đây là lần thứ ba trong ngày Jeong Yi Yeon hỏi cậu câu này, kể từ lúc tạm biệt vào hôm qua, cậu đã nói hôm nay có việc đi cùng Lee On và là việc nhà, nếu bình thường thì Jeong Yi Yeon sẽ hiểu cho cậu nhưng dường như anh muốn biết nhiều hơn là thế.

Lee Nan không trực tiếp nhắc đến hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ mình, cậu chọn cách nói khác.

"Lee On bảo có chuyện muốn nói với tôi nên chúng tôi ra ngoài ăn trưa cùng nhau."

"Nói gì?"

"Anh ấy nói mình sắp kết hôn."

Nghe những lời này, Jeong Yi Yeon cũng ngạc nhiên không kém Lee Nan lúc đầu.

Cậu kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra với anh trai mình, tại sao người bảo lãnh lúc đầu lại cố ý muốn Lee On vào tù, Lee On dự định sống chung và kết hôn với ai...v...v

"Cho nên, họ sẽ bắt đầu sống chung và chuẩn bị kết hôn thôi."

"Tôi cũng rất ngạc nhiên, cả bất ngờ nữa, anh ấy nói sớm muộn gì cũng để chị ấy và tôi gặp nhau."

Jeong Yi Yeon thấy Lee Nan hơi căng thẳng liền cười, "Người phụ nữ kia chắc còn căng thẳng hơn em, lần đầu gặp em tôi cũng rất lo lắng."

Lee Nan nhìn Jeong Yi Yeon, cậu nhớ lần đầu tiên chào hỏi, Jeong Yi Yeon vô cùng trơ trẽn xấu xa mà.

Jeong Yi Yeon nhún vai, rời tầm mắt khỏi cậu.

"Nói thế là từ giờ trở đi em sẽ ở một mình à?"

"Chắc từ tháng sau, ài, nếu cuộc hôn nhân này tan vỡ, hyung có thể sẽ lại về sống cùng tôi."

Tuy Lee Nan không muốn điều đó xảy ra, nhưng cậu không khỏi có chút tiếc nuối, tất nhiên việc Lee On kết hôn cậu vẫn sẽ rất vui mừng chúc phúc cho anh.

"Vậy tôi có thể dọn tới sống cùng em không?"

"Ăn nhanh rồi đi xem phim đi."

Lee Nan cắt đứt những lời lảm nhảm này bằng một câu nói lạnh lùng, Jeong Yi Yeon chỉ mỉm cười nói, "Vẫn còn thời gian mà, em ăn chậm thôi."

Bởi vì Lee Nan đã ăn no một món thịt bò nên cảm thấy hơi no, cậu cùng Jeong Yi Yeon tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.

Sau đó hai người chỉ có thể đứng dậy khi Lee Nan bị ép ăn nốt một miếng mỳ cuối cùng.

Mang theo cái bụng ấm áp và no nê, hai người đi đến rạp chiếu phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro