Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Jeong Yi Yeon ậm ừ mặc quần áo vào.

Đó là một ngày hoàn hảo, ăn sáng với Lee Nan tại nhà cậu, ngủ dậy muộn và thậm chí còn được vận động một cách thỏa mãn.

Lee Nan nói ăn gì cũng được, nhưng Jeong Yi Yeon lấy kim chi và cá ngừ đóng hộp trong tủ lạnh ra cho cậu, ngay cả khi cậu nói một cách qua loa thì anh vẫn muốn làm gì đó đoàng hoàng cho cậu.

Dù sao thì Lee Nan cũng phải rất lâu mới ra được khỏi nhà tắm, vì anh đã xuất ra trong người cậu mà...Nghĩ lại vẻ mặt bất lực không có sức tức giận của Lee Nan, anh lại bật cười, cầm kim chi bỏ vào một chiếc bát rồi bắt đầu cắt nhỏ từng đoạn bằng kéo.

Sau khi trộn kim chi đã cắt với cá ngừ, cho dầu vào chảo vào đảo kim cho tới khi chín, đập thêm hai quả trứng, âm thanh xèo xèo cùng hương thơm lan ra khắp nhà, anh đang định đi lấy thêm một ít cơm rồi trộn chung với nhau thì Lee Nan bước ra.

"Anh đang làm gì thế? Cơm rang kim chi à?"

"Ừ, em dễ chịu hơn chưa?"

"Ò, có cần tôi giúp gì không?"

"Không đâu, mau lau khô tóc đi."

Anh không cần giúp gì cả, anh rất thạo trong việc lật đồ trên chảo và chiên trứng, tuy không giỏi nấu ăn lắm nhưng anh biết làm hết những món cơ bản, anh cũng đã từng làm món cơm chiên kim chi hoặc mì ống đơn giản rồi, nên không có gì khó khăn cả.

Anh một bên rang cơm, một bên làm thêm một trứng chiên lòng đào, bởi vì Lee Nan thích ăn.

Sau khi thoa kem dưỡng da và sấy khô tóc, Lee Nan ngồi xuống bên bàn, Jeong Yi Yeon đặt món cơm và một đĩa trứng chiên trước mặt cậu, còn nóng hổi, lòng đỏ còn chưa chín hẳn nhìn khá ngon.

"Cảm ơn."

Lee Nan dằm nát quả trứng và ăn với cơm rang kim chi, gia vị vừa phải, vị cay, vị mặn đều được trung hòa, sự thèm ăn lúc sáng vốn biến mất nay lại bừng lên.

"Ngon ghê."

"Vậy hả? Ăn nhiều vào."

Một bữa sáng muộn thay thế luôn cho bữa trưa, tối hôm trước sau khi lăn lộn, tất cả những gì hai người cho vào bụng là hai lon bia mà không ăn vặt gì cả, nên sau khi vận động mạnh vào buổi sáng, cả hai người đều đói meo.

Đĩa cơm nhanh chóng được dọn sạch, thực tế thì Lee Nan rất giỏi trong việc quét sạch đồ ăn do người khác làm, nhưng Jeong Yi Yeon lại không cho là như thế, anh cho rằng cậu kén ăn.

Lee Nan cười khi nhìn vào đĩa của Jeong Yi Yeon, anh để lại môt cục lòng đỏ trứng gà trên đĩa, mặc dù đã được làm chín nhưng chỉ là chín một nửa theo tiêu chuẩn của anh, Lee Nan không chê, cậu lấy những gì anh bỏ lại cho vào miệng.

"Anh không thích những thứ chưa chín thế này đúng không?"

"Để dành cho em ăn đó, tôi biết em thích ăn lòng đỏ mà."

"Ồ vâng vâng, đúng vậy, thà anh đừng nói còn hơn."

Jeong Yi Yeon cười không biết xấu hổ, ở độ tuổi này thì việc ăn uống không cân bằng đôi khi khiến anh cảm thấy không tốt lắm, nhưng giờ anh lại rất thích điều đó, thậm chí còn cảm thấy tốt hơn nếu Lee Nan ăn thay anh.

"Tôi sẽ rửa bát."

"Tôi làm được, rửa bát cũng là kết thúc hoàn hảo của quá trình nấu ăn."

"Đâu thế được, tôi đâu phải là người không có lương tâm như vậy."

"Tôi chỉ là không muốn để em ướt tay thôi."

Ồ, câu thoại nghe có vẻ sến quá rồi nhỉ? Nhưng Jeong Yi Yeon lại nói cực kỳ chân thành, mặt Lee Nan hơi nóng lên, tất nhiên là người như anh không biết ngại là gì, anh luôn không ngừng bày tỏ tình cảm của mình trước mặt cậu, nhưng ...hình như hôm nay cậu cảm thấy tâm trạng anh rất tốt.

"Là tôi thích nên mới muốn làm thôi."

Lee Nan nhìn anh, nghĩ một lúc rồi hỏi, "Hôm nay trông anh rất vui...anh thích buổi sáng đến vậy hả?"

"Buổi sáng? Để tôi nhớ xem tôi đã làm gì buổi sáng nào, có người đã chẳng thèm mở mắt nhìn tôi mà tôi vẫn cố gắng làm người ta thoải mái nhất có thể, tôi đã rất cố gắng tự hoàn thành nhanh chóng những gì mình muốn làm bấy lâu nay..."

"Im miệng và rửa bát đi."

Jeong Yi Yeon cười khúc khích dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi đứng dậy, Lee Nan không hiểu anh cười cái gì, mặc dù chính cậu cũng đang cười như thế.

Lúc Jeong Yi Yeon đứng trước bồn rửa, đổ nước rửa bát lên miếng bọt, Lee Nan đã bước đến cạnh anh. Nhà bếp trong căn hộ cũ này không rộng lắm, nhưng có vẻ chiều rộng cũng không quá hẹp để hai người đàn ông trưởng thành đứng cùng nhau.

"Chúng ta cùng nhau rửa."

Không có nhiều bát lắm, cậu đứng cạnh Jeong Yi Yeon, rửa sạch những thứ anh đưa cho và đặt từng chiếc lên kệ, mỗi khi hai người di chuyển, cánh tay họ lại chạm vào nhau, Jeong Yi Yeon đột nhiên ngừng rửa bát, quay đầu nhìn hơi ấm truyền từ cẳng tay.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm, Lee Nan cũng quay đầu ngước về phía anh.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cậu, anh mỉm cười khẽ nhếch khóe miệng lên, cái gì mà đứng cùng nhau rửa bát, đến làm nhiều loạn anh thì có.

Nên anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu hôn Lee Nan.

"Hửm?"

Lee Nan mở to mắt không hiểu nụ hôn đột ngột này là thế nào, Jeong Yi Yeon lại hôn cậu một cái nữa rồi khẽ thì thầm vào tai cậu.

"Em có thích những chuyện làm lúc sáng không? Nói đi rồi tôi giúp em rửa bát."

Anh hỏi ngược lại câu hỏi của cậu lúc nãy, Lee Nan bật cười, cậu đảo mắt lườm anh, Jeong Yi Yeon lại vờ như không thấy, nhắm mắt hôn cậu thêm lần nữa mới mỉm cười.

"Để đó tôi rửa nốt cho."

Tuy có chút trẻ con nhưng Lee Nan không thèm tranh cãi với anh, sau khi rửa sạch tay trả lại vòi nước cho Jeong Yi Yeon, cậu rời khỏi chỗ đứng của mình, vừa tìm chỗ lau tay vừa nhìn anh, cậu không thấy chiếc khăn nào gần đó cả nên không còn lựa chọn nào tốt hơn việc lau tay lên mông của anh.

Jeong Yi Yeon mở to mắt nhìn lại cậu, nhưng hành động xoa nắn mông để lau tay của Lee Nan vẫn rất tự nhiên.

"Điên mất thôi."

Sao cái người không biết xấu hổ tên Lee Nan này lại đáng yêu như vậy? Trông biểu cảm bình tĩnh của cậu, một nụ cười lại nở trên khuôn mặt Jeong Yi Yeon, anh vừa cười vừa rửa đống bát đĩa, mặc kệ chiếc quần đã bị ướt mông.

***

Jeong Yi Yeon biết một quán cà phê rất ngon nên đã đề nghị hai người lái xe ra ngoài. Vì là ngày nghỉ nên không có kế hoạch đặc biệt nào cả, Lee Nan gật đầu rồi đi thay quần áo, nhưng lại xuất hiện vấn đề của Jeong Yi Yeon.

Quần áo của anh ở nhà Lee Nan toàn là vest, giày và áo khoác đã mặc mấy ngày hôm trước, chiếc áo phông và quần thể thao anh đang mặc là của Lee Nan, nhưng cả chiều dài lẫn chiều rộng đều không hề phù hợp, tuy đây đã là size lớn nhất trong tủ quần áo của cậu rồi.

Jeong Yi Yeon nhìn mình trong gương, lắc đầu, tuy anh không phải người chú ý nhiều đến thời trang nhưng anh không thể ra ngoài hẹn hò với Lee Nan trong bộ dạng này được.

"Hay chúng ta đến cửa hàng bách hóa trước đi."

Thế là điểm tới tiếp theo đã được xác định.

Đầu tiên, Jeong Yi Yeon bước vào cửa hàng đồ thể thao, chọn những đôi giày mà Lee Nan nói đẹp mắt và xỏ vào ngay lập tức, anh còn muốn mua một bộ đồ tập, một chiếc thảm lông dày, cùng hai ba chiếc áo phông ngắn tay và áo nỉ mặc bên trong, việc mua quần áo đối với anh diễn ra rất nhanh cũng rất đơn giản.

Lee Nan không mua gì cả, cũng không có thứ cậu muốn mua, cho nên cậu chỉ quan sát xung quanh, nhìn Jeong Yi Yeon chọn đồ không thèm nhìn giá, cho đến lúc thanh toán, anh đột nhiên hỏi cậu.

"Chân em cỡ bao nhiêu thế?"

"Tôi? 42,5."

"Hãy cho tôi một đôi giày cỡ 42,5 nữa."

Vậy là Lee Nan lạ có thêm một đôi giày thể thao mới, không có thời gian từ chối hay nói rằng nó không cần thiết.

Sau khi thanh toán xong, Jeong Yi Yeon mỉm cười với hai tay đầy túi xách, còn không ngần ngại thì thầm về cặp giày đôi, Lee Nan thấy thật vô nghĩa, nhưng chưa dừng lại, anh tiếp tục dẫn cậu đến một cửa hàng đồ hiệu bình thường.

"Anh còn muốn mua nữa hả?"

"Ừ, em chọn."

Nghe Jeong Yi Yeon nói sẽ mặc đồ do cậu chọn, Lee Nan đột nhiên có chút hứng thú, chẳng phải anh là người có cơ thể tuyệt vời và dù có mặc bao tải vẫn đẹp hay sao?

Đã có lúc Lee Nan lại rơi vào ảo giác rằng mình đang đi trên tấm băng mỏng ngày đó, tình yêu đơn phương của cậu dành cho anh quá lớn, nhưng không thể phủ nhận có một phần do thân hình anh thực sự rất đẹp, chân dài vai rộng cân đối, tỷ lệ thân trên thân dưới như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Trong số những món đồ được nhân viên cửa hàng gợi ý, Lee Nan chọn ra vài món, còn Jeong Yi Yeon thì vào phòng thay đồ để thử quần áo rồi bước ra. Nhìn anh như chiếc giá treo quần áo biết đi, cậu có chút ngứa ngáy trong lòng.

Jeong Yi Yeon mặc gì cũng đẹp nên việc mua sắm của anh rất đơn giản và nhanh chóng, trong số những bộ anh thử, Lee Nan chọn một chiếc quần, áo phông, áo sơ mi, đồ dệt kim, bất cứ thứ gì cậu nói ổn anh đều thử và lấy cả. Jeong Yi Yeon tiếp tục thanh toán, anh nói những bộ đồ này đủ để đi chơi với cậu mà không cần phải lo lắng thiếu đồ nữa, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã có ý định mua vài bộ để ở nhà Lee Nan rồi.

Mua sắm không phải là một điều thú vị đối với Jeong Yi Yeon, anh còn cảm thấy việc này khá phiền phức, nhưng bây giờ có Lee Nan bên cạnh, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc vui vẻ, thật tốt khi cậu tự tay chọn đồ cho anh.

Nhưng điều khiến anh hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác chính là chọn quần áo cho Lee Nan.

"Nan ơi, thử cái này đi."

Nhìn chiếc áo dệt kim cổ màu kem, có vẻ mềm mại để mặc khoác ngoài, anh muốn Lee Nan mặc thử, cổ áo được nâng cao và dệt kim dày, cho nên anh nghĩ nếu cậu mặc vào sẽ rất dễ thương.

Tuy nhiên, khi Lee Nan bước ra khỏi phòng thay đồ thì khác hoàn toàn với tưởng tượng của Jeong Yi Yeon.

"Ừm..."

"Sao vậy? Không đẹp à?"

"Không phải như vậy."

Anh đã mong đợi nó sẽ rất dễ thương mềm mại, chiếc áo đan dài đến cằm làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cậu, thân áo rộng và tay áo che dài đến mu bàn tay sẽ rất phù hợp với khuôn mặt non nớt của Lee Nan. Có lẽ vì chênh lệch 5 tuổi nên dù cậu đã 30 thì đôi lúc anh vẫn cảm thấy cậu còn rất trẻ.

Nhưng khi Lee Nan mặc nó vào, vẻ ngoài của cậu dường như sang trọng hơn là dễ thương, chiếc áo đan quanh thân hình đẹp đẽ giống như...

"...Có hơi nguy hiểm."

Gợi cảm và sexy...

"Tôi không nghĩ mình xấu đâu, cái gì mà nguy hiểm?"

"Không, ý tôi là nó rất hợp, rất đẹp. Em có muốn thử luôn cái này nữa không?"

Là một chiếc áo khoác anh đã chọn khi Lee Nan còn trong phòng thay đồ, lúc chọn nó anh đã nghĩ đây là một chiếc áo khoác dễ thương sẽ hợp với đồ dệt kim lúc nãy, họa tiết ca rô xanh da trời nhạt với tông màu trắng.

Nhưng khi Lee Nan mặc vào thì...

"...Ừm."

Tại sao lại gợi cảm như vậy, rõ ràng là gam màu của sự ngọt ngào và dịu dàng, nhưng sao khi để Lee Nan mặc thì anh lại cảm thấy rất kỳ lạ, không lẽ do anh quá nhạy cảm rồi?

Tiếng nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi Lee Nan vừa vặn vang lên bao trọn bên tai Jeong Yi Yeon, anh cũng phải thừa nhận như vậy, nhưng chỉ là hơi khác so với những gì anh nghĩ.

"...Thanh toán toàn bộ giúp tôi."

Lee Nan không có cơ hội tranh trả tiền, Jeong Yi Yeon đưa thẻ của mình ra, anh nghĩ nên để cậu mặc thử những thứ khác, anh cảm thấy vẫn chưa hiểu được Lee Nan một cách trọn vẹn, gương mặt cậu như nhuốm đầy chất dụ dỗ, khiến cho cả những bộ đồ trông khó nhằn hay đáng yêu cũng trở nên gợi cảm một cách kỳ lạ.

Jeong Yi Yeon đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh ngạc nhiên khi nhìn kỹ khuôn mặt của Lee Nan.

Bên trong phòng tắm hẹp, hơi nước bắt đầu bốc lên, cơ thể trần truồng trắng nõn tiến lại gần anh, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng nước như miếng đào chín, đó là khoảnh khắc mà Jeong Yi Yeon bị bất ngờ bởi đôi mắt sắc tình và con người ẩn dưới lớp ngụy trang hấp dẫn của Lee Nan.

***

Trong buồng tắm đầy hơi nước, không gian đối với hai người đàn ông là quá nhỏ, Jeong Yi Yeon cảm thấy có chút xấu hổ, vì anh đang đứng gần và làn da thì chạm vào cơ thể trắng lóa của Lee Nan.

Đây thực sự là dáng vẻ vốn có của người thư ký anh biết sao?

Jeong Yi Yeon đúng là rất ngạc nhiên, Lee Nan mới chỉ tháo kính ra thôi, nhưng lại khiến anh cảm giác như đang nhìn thấy một ai đó xa lạ lần đầu tiên trong đời.

Anh chưa bao giờ để tâm đến người thư ký này, người luôn luôn giữ một vẻ mặt nghiêm túc và thái độ làm việc chuyên nghiệp, nhưng khuôn mặt thực sự rất trẻ, tuy biết cậu kém anh khoảng bốn, năm tuổi nhưng anh lại có cảm giác đối mặt với người kém mình cả chục tuổi vậy.

Đôi má trắng nõn không tỳ vết và đôi mắt nâu tạo ra cảm giác thoải mái, đôi môi hồng dưới chiếc mũi cao thẳng đẹp đẽ, Jeong Yi Yeon hệt như đang xem một màn thoát y khi nhìn cậu cởi quần áo gò bó trên người, bộ ngực trắng hồng, hơi thở ấm áp gần kề đến mức như chạm vào anh.

Bờ vai rộng như những người đàn ông bình thường, nhưng thân hình lại không giấu được cảm giác thanh mảnh, hạt nhỏ trên ngực có màu đặc biệt đẹp, lông trên cơ thể rất ít, và ở phía dưới thì....

Một thân hình quá mức gợi tình.

Anh không biết nên làm thế nào để chạm vào thân hình mảnh khảnh đang lọt trong vòng tay mình, anh nghĩ một chút, sau đó cẩn thận hôn Lee Nan, đôi môi tưởng chừng như sẽ chảy nước ngọt nếu bị cắn vào, rất mềm, vừa ướt vừa đàn hồi.

Cho đến lúc đó, Jeong Yi Yeon đã định sẽ làm tình một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng anh đoán được người trước mặt mình đối với tình huống này cũng rất khẩn trương, anh sẽ vuốt ve cậu thật chậm để cậu quen dần và chấp nhận mình một cách thoải mái nhất có thể.

"!"

Nhưng mà, tất cả những suy nghĩ đó đều là tính toán sai lầm của anh.

Lee Nan hoàn toàn ngược lại, cậu ôm lấy cổ anh như thể không hài lòng với nụ hôn chậm rãi này, cậu nghiêng đầu để môi mình và môi anh chà sát mạnh hơn nữa rồi đưa lưỡi cậu vào miệng anh.

Jeong Yi Yeon đi hết từ cú sốc này đến cú sốc khác, nhưng không có nhiều thời gian để thất thần, khi mà cái lưỡi trong miệng anh đã liếm khắp mọi nơi, kích thích cảm giác nhột nhột và kỳ cục, có chút tục tĩu.

Sự kiên nhẫn của Jeong Yi Yeon cũng vì thế mà tan biến ngay lập tức.

À, đây là Lee Nan, khi làm tình thì chỉ cần thành thật với niềm vui thể xác là đủ, đó chính là Lee Nan.

"A..."

Bầu ngực từ từ căng cứng và dương vật dần thẳng tắp trong tay anh đều hồng nhạt đẹp đẽ như đôi môi cậu vậy.

Đây là thư ký của Jeong Yi Yeon.

Một khuôn mặt ướt át như vậy, một thân hình nóng bỏng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro