Ngoại truyện 7: Quá khứ của Jeong Yi Yeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Làm ơn đừng có mà như thế."

"Hửm?"

"Anh nghĩ ai mới là người sẽ gặp rắc rối nhiều hơn nếu bị bắt gặp ở đây hả?"

Lee Nan lạnh lùng nói với Jeong Yi Yeon, cái người đang vô tư liếm liếm ngón tay đầy kem và nhìn cậu như sắp chảy nước miếng, ý cậu chính là sợ Jeong Yi Yeon sẽ gặp phiền phức nếu bị chụp hình được.

Cậu là người bình thường nhưng Jeong Yi Yeon thì được biết đến trên các mặt báo và các phương tiện truyền thông với tư cách là cháu trai của chủ tịch Jeong Pil Won và là giám đốc điều hành của khách sạn EunHa, tuy anh để trống phần ảnh gương mặt mình trong cổng thông tin nhưng nếu lục lại các tờ báo cách đây vài năm thì vẫn có thể thấy được ảnh anh.

Nhưng Jeong Yi Yeon lại không qua tâm, cho dù cả thế giới biết cũng chẳng sao, anh còn nghĩ nếu mọi người biết hết mới càng tốt.

Có điều lập trường của hai người khác nhau, dù là người cùng giới thì quan điểm tình yêu cũng khác nốt, bởi vì nếu có một ngày Lee Nan chia tay Jeong Yi Yeon thì cậu sẽ theo bản năng quay về thế giới như trước kia, được nhiều người chào đón dù cả nam và nữ, cậu sẽ lại theo đuổi những mối quan hệ nhẹ nhàng không ràng buộc bản thân.

Jeong Yi Yeon dường như hiểu được những suy nghĩ của Lee Nan, cho nên anh biết chỉ có một cách để giữ cậu lại bên cạnh, đó chính là cắt hết đường lui của cậu.

Anh chỉ muốn một mình Lee Nan, và Lee Nan cũng chỉ có thể có mình anh.

"Tôi không quan tâm."

Để quên đi những cảm xúc u ám và ham muốn phá hủy hết mọi thứ, Jeong Yi Yeon gượng cười ngả ngớn như đang nói chuyện vui vẻ.

"Hay chúng ta có nên đăng một bài báo nói chúng ta sắp kết hôn nhỉ?"

"Này, có thôi nói mấy chuyện điên rồ đi không?"

A, anh nghiêm túc mà, nhưng Lee Nan lại cười như thể vừa nghe được một câu nói hài hước vậy.

"Em sẽ về chung một nhà với Jeong Yi Yeon chứ?"

"Đương nhiên tôi sẽ không để vệ sĩ bên ngoài canh giữ, và biết đâu em sẽ nhận được một đống tài sản khổng lồ làm phí bồi thường chia tay thì sao? Jeong Yi Yeon sẽ nói rằng mình phải kết hôn bí mật với một người phụ nữ nào đó và cho em thêm một vài chi nhánh công ty, rồi chúng ta giả vờ chia tay một thời gian, khi tôi có được thêm một số tài sản nữa tôi sẽ rút tiền cùng em cao chạy xa bay. Hừm, đến Canada có được không nhỉ?"

Giọng của Jeong Yi Yeon vẫn luôn vui vẻ từ đầu đến cuối.

"Đây là cách tôi trở thành giám đốc của khách sạn."

Nói những câu này không phải vô nghĩa hay đang nói đùa, anh giả vờ như kể một câu chuyện buồn cười nhưng thực chất lại là tò mò phản ứng của Lee Nan.

"Và rồi, không phải chúng ta giả vờ chia tay rồi gặp lại mà là chạy trốn vứt bỏ tình yêu luôn."

"..."

Jeong Yi Yeon không muốn kể chi tiết về cuộc chia tay hay câu chuyện về người cũ của anh lúc đó, không quan trọng Lee Nan biết được bao nhiêu và tò mò đến mức nào, bởi vì đối với anh mà nói thì không cần thiết phải thảo luận quá sâu về người cũ khi họ yêu nhau, dù thế nào đi nữa thì tình yêu trước kia hoặc là sẽ được cảm thông hoặc là sẽ bị coi thường.

Có những lúc Jeong Yi Yeon cũng muốn biết về những người tình trong quá khứ của Lee Nan, tuy cậu có cái nhìn thoáng về tình yêu nhưng anh luôn tự hỏi liệu cậu đã từng yêu sâu sắc một người nào đó trong thời gian dài hay chưa, nhưng anh không có ý định hỏi, ngay cả khi Lee Nan có trả lời thì đối với anh chẳng khác nào đang mở hộp Pandora.

"Là như vậy đấy, em có muốn biết thêm gì không?"

"Còn à?"

"Không, đấy là tất cả rồi, thực sự bây giờ tôi không còn nhớ gì nữa, lúc đó lòng kiêu hãnh của tôi bị tổn thương rất nhiều, chỉ có cảm giác đau khổ thôi."

Người yêu cũ khi ấy của Jeong Yi Yeon là người đã ở bên anh vài năm, cuộc sống tuy bận rộn nhưng không phải anh không dành thời gian cho mình và việc hẹn hò, nhưng anh là người nổi tiếng, không thể sống đời sống quá ồn ào, vậy nên mối quan hệ với người cũ ổn định đến mức lâu dần trở nên nhàm chán.

Cũng chính vì sự nhàm chán đó mà Jeong Yi Yeon đã bỏ bê người đó, mà người kia cũng vậy, sau này người kia đã nhận một khoản tiền từ chủ tịch Jeong Pil Won và biến mất không nói một lời nào với anh.

Những ngày tiếp theo không thể liên lạc được cứ kéo dài, Jeong Yi Yeon không rõ tình hình nên đã rất lo lắng và vứt bỏ một số chuyện ở công ty, mối tình này không đau nhưng vui buồn lẫn lộn và khiến anh phải nếm mùi cay đắng và vô tâm của người kia.

Mãi cho đến khi anh phát hiện ra người tình của anh đã nhận tiền của ông nội và biến mất khỏi đây, anh chỉ nghĩ rằng kết quả thì ra vốn là vậy.

Khi ông nội gọi anh về nhà, Jeong Yi Yeon mới biết được sự thật, anh mơ hồ nhận ra điều gì đó khi đối mặt với ông, cho đến khi một tập hồ sơ của một số người phụ nữ được lấy ra và được đẩy đến trước mặt anh.

Chủ tịch Jeong Pil Won nói người tình của anh đã hứa cắt đứt mọi thứ với anh sau khi nhận được vài xu, nên giờ ông muốn anh hãy ngừng việc chơi bời lại và tính đến chuyện kết hôn với những người được chỉ định.

Lúc đó Jeong Yi Yeon không nhớ mình đã nói những gì, ký ức mơ hồ chỉ có bóng dáng anh bỏ đi trước khi nghe hết những lời chủ tịch đang nói.

Như là một cú sốc vậy, anh về nhà và không quay lại làm việc vài ngày, anh muốn sắp xếp lại cảm xúc và suy nghĩ nhưng không biết nên sắp xếp kiểu gì, có lẽ không phải vấn đề gì lớn vì chính anh đã mong đợi như vậy, hoặc là như có thứ gì đó dâng lên đến tận ngực khiến anh cảm thấy nặng nề và tê cứng.

Từ lúc nhận ra mình là người đồng tính, Jeong Yi Yeon đã cố gắng hết sức để không suy nghĩ quá nhiều về tính hướng của mình, anh chỉ muốn quên và xóa đi sự thật rằng anh có thể bị chế nhạo hoặc nhận thiệt thòi trong xã hội này thôi. Nhưng rồi anh quyết định không sợ những thứ chưa xảy ra và không biết chúng có xảy ra hay không, anh sẽ sống cẩn thận hơn một chút, hòa nhập và ẩn mình giữa mọi người một cách có chừng mực là được.

Tuy nhiên, tác động của chuyện này vượt xa dự kiến của anh, có chút bối rối nhưng lại không hiểu vì sao lại như vậy, có quá nhiều điều khiến anh đau khổ đến mức dằn vặt đau đớn.

Nhưng dần dần những cảm xúc đó không còn là cảm giác tội lỗi hay tiếc nuối đối với người cũ nữa, cũng không còn thấy xấu hổ khi bị ông nội biết được, Jeong Yi Yeon đã không còn gì để thấy phải hổ thẹn với ông nội nữa.

Nếu phải gọi tên thứ cảm xúc mà Jeong Yi Yeon đang trải qua thì chính là khốn khổ, đồng tính luyến ái không được chấp nhận, thậm chí không những bị xã hội ghét bỏ mà chính gia đình mình cũng vậy, sự ngỡ ngàng khi bị người yêu bỏ rơi chỉ vì vài đồng mọn, cảm giác bất lực khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo những yêu cầu lố bịch và bất công của ông nội chỉ vì để bảo vệ vị trí của mình, tất cả những điều đó đều làm Jeong Yi Yeon khốn khổ.

Anh thậm chí còn nghĩ đến việc vứt bỏ mọi thứ và rời đi, nhưng những đặc quyền anh từng hưởng thụ quá đỗi hấp dẫn để anh buông tay, sẽ là nói dối nếu như anh nói không lưu luyến cuộc sống xa hoa sang trọng này, nhưng lòng tự trọng của anh bị tổn thương quá lớn, chỉ nghĩ đến chuyện tính hướng của mình không được phép tồn tại và bị chà đạp, anh lại không can tâm.

Jeong Yi Yeon trải qua giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời đến nỗi anh chẳng thiết tha công việc, lúc này chủ tịch Jeong Pil Won mới muộn màng nhớ ra điều gì đó, chính là cuộc xung đột giữa mình và con trai út, ông đã biến mình và con trở thành người xa lạ trong suốt 10 năm, nếu không có Jeong Yi Yeon thì có lẽ cả đời này con trai út sẽ không gặp lại ông mất.

Ông đã tự hỏi liệu Jeong Yi Yeon có giống ba mình hay không, nhưng rất rõ ràng hành động của anh đang biểu thị sự phản kháng và chống lại ông, ông sẽ lại mất đi đứa cháu trai này sao, ông đã nỗ lực rất nhiều mới có thể nối lại mối quan hệ với con và cháu mình cơ mà.

Vậy nên, để mọi chuyện không theo chiều hướng xấu nhất, ông đã buộc phải xuống nước trước với Jeong Yi Yeon, dù sao đây cũng là thứ nên thuộc về con trai út, và Jeong Yi Yeon có quyền được thừa hưởng tất cả.

"Quên đứa đó đi, ta sẽ cho cháu một khách sạn."

Lúc Jeong Yi Yeon được gọi đến trước mặt chủ tịch Jeong Pil Won sau vài ngày mất tích, một loạt lựa chọn có lợi cho anh được bày sẵn trước, đó là điều anh không ngờ tới, vì những ngày này anh đã nghĩ mình có nên bỏ lại mọi thứ và rời đi hay không, giống như ba anh của 30 năm trước vậy.

Nhưng sự thật cho thấy rằng Jeong Yi Yeon là người có tham vọng hơn ba mình rất nhiều.

Dù sao người yêu cũng bỏ rơi anh rồi, bị quở trách đe dọa gì đó cũng nhận rồi, từ chối bồi thường cũng không làm nỗi đau trong người anh vơi đi được.

Nhờ vậy, Jeong Yi Yeon được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của khách sạn, đổi lấy việc hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ yêu đương với người đồng giới.

Sau đó anh chỉ tập chung vào công việc, không có lựa chọn nào khác ngoài việc lao đầu vào công tác, bởi vì anh đã chọn giấu đi tính hướng của mình và nắm lấy quyền lực trong tay, đó là cái giá tương xứng phải trả, đầu hàng trước thực tế phũ phàng và phục tùng sự giàu có quyền lực.

Thời gian trôi qua thì vết thương nào rồi cũng nguôi ngoai, anh trở thành người mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng anh vẫn thích đàn ông, việc thích đàn ông không phải điều có thể nói sửa là sửa được, có đôi lúc anh cảm thấy rất cô đơn hoặc muốn được phát tiết, vậy nên anh đã tìm bạn tình và đôi khi có một số mối quan hệ khá ổn định.

Mà trong suốt quá trình này, không có thứ cảm giác yêu đương nào nảy sinh, vì những cảm xúc đó không được phép diễn ra, có những lần rất muốn được thỏa mãn nhưng anh lại không thể nào làm tình được.

Những bất lực và đau khổ của quá khứ khiến anh bị ám ảnh, khi tính hướng của anh bị phủ nhận và bị người ta đá bỏ không thương tiếc, những cảm xúc đó anh không quên được, đó là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này của Jeong Yi Yeon.

Cho đến khi anh gặp được một người.

Jeong Yi Yeon mỉm cười hướng mắt dịu dàng nhìn người bên cạnh. Thực sự mà nói thì ở thời điểm mà ông nội và những người anh em họ đang tìm kiếm điểm yếu của anh, anh không có ý định yêu đương với ai cả, trải nghiệm bị người mình yêu vứt bỏ một lần là đủ rồi.

Nhưng mọi thứ không diễn ra như anh đã nghĩ, bởi vì sau cùng anh đã phải vứt bỏ hết sự kiêu ngạo và hèn mọn níu kéo một người chỉ vì muốn xin người đó hãy yêu anh.

Jeong Yi Yeon đột nhiên nhớ lại ngày Lee Nan thổ lộ tình cảm của cậu với anh.

Khi ấy thứ cảm xúc nhiều nhất mà Jeong Yi Yeon cảm nhận được là sự giả dối, mặc dù để ý những hành động thường ngày của Lee Nan đối với anh, anh đã bắt đầu nghi ngờ rằng người thư ký này có tình cảm với mình.

Anh nghi ngờ Lee Nan có quá nhiều bộ mặt.

Có những lúc anh cũng tự hỏi liệu Lee Nan có biết ghen tị hay không, đặc biệt là mỗi lần Min Seo Won xuất hiện, nét mặt Lee Nan đều cứng ngắc và đánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt của cậu như thể rất đau đớn vậy, nó khiến Jeong Yi Yeon trở nên mơ hồ, cảm giác như cậu đang níu chặt góc áo của anh rồi bảo anh hãy nhìn về phía cậu.

Jeong Yi Yeon đối với Lee Nan có rất nhiều thành kiến, vậy nên anh không biết liệu những biểu hiện đó của cậu có phải chân thành hay không, anh chỉ thầm nghĩ, "Kỹ năng mê hoặc lòng người thật là bẩm sinh."

Vì ngày hôm qua anh bắt gặp Lee Nan đi chơi với Seo Jae Oh và trên người còn nhiễm mùi thuốc lá nữa, đối với Jeong Yi Yeon mà nói thì Lee Nan của khi đó chính là không có lòng dạ chân thành, cậu một tay nắm góc áo của anh, nhưng tay kia cũng đang tay trong tay với Seo Jae Oh mà, không phải sao?

Giống như Lee Nan có thể vui vẻ bên cạnh anh thì cũng có thể vui vẻ bên cạnh người khác, cậu cũng sẽ cười và tỏa sáng như vậy khi ở cạnh Seo Jae Oh. Ngay cả khi anh biết họ không phải người yêu, nhưng mong muốn giữ riêng người này cho mình là điều khó tránh khỏi, Jeong Yi Yeon quyết định sẽ ích kỷ như cái cách Lee Nan đối xử với cảm xúc của người khác, thế nên có đôi khi anh tỏ ra không hài lòng hoặc sẽ nảy sinh ham muốn trói nhốt cậu lại.

Ngày mà Lee Nan nói muốn nghiêm túc hẹn hò với anh là một ngày không hề được báo trước, Jeong Yi Yeon chỉ im lặng, nhưng có một ý nghĩ dần xâm chiếm tâm trí anh, rằng anh không nên phạm sai lầm khi bước vào một mối quan hệ mà anh không thể bảo vệ được.

Cảm xúc lúc đó thật lẫn lộn, anh ước Lee Nan không nói ra, anh cảm thấy như đang bị đùa bỡn vì anh biết cậu là kiểu người sẽ không thật sự thích một ai cả, anh đã nói mình là người ghét bị quẩn quanh trong một mối quan hệ, mà người nói thích anh lại không chịu giữ khoảng cách với Seo Jae Oh?

"Thư ký Lee thực sự là một bạn tình hoàn hảo, nhưng tôi nói mình có nhu cầu hẹn hò từ khi nào vậy?"

Anh có chút tức giận, dù nói mình không có ý định hẹn hò nhưng vẫn có cảm giác đang bị mổ xẻ vết thương cũ.

"Tôi làm cậu hiểu lầm gì đó à? Tôi tưởng chúng ta đều đã đồng ý việc loại bỏ tình cảm ngay từ đầu mà phải không?"

Anh nhận ra giọng nói của mình có chút lạnh lùng quá mức nhưng không thể dừng lại, anh không tin Lee Nan, cũng không muốn tin, anh vừa xấu hổ và tức giận với Lee Nan vì cậu đang tàn nhẫn cắt đứt mối quan hệ hòa bình hiện tại của hai người, anh ghét tất cả mọi thứ, bất cứ điều gì khơi gợi lại quá khứ đã bị chôn vùi của anh.

Dựng nên thứ gì đó mà mình không có khả năng bảo vệ, ngay từ đầu, thư ký Lee thậm chí còn không phải đối tượng mà Jeong Yi Yeon nghĩ muốn bảo vệ.

"Hãy từ chức đi."

Thực ra anh không nên chĩa mũi giáo vào Lee Nan như vậy.

Nhưng anh không nghĩ được việc gì khác ngoại trừ phải nhắc nhở bản thân phòng bị, có những thứ dù đã bị tháng năm vùi lấp bao lâu đi nữa vẫn mãi để lại bóng ma trong lòng.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Lee Nan lại nằm ngoài dự đoán của Jeong Yi Yeon.

"Tôi không nói chuyện với anh dưới tư cách là thư ký."

Biểu cảm trên mặt Jeong Yi Yeon khô khốc, Lee Nan lại nói tiếp, lần này cậu không giấu được sự run rẩy trong lời nói của mình.

"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thích một người nhiều như vậy."

Lời thú nhận đó khiến Jeong Yi Yeon kinh ngạc, anh cứng đờ nhưng không có gì để nói, anh không phản ứng gì cả, thời điểm đó anh không có ý định biến bạn tình thành một người đặc biệt đối với mình.

Jeong Yi Yeon không xác định được cảm xúc của Lee Nan cũng như của chính anh, câu nói của Lee Nan đối với anh là nặng nề quá mức.

Bây giờ, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì trừ những lời bào chữa, nếu Lee Nan tò mò, anh có thể nói hết cho cậu nghe bao nhiêu tùy ý, nhưng cậu lại không hỏi thêm câu nào nữa, cậu vừa lắc đầu vừa uống một ngụm cà phê.

Jeong Yi Yeon nhận ra rằng, nếu cứ nuối tiếc và ân hận mãi thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả, nếu khi đó anh nắm lấy tay Lee Nan thì có lẽ giữa anh và cậu đã không phải trải qua những ngày tháng khó khăn đến vậy.

"Tôi thật sự..."

"Huh?"

"Rất yêu em."

"...Sao đột nhiên..."

Lee Nan nhăn mặt như thể bối rối xấu hổ, Jeong Yi Yeon cười rạng rỡ ôm lấy cậu, tuy rằng nhiều lúc anh vẫn nghĩ về quãng thời gian khó khăn giữa hai người, nhưng ít nhất hiện tại anh đã ôm được cậu vào lòng rồi.

"Thực sự yêu em rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro