Ngoại truyện 8: Jeong Yi Yeon suy rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mặc kệ Lee Nan liếc mắt cảnh cáo thì Jeong Yi Yeon vẫn cười đến vui vẻ rồi dụi đầu vào gáy cậu, hai mắt Lee Nan đảo quanh loạn xạ xem có ai ở đây không, khoảnh khắc cậu nhận ra không có ai cả mới thở phào nhẹ nhõm rồi đẩy anh ra.

Nội tâm cậu không thể phủ nhận việc có chút rạo rực khi đột nhiên nghe Jeong Yi Yeon tỏ tình với mình như thế.

"...Được rồi, chúng ta đi thôi."

Dù lời nói của cậu là vậy nhưng vẫn vòng tay ôm Jeong Yi Yeon một cái thật chặt rồi mới buông anh ra, Jeong Yi Yeon vô cùng hài lòng với hành động của cậu nên tạm thời không bướng bỉnh trêu chọc cậu nữa, khóe môi anh cong hết mức lộ ra một hàng răng trắng.

"Haiz, Jeong Yi Yeon anh đúng là...."

"Hử?"

Lee Nan lắc đầu như thể bất lực bó tay toàn tập.

"Tôi biết em hẹn hò với rất nhiều người vì khuôn mặt của họ."

Lee Nan không phủ nhận, cậu gật đầu, "Ừ."

"Vậy nên tôi nghĩ tôi rất may mắn vì khuôn mặt tôi vừa hợp ý em."

Thực sự, thực sự mà nói thì Jeong Yi Yeon đã có lúc vô cùng cảm ơn khuôn mặt này vì đã khiến Lee Nan yêu thích.

Chính anh là người đã khiến cho Lee Nan hoàn toàn rung động, mà cậu của trước đó là người không hề có ý định yêu đương hay hẹn hò nghiêm túc với bất kỳ ai.

Đột nhiên Jeong Yi Yeon rất muốn hôn cậu, nhưng nếu dám làm thế sẽ bị ăn mắng, ngay cả khi anh có nói với cậu rằng quán cà phê này là của người chị họ Jeong Sang Yeon và hôm nay cả quán chỉ có hai người bọn họ thì chắc chắn anh sẽ bị mắng thảm hơn.

"Mình đi ăn tối đi, tôi sẽ mua cái gì đó thật ngon cho em."

"OK, nhưng tôi chưa nghĩ ra được muốn ăn gì."

"Hừm...gần khu vực này có nhà hàng phục vụ đồ Hàn rất ngon, tôi đưa em đến đó nhé?"

"Không muốn đi à, tôi tưởng em thích ăn đồ Hàn?"

"Ai cơ...tôi hả?"

"Là em đó."

"Ừm tôi chỉ ăn một lần một tuần cũng không thành vấn đề."

Jeong Yi Yeon ngạc nhiên nhìn Lee Nan, hầu hết khi hai người ra ngoài ăn thì tỷ lệ đồ ăn Hàn Quốc trên bàn đúng là nhiều hơn chút, một phần vì được quy định trong thực đơn còn một phần thì...

"Tôi nghe nói anh thích ăn đồ Hàn mà."

"...Tôi?"

"Anh đã kể trước đây mà, vì anh không sống cùng ba mẹ kể từ khi ra nước ngoài cũng không ăn uống đàng hoàng nên anh mới thích ăn đồ Hàn còn gì."

Jeong Yi Yeon nghĩ nghĩ một chút, anh từng nói như vậy sao? Lee Nan nghiêng đầu, dường như cậu nhớ tới chuyện gì đó rồi lẩm bẩm một câu.

"Ah, anh nói chuyện đó khi chúng ta đi ăn ở nhà hàng món Pháp."

"..."

Jeong Yi Yeon đột nhiên cảm thấy như vừa đào hố chôn chính mình vậy, anh ngậm miệng lại và không lên tiếng nữa.

Trong một lúc cả hai đều im lặng, Lee Nan cũng không nói gì cả, nhưng khuôn mặt của Jeong Yi Yeon đã cứng ngắc. Anh không phải đặc biệt thích ăn đồ Hàn, nhưng những ký ức về lời nói dối ngày hôm đó lại bỗng chốc quay về từng chút một, lý do tại sao anh không thể nhớ cuộc trò chuyện đó rất rõ ràng, anh đã phạm phải một lỗi lầm lớn, cảm giác xấu hổ và buồn bã từ từ dâng lên.

Có lẽ chính anh đã cố ý chôn vùi nó xuống lòng đất vì không muốn nhớ đến, đúng như những gì anh luôn sợ, ràng quá khứ tồi tệ giữa anh và Lee Nan một khi bị khơi lại thì chính là một chuỗi đen tối liên hoàn.

"Lúc đó."

Lee Nan mở miệng nói một tiếng, cậu đã định không hỏi nhưng có lẽ vì lòng tự tôn nên mới muốn biết.

"Tại sao anh lại tặng chiếc vòng tay đó cho Min Seo Won?"

"...Ừ?"

"Tôi đã tự hỏi rằng hai người có phải đang trong mối quan hệ qua lại với nhau nên mới tặng đồ như thế hay không."

Đối với Lee Nan thì hỏi những việc đã là quá khứ ở thời điểm hiện tại là có chút khập khiễng, nó cũng khiến cậu khó chịu và xấu hổ, tuy rằng thành công ngụy tạo khuôn mặt bình tĩnh và giọng điệu nhẹ nhàng nhưng trong lòng cậu không thoải mái một chút nào.

"À, tôi tặng quà sinh nhật thôi....Nhưng tôi đã ra lệnh cho thư ký Park mà, làm sao em biết được?"

Lee Nan đưa mắt đi chỗ khác không muốn nhìn anh, "Cậu ta xắn tay áo chạy tung tăng khắp văn phòng để khoe khoang, tôi có đứng cách cả trăm mét thì vẫn bị làm cho lóa mắt thôi."

"Ah, em đã nhìn thấy rồi sao, thật xin lỗi."

"Tôi không yêu cầu một lời xin lỗi gì đó, nhìn thoáng qua tôi cũng thấy được Min Seo Won thích anh, nhưng tôi vẫn hỏi vì tôi nghĩ hơi lạ, rõ ràng anh luôn hành động như thể muốn tránh xa cậu ta nhưng lại mang quà cho cậu ta."

Lee Nan lại nói, "Tôi phụ trách toàn bộ việc tặng quà cho đối tác nhưng khi thư ký Park gọi đến khiến tôi hơi bất ngờ, vì đó là quà phải đặt và được tặng riêng nhưng tôi lại không hề được thông báo trước."

"Cái đó...tôi sợ em sẽ thấy không vui."

Trong chốc lát, Lee Nan chưa hiểu được câu nói của Jeong Yi Yeon.

"Dù chúng ta chỉ là quan hệ đối tác trên giường nhưng có lẽ em vẫn sẽ thấy không vui nếu biết được tôi tặng quà cho người khác, thực ra tôi cũng vậy...tôi cũng không thích em ở cùng Seo Jae Oh. Với lại, dù tôi không có gì với Min Seo Won nhưng vẫn vô tình khiến em hiểu lầm vài chuyện."

Đó là một buổi sáng sau khi Min Seo Won đến công ty, Jeong Yi Yeon biết cậu ta thích mình nhưng trước lúc đó hai người còn coi nhau như anh em, vậy mà cậu ta đột nhiên tấn công anh khiến anh không biết phải ứng phó thế nào.

Min Seo Won lấy lý do say rượu nên đã lao ngã vào người anh, cởi áo và hôn loạn lên cổ anh một cách tùy tiện, khi Jeong Yi Yeon cố đẩy cậu ta ra, cậu ta không nhịn được mà ôm lấy lưng anh để bám chặt vào vừa bướng bỉnh vừa làm loạn một hồi.

Xui xẻo cho Jeong Yi Yeon khi anh không nghĩ rằng sau lưng vậy mà lại có vết cào móng tay, lúc đi tắm anh mới phát hiện ra và có chút tức giận, nhờ vậy mà khi Lee Nan đến tìm anh đã thấy được cả dấu hôn trên cổ và vết cào sau lưng của anh nhưng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi thực sự không có ngủ mà, chúng tôi chưa từng làm chuyện đó với nhau, lúc ấy tôi muốn tách cậu ta ra nên mới để lại vết cào như thế, còn lý do tôi không thể cắt đứt hoàn toàn với Min Seo Won và phải tặng quà cho cậu ta là vì..."

Jeong Yi Yeon thờ dài và nói.

"Cha cậu ta là đại biểu quốc hội, chúng tôi có một mối quan hệ rất sâu với nhau về nhiều mặt..."

"...Ah."

"Một mối quan hệ không hề đơn giản để tôi có thể dễ dàng cắt đứt liên quan, nên tôi không có sự lựa chọn nào khác."

Jeong Yi Yeon cười cay đắng, đó là mối quan hệ cung cấp vốn cho chính trị và nhận sự giúp đỡ từ thời ông nội anh, không có chính trị gia nào không nhận tiền từ các tập đoàn, nên gia đình nhà Jeong Yi Yeon và Min Seo Won luôn để các thế hệ qua lại với nhau, đặc biệt là khi Min Seo Won còn là con út của gia đình đó và có quan hệ đặc biệt tốt với giám đốc điều hành Jeong Sang Yeon, điều này có nghĩa là cô phải chi một khoản vô cùng lớn dưới danh nghĩa trợ cấp cho cậu em trai nuôi này và dọn dẹp những lùm xùm của cậu ta, thay vào đó thì Hạ nghị sĩ Min sẽ trung thanh thực hiện vai trò là người lên tiếng cho giám đốc Jeong Sang Yeon và tập đoàn EunHa tại Quốc hội.

"Lúc đó em đã rất để ý à?"

"Không có, dù sao cũng là quá khứ rồi, giờ tôi cũng đã có được lời giải thích mình muốn."

"Tương lai sẽ không có bất cứ chuyện tương tự nào nữa đâu, nếu em muốn tôi sẽ xóa số của cậu ta, không, giờ tôi sẽ xóa ngay lập tức."

"À không sao đâu, đó là liên kết lợi ích kinh doanh của gia đình anh mà."

"Tôi xóa rồi."

Chẳng có lý do gì mà phải giữ lại những kết nối mà anh không thích cả, Jeong Yi Yeon mỉm cười nhìn cậu, gương mặt của Lee Nan đã thoải mái hơn trước nên tâm trạng anh cũng tạm ổn theo, anh vòng tay qua vai cậu và nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình.

"Tôi hứa sẽ sớm bù đắp lại chuyện ở nhà hàng Pháp cho em."

Lee Nan cuối cùng cũng ngước mắt nhìn anh, Jeong Yi Yeon ép sát cơ thể vào người cậu rồi nhìn cậu chằm chằm như thể tỏ ra hết sức tội nghiệp và cần nhận được lời nói dịu dàng.

"Tôi sẽ mua đồ ăn rất rất ngon cho em nhé, giờ đi thôi, được không?"

"Đi thôi, sắp muộn rồi."

Lee Nan huých vào người Jeong Yi Yeon rồi đẩy anh ra, anh cũng không thấy tức giận, buổi chiều tâm trạng bị gián đoạn một chút nhưng rất nhanh đã quay trở lại, dù ở đây có bao nhiêu người đi nữa thì anh chỉ muốn ôm lấy Lee Nan dễ thương vào lòng rồi khoe với từng người một.

"Đi ăn tối thôi nào."

Lee Nan và Jeong Yi Yeon cùng mặc áo khoác vào rồi rời khỏi quán cà phê, không khí lạnh lạnh mát mẻ nhanh chóng thấm qua quần áo, Jeong Yi Yeon vươn tay về phía cậu, người mà đang đi trước anh một bước, nơi mà bàn tay anh hướng tới chính là bàn tay của cậu đang tiếp xúc với gió lạnh mà không cho vào túi áo.

"!"

Lee Nan quay đầu khi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tay mình, Jeong Yi Yeon mỉm cười dịu dàng nắm lấy đan mười ngón vào nhau.

"Anh lại muốn làm gì nữa?"

Lee Nan cuối cùng cũng bật cười, tuy rằng bị dọa mà cười nhưng trong mắt Jeong Yi Yeon thì vẫn rất đáng yêu, gió lạnh thổi vào nhưng chỉ cần tay trong tay như thế này thôi là đủ ấm áp rồi.

Có lẽ hạnh phúc chính là như thế, được sống với người mình yêu thương, dù đêm đông rất lạnh nhưng Jeong Yi Yeon vẫn muốn nắm tay Lee Nan đi thêm một đoạn xa chút nữa, còn Lee Nan khi đến gần xe đã nhanh chân mở cửa ngồi vào trong ngay tức khắc mà không cho anh cơ hội đi ngược lại.

"Chúng ta có nên đi du lịch sớm chút không nhỉ?'

Jeong Yi Yeon ngồi vào ghế lái vừa khởi động xe vừa hỏi, đến một nơi thời tiết ấm một chút, mà không, thời tiết không quan trọng, bất cứ nơi nào mà có hai người có thể nắm tay nhau đi dạo trên đường thì đều là nơi đáng để đến.

"Được, nếu anh sắp xếp được thời gian thì hãy đi."

Câu trả lời ngoan ngoãn này của Lee Nan khiến Jeong Yi Yeon vừa vui vẻ vừa hồi hộp trong lòng, anh phải xếp lịch đi càng sớm càng tốt, nếu một ngày nào đó anh có thể rũ bỏ hết mọi thứ một cách an tâm, anh sẽ ra nước ngoài và sống để được nắm tay cùng Lee Nan già đi, thật sự là một tương lai màu hồng quá đỗi ngọt ngào.

*

Bữa tối rất ngon, tất cả đồ ăn trên bàn từ sashimi đến thịt bò đều khiến Lee Nan hài lòng, Jeong Yi Yeon đề xuất uống thêm gì đó nhưng cậu kiềm chế, nói mình chỉ thử một ngụm thôi.

Sau đó sẽ thật tuyệt nếu hai người về nhà và uống thêm chút bia, Jeong Yi Yeon nhớ đến cốc bia trong tủ lạnh nhà Lee Nan nên nhanh chóng lái xe. Bãi đỗ xe ở khu chung cư luôn luôn chật chội vào sau giờ ăn tối lúc này đã thoáng hơn vì hôm nay là thứ bảy cuối tuần.

"Ngày hôm nay đi lại nhiều ghê, anh vất vả rồi."

Vì Jeong Yi Yeon đã lái xe cả ngày đến tận Gongchi, sau khi xuống xe và mở cốp sau chất đầy những túi đồ mua sắm, anh cùng Lee Nan chuẩn bị lên nhà thì cậu nghiêng đầu hỏi anh.

"Huh? Không đưa một chút đây cho tôi xách hả?"

"Ừm, tôi xách được."

Jeong Yi Yeon biết lúc trước làm thư ký thì chuyện này đều là một mình Lee Nan làm, nhưng bây giờ anh muốn xách đồ cho cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, và lúc Jeong Yi Yeon chưa kịp nói gì đó thì đã nghe thấy Lee Nan thốt ra một câu mà anh không ngờ tới.

"À, hôm nay anh cũng ngủ ở đây à?"

Jeong Yi Yeon khựng lại tưởng mình nghe nhầm, thành thực mà nói thì anh cảm thấy như bị tổn thương bởi câu nói này vậy, đầu óc anh có chút mơ hồ đau nhức.

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lee Nan mà nói theo cách khác.

"...Ở nhà tôi có rất nhiều quần áo, em nghĩ tại sao tôi lại phải mua thêm nhiều như vậy?"

"Ah..."

Nhìn phản ứng của Lee Nan có chút xấu hổ, nhưng Jeong Yi Yeon lại nghĩ cậu đang thể hiện sự không thích.

Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với anh, một ngày hoàn hảo, và để kết thúc một ngày như vậy anh muốn về nhà cùng Lee Nan, tắm cùng nhau, rửa sạch mệt mỏi bằng một lon bia rồi đi ngủ chung trên một chiếc giường.

Nhưng hiện tại thì thành cái gì? Hôm nay anh có ngủ lại đây hay không sao?

Anh cảm thấy tức giận đến nỗi hai mắt có chút mờ đi, anh nghiêm túc đứng đối mặt với cậu, hít sâu rồi mới hỏi.

"Lee Nan, em không muốn dọn trống dù chỉ một ngăn tủ quần áo cho tôi sao?"

Lee Nan thở dài, "Không phải thế đâu, anh nói rằng hôm qua anh ngủ không ngon còn gì, tôi cũng hơi mệt nữa cho nên..."

Jeong Yi Yeon rũ mắt nhìn cậu mà đáy lòng nhộn nhạo ngổn ngang, dù sao thì tủ quần áo cũng trống một nửa khi Lee On chuyển đi, vậy mà Lee Nan thậm chí không muốn cho anh một chỗ trống trong đó. Chẳng lẽ một ngày vô cùng hạnh phúc đối với anh lại là một ngày mệt mỏi đằng đẵng với Lee Nan sao, cho nên cậu chỉ muốn nhanh chóng được ở một mình? Tiếng thở dài vừa rồi của cậu là có ý gì?

Càng nghĩ càng tiêu cực, sự tức giận dường như lan đến khắp tứ chi Jeong Yi Yeon, anh bình tĩnh lại một chút rồi vuốt mặt, mặc dù nhiệt độ bên ngoài bây giờ lạnh buốt nhưng anh chẳng cảm nhận được gì nữa cả.

"...Em có cần thời gian ở một mình không?"

Có phải đây chính là sự khác biệt giữa hai người không? Khi mà khoảng cách để Lee Nan mở lòng với một người thì chậm như rùa còn Jeong Yi Yeon anh thì chỉ hận không thể nhanh nhanh được gần gũi cậu từng giây từng phút. Hay đây chính là Lee Nan đang miễn cưỡng cho người khác chiếm một chút không gian của mình?

Nhưng hai người đã ở bên nhau khá lâu rồi, không phải mới chỉ một, hai lần thức dậy cùng nhau, hai ngày cuối tuần liên tiếp có khi nào mà họ không dính lấy nhau, chỉ khác biệt ở chỗ tất cả đều diễn ra ở nhà Jeong Yi Yeon.

Vậy mà chủ nhật ngày mai Lee Nan lại đang nói như thể muốn cố tách ra khỏi anh vậy.

Lee Nan nhìn anh, kỳ thực cậu có nguyên nhân, "Tôi có một cuộc hẹn ăn trưa vào ngày mai."

"Dù sao thì sáng mai tôi cũng phải ra ngoài nên sao cũng được."

Thái độ của Lee Nan rất chân thành, cậu đã nói và giải thích rõ lý do rồi.

Nhưng tâm trạng của Jeong Yi Yeon chẳng những không khá lên mà càng chìm sâu hơn, anh hỏi cậu một cách bình tĩnh nhất có thể với khuôn mặt không cảm xúc.

"Em có hẹn với ai?"

Lee Nan đáp lại, "Chỉ là bạn thôi."

Đây không phải là câu trả lời thành thật, không khác gì như đang nói đây là việc chẳng liên quan đến anh.

Đột nhiên trong phút chốc, Jeong Yi Yeon cảm thấy những cố gắng nỗ lực không biết mệt mỏi của anh bấy lâu nay đang dần sụp đổ như lâu đài cát, những quyết tâm chắc nịch rằng anh có thể khiến cậu từ từ trao trái tim cho anh đang dần được thay thế bởi sự thất vọng tột cùng.

Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh khiến đầu anh ong ong không thốt nên lời.

Tại sao Lee Nan không nói trước với anh rằng sẽ có cuộc hẹn với ai đó vào ngày mai? Ít nhất thì cậu cũng nên nói với anh trong bữa tối hôm nay mới phải, dù sao thì cũng chỉ có hai ngày cuối tuần mới được bên nhau thôi, dù gì cậu cũng đang nghỉ mà, không thể hẹn người bạn kia vào ngày khác trong tuần sao? Tại sao Lee Nan lại đi gặp người khác vào ngày mai? Người bạn đó quan trọng đến vậy sao? Lee Nan gặp ai? Nếu lúc này anh hỏi thì liệu cậu có phản ứng gay gắt với anh không? Còn cả sự lo lắng bất an của anh thì sao đây?

Những câu hỏi cứ ngập ở đầu lưỡi nhưng rồi lại bị cưỡng ép nuốt ngược trở về.

Anh biết Lee Nan là kiểu người có thành kiến và nỗi ám ảnh, nên anh không dám hỏi cậu, ngộ nhỡ bị cậu cảm thấy như đang bị thẩm vấn thì anh sẽ giống như tiến được một bước phải lùi trăm bước vậy.

Liệu rằng Lee Nan có thực sự đã quay lại với anh không? Có phải tình yêu này chỉ có mình anh....chỉ một mình anh cố gắng duy trì.

Nghĩ đến đây Jeong Yi Yeon thậm chí cảm thấy một chút tức giận vừa rồi của mình đã tan biến, anh không chắc chắn, không dám chắc chắn rằng Lee Nan đã hoàn toàn chấp nhận anh, anh biết câu trả lời, Lee Nan là người có xu hướng tránh né tất cả những tình huống khó chịu trong một mối quan hệ, ngay cả bạn bè cũng không phải ngoại lệ.

Cuối cùng, Jeong Yi Yeon không hỏi gì Lee Nan nữa, vì anh sợ chỉ cần một câu hỏi thôi nếu không may sẽ trở thành ngòi kích nổ.

"...Được rồi, tôi sẽ mang đồ lên nhà cho em và rời đi."

Có quá nhiều túi mua sắm nên mình Lee Nan không thể mang hết một mình, nên Jeong Yi Yeon cầm giúp cậu lên nhà, anh không có ý định mang đống này về, sẽ thật khổ sở nếu cầm theo chúng bỏ vào cốp xe và về một mình.

"Đi lên thôi."

Cả hai im lặng xách đồ, bầu không khí quái lạ khó xử giữa hai người diễn ra từ lúc bước qua lối vào căn hộ đến thang máy, dọc theo hành lang và đi đến trước cửa nhà Lee Nan.

Cậu ấn mật mã và mở cửa. "Vào đi."

Jeong Yi Yeon đã nghĩ Lee Nan sẽ tự cầm đồ vào nhà và bảo anh rời đi, nhưng cậu lại mời anh vào trong, vậy nên anh có chút biết ơn, nuốt những nghẹn uất vào trong lòng.

Rất ngột ngạt, nghĩ lại thì có rất nhiều chuyện xảy ra với Lee Nan trong căn nhà này, im lặng như bây giờ có phần hơi mới mẻ, anh muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề nhưng không thể nói được, vì anh đang trong trạng thái không thể giả vờ bình tĩnh được hơn nữa.

Nhưng Lee Nan lại là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Ngủ ở đây có làm anh không thoải mái chỗ nào không?"

Jeong Yi Yeon nhún vai, "Không có."

Anh đã nói vào sáng nay rồi, rằng anh thích ngôi nhà này miễn là được ở cạnh cậu, lúc trước khi Lee On chuyển đi anh đã nói muốn dọn đến đây ở, hoặc Lee Nan dọn đến chỗ anh để hai người sống cùng nhau, nhưng Lee Nan dường như đã coi tất cả những chuyện đó là câu nói đùa hay những lời vô nghĩa nên càng khiến tâm trạng Jeong Yi Yeon sa sút hơn.

"Vậy thì đi ngủ thôi."

Anh đã từng làm tổn thương trái tim Lee Nan rất nhiều, và giờ anh đang nhận lại tất cả. Anh nhìn Lee Nan và thấy khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ cũng đang lặng lẽ nhìn anh, Jeong Yi Yeon không định từ chối, dù sao thì anh cũng đã từ bỏ lòng kiêu ngạo của mình khi đứng trước mặt cậu từ lâu rồi.

"Ừ, đi ngủ."

Jeong Yi Yeon cố gắng nặn ra một nụ cười, Lee Nan cũng cười để bầu không khí dịu đi một chút, cậu đưa cho anh một chiếc quần thoải mái và áo sơ mi ngắn tay.

"Quần áo để đó tôi sẽ bỏ vào máy giặt, anh thay đồ rồi thì ra nhé."

"Ừ."

Lee Nan quay người và rời khỏi phòng, Jeong Yi Yeon bị bỏ lại một mình trước tủ quần áo chật hẹp, cầm bộ quần áo Lee Nan đưa cho, anh cúi đầu xuống một lúc để nhìn những chiếc túi mua sắm ở góc nhà.

Anh nên cảm thấy hài lòng mới phải, tham lam hơn nữa sẽ khiến tất cả thành công cốc, nhưng trái tim đau như bị giẫm nát vậy, làm thế nào cũng không thể xoa dịu được.

---------

Mấy chap sau suy nặng hơn chap này, mà tác giả lại viết dưới góc nhìn của Jeong Yi Yeon nên sát thương x1000 lần. Cũng cảnh báo tất cả mọi người nên mua mũ bảo hiểm dần đi là vừa, đến càng về cuối ngoại truyện sẽ có một cảnh cua khét lẹt của giám đốc luôn, ổng mới là trùm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro