Chương 135: Bây giờ anh ta đang nói cái gì vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng 3, phòng tập Doubles.

Tiếng dậm chân vang lên như âm thanh gõ trống.

Ba ngày trước buổi biểu diễn của 'Dance in the Night' lễ Chuseok, hôm nay là ngày cuối cùng chúng tôi tập cùng nhau, vì thế chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian để luyện tập.

"Một và hai, ba và bốn. Quay lại, tạo dáng. Một lần nữa, hai và ba và bốn. Chà, phần này rất khó mà em nhảy tốt ghê."

"Cảm ơn!"

Biên đạo múa cười vui vẻ, giơ ngón tay cái lên.

Seong Ji Hoo dùng tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau, đội mũ lên. Có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc khắp nơi.

"Ha... khó quá."

"Em nghĩ bây giờ em cũng sắp chết rồi."

Áp lực muốn hoàn thành phần trình diễn một cách hoàn hảo ngay trong hôm nay khiến chúng tôi có xu hướng làm việc quá sức một chút.

Tuy nhiên, vì cả hai đều không còn nhiều thời gian, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

Seong Ji Hoo cười nói: "Cho dù khó khăn đi nữa, chúng ta hãy tập thêm một lần nữa nhé."

"Được, bắt đầu thôi."

Tuy nhiên, đâu có nơi nào tử tế như thế này, thậm chí còn cung cấp cả biên đạo múa?

Trong Dự án Stardust, có nhiều giai đoạn tôi phải học mọi thứ từ đầu đến cuối với một khoảng thời gian cực kỳ ngắn.

Tôi có thể tự tin khẳng định tôi quá quen với cường độ luyện tập kiểu này.

So sánh đúng nhất, thay vì lo lắng vì cường độ luyện tập, vấn đề mấu chốt ở đây là khắc phục sự lúng túng.

Whoosh- whoosh-

Tôi vừa xoay dải ruy băng đỏ vài lần vừa kiểm tra qua gương.

Ruy băng là phụ kiện được chọn một cách táo bạo để mang lại cảm giác phương Đông cho '7 thousands'.

Tôi cũng từng thử vật tương tự trong 'Tired of You', nhưng dây thừng tạo cảm giác chắc chắn hơn.

Khi thêm đạo cụ vào sân khấu, cũng có nhiều thứ khác cần chú ý.

"Every seconds, vũ đạo ở part này có đường di chuyển nối vào nhau nhỉ."

"À, vũ đạo cặp đôi."

"Anh lo sẽ bị vướng vào ruy băng trên sân khấu... Sửa đổi tuyến đường đi thì sao?"

"Hừm, lướt ngang như vậy ạ?"

Seong Ji Hoo cân nhắc một lúc rồi gật đầu: "Như vậy sẽ tốt hơn."

Mặc dù đây chỉ là buổi tập cuối cùng cho trận chung kết, nhưng chúng ta vẫn phải nỗ lực.

Có lẽ do là hậu bối, tôi có chút thận trọng với việc lên tiếng, nhưng tiền bối lại là tuýp người rất chủ động trong khía cạnh liên quan đến công việc.

Anh ấy nói nếu có bất cứ điều gì muốn thay đổi, hãy nói cho anh biết lúc nào cũng được.

Đó là cách chúng tôi tạo nên sân khấu ngày càng tốt hơn.

Đã có lúc tôi tự nhủ: "Chắc chắn anh ấy đã tư duy như vậy để đi đến thành công."

"Chúng ta nghỉ một lát nhé?"

Tôi ngã xuống sàn sau khi nghe thấy câu nói của Seong Ji Hoo, dựa lưng vào tường, cầm lấy chai nước được tiền bối đưa cho, giải khát trong giây lát.

Một lời nói bình tĩnh phát ra từ miệng Seong Ji Hoo: "Em không mệt à?"

"Dạ?"

"Lịch trình của em. Anh nghĩ nó trùng với mùa comeback."

Không hoàn toàn sai khi nói rằng nhóm tôi dự định sẽ trở lại vào cuối năm nay.

Album tiếp theo thậm chí còn được lên kế hoạch là một album dài, vì vậy sắp tới mùa bận rộn rồi...

Nhưng, ai đó sẽ comeback vào tháng 9 đang nói gì ấy nhở?

"Trông anh bận rộn hơn nhiều."

"À. Anh đã thích nghi xong rồi." Seong Ji Hoo cười, anh nói thêm: "Nếu em thích nghi được, em sẽ dần dần thấy khoẻ hơn. Kinh nghiệm tích luỹ qua nhiều năm có lợi thế lớn lắm. Công ty cũng chú ý đến bọn anh bằng cách này hay cách khác."

"Nhưng anh nghĩ sẽ khó khăn cho các tân binh vì em chưa trải qua tình huống này."

Seong Ji Hoo liếc nhìn tôi khi anh buộc dây giày.

"Lúc anh là tân binh, anh có chút nghèo. Hơn nữa, vì ra mắt khi còn quá trẻ, có một số chuyện anh chưa kịp thích nghi. Không biết em có gặp khó khăn gì không."

"Giờ thì ổn ạ."

"Không bị tiền bối nào làm khó sao?"

Ừm...

Tôi định nói không, nhưng câu trả lời thốt ra có vẻ hơi chần chừ: "Không..."

"Jeong Won Jae, em có thân với người đó không?"

Tôi chớp mắt bởi nghe thấy tên của ai đó bị nhắc thẳng thừng như vậy.

Rõ ràng là tiền bối đã nhận ra.

Khi tôi đang liếm môi, suy nghĩ xem nên lựa lời như thế nào, thì tiền bối nói tiếp.

"Cả hai không thân nhỉ."

"Ha... Vâng."

Dù tôi có nhượng bộ hàng trăm lần thì cũng không thể nào nói hôm đó có bầu không khí thân thiện. Dù vậy, tôi cũng không thể công khai nói xấu sau lưng tiền bối trong ngành được.

Lúc tôi cẩn thận tìm từ, cân nhắc xem nói thế nào sẽ tốt hơn. Seong Ji Hoo dành trước.

"Nếu em nhận thấy bất cứ điều gì không ổn, hãy cho anh biết. Bởi vì dù sao anh cũng rảnh."

"Dạ..?"

Seong Ji Hoo vừa nói vừa nở nụ cười vui vẻ: "Anh được nghỉ phép rất nhiều mỗi năm."

Tôi không biết đây có phải là câu nói khách sáo không, nhưng...

Có chút yên tâm.

***

Ngày quay phim 'Dance in the Night'. Ký túc xá của Stardust nhộn nhịp từ sáng sớm.

Seo Han bắt đầu chuẩn bị cho buổi diễn tập, còn những anh trai còn lại đang định đi xem với tư cách khán giả.

Vì tiền bối nói anh không cần thứ gì đặc biệt, tôi nghĩ tôi chỉ cần chuẩn bị đồ đạc và đến đúng giờ...

Cốc-

Jin Se Hyun gõ cửa, thò đầu vào qua khe cửa: "Này mọi người?"

Uddangtangtang!

Anh tự hỏi mấy anh trai đang làm gì mà gây ra nhiều tiếng động như vậy, thì thấy leader Kang Si Woo và anh cả Ha Jun Seo đang vội vã sắp xếp hành lý vào túi.

Jin Se Hyun bị sốc khi trông thấy chiếc túi trong phòng của Ha Jun Seo.

"Anh định đi cắm trại ạ?"

"Các cậu đang làm gì vậy?" Quản lý Lee Jae Yoon, người đến ký túc xá muộn, cũng bất ngờ khi thấy tình trạng lộn xộn.

"Ồ, nó là cái gì?"

"Đóng gói đồ đạc của bọn em ạ!"

"Vì sao..."

Trong khi Kang Si Woo vẫn tiếp tục thu dọn đồ trong phòng thì Ha Jun Seo tới bếp lấy vật gì đó.

Ha Jun Seo lấy nước ép lê ra khỏi tủ mát, cho vào hai bình đựng giữ nhiệt.

"Người ta nói nước lê có tác dụng tốt cho cổ họng."

"Seo Han... Sẽ uống chứ?"

"Ướp lạnh rồi nên không nóng đâu...!"

Quá nhiều, nó quá nhiều.

Jin Se Hyun tặc lưỡi, Ha Jun Seo lại bận rộn sắp xếp những thứ hữu ích trong bếp.

Kang Si Woo bổ sung với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên em ấy đứng trên sân khấu một mình, chúng ta phải hỗ trợ em ấy ở hậu phương."

Anh nghĩ anh đã thực sự cố gắng chăm sóc ẻm.

Nói chính xác, có vẻ Seo Ha Im đã thực sự cố gắng hết sức. Anh đặt một chiếc loa lớn vào túi sách thì Jin Se Hyun bị bắt gặp, hình như là quà nhận được trong một chương trình tạp kỹ.

Seo Ha Im mở to mắt nhìn Jin Se Hyun.

"...Có cần đến nó không?"

"Tôi nghĩ em ấy sẽ yêu cầu."

Quản lý Lee Jae Yoon đi vào phòng, kéo khoá túi lại.

Chúng ta không cổ vũ cho World Cup, chỉ đến chương trình nhân dịp lễ Chuseok mà thôi.

"Cuốn sổ phác thảo này là sao sữa?"

"Đau lòng quá... Nó tốt mà nếu được máy ảnh chụp lại."

"Ý tưởng của ai đấy?"

"Cha Seong Bin."

Cha Seong Bin, người cuối cùng nhét đồ vào túi, cuốn sổ của anh bật ra ngoài do quá tải.

Jin Se Hyun bình tĩnh đánh giá tình hình: "Seong Bin huyng sắp xếp gọn nhé. Nếu không không được đem theo đâu."

"Ồ~ Anh làm hành lý quá tải ư? Nhưng anh nghĩ banner của Seo Ha Im mới quá đáng hơn cơ. Hãy bỏ nó ra đi."

Ngay cả khẩu hiệu cũng quen thuộc.

[Đáng lẽ anh nên sinh ra Seo Han.]

"Có rất fan cầm nó trong trường quay, vì sao em không thể!"

Chỉ hơn ẻm có một tuổi thôi mà cậu ấy đang nói cái gì ấy?

Jin Se Hyun giật mình, kéo Seo Ha Im đi: "Im lặng~"

Bây giờ thực sự đã đến lúc khởi hành.

"Việc cải biên ca khúc theo phong cách phương Đông do Seong Bin thực hiện phải không?"

"Đúng vậy. Anh có tự tin làm được một cách hoàn hảo, vì thế anh muốn thử sức."

"Em nghe qua rồi, thực sự rất hay. Em đoán em ấy sẽ thắng?"

Trong khi các thành viên đang trò chuyện, Seo Ha Im, người thường tạo ra nhiều âm thanh nhất lại đột nhiên im lặng.

Jin Se Hyun thắt dây an toàn, quay sang nhìn lại Seo Ha Im.

Tanh tách-

Bàn tay đang gõ phím di động không hề ngừng nghỉ dù chỉ một giây.

Jin Se Hyun liếc qua, kiểm tra màn hình điện thoại của Seo Ha Im.

"Ai đấy?"

"Tiền bối Jeong Won Jae!"

Anh ấy là tiền bối sẽ xuất hiện cùng Do Seo Han trong chương trình 'Dance in the Night' hôm nay.

Người duy nhất em ấy quen trong phòng chờ là Seong Ji Hoo, tiền bối của bọn anh, và anh lo lắng thành viên nhỏ tuổi nhất có thể bị ức hiếp.

Seo Ha Im nhìn Jin Se Hyun, anh nói: "Lần này anh ấy tham gia cùng Seo Han nên mình nhờ anh ấy chăm sóc em trai của chúng ta thật tốt!"

"Tiền bối mà cậu đã gặp trong cuộc thi chạy tiếp sức của Đại học Aceh, phải không?"

"Phải."

Nghe những lời đó, Jin Se Hyun nghiêng đầu.

Hừm.

"Không cùng công ty..."

Anh có một cảm giác mạnh mẽ, nhưng không dám chắc chắn lắm nên đành thận trọng với những câu sẽ nói.

Hai người gặp nhau chưa lâu, cậu bạn này quá phấn khích nên anh thực sự không muốn phá vỡ điều đó.

Ting-

Ting-

Seo Ha Im lại vùi đầu vào điện thoại, cố gắng trả lời tin nhắn từ Jeong Won Jae.

Vào lúc đó, Jeong Won Jae nhắc đến tên của Seo Han trước.

-Có một thành viên cùng em đang ở trong phòng chờ.

└Seo Han?

-Vâng, lần trước anh cũng đã gặp Seo Han rồi.

└Ừ, đúng vậy! Hôm nay em ấy sẽ xuất hiện trên Dance in the Night.

Seo Ha Im xoa cằm cùng vẻ mặt trầm ngâm.

Bởi vì trong giây lát anh suy ngẫm về việc giới thiệu thành viên cùng nhóm bằng lời lẽ thế nào.

-Seo Han còn trẻ nhưng có tài và làm việc chăm chỉ. Em ấy thực sự là một chàng trai rất tốt, nên khi gặp anh sẽ nhận ra ngay ><

Hừm.

Có hơi quá không nhỉ?

Seo Ha Im liếm môi, xóa hết câu ban nãy.

Không cần phải dài dòng như vậy.

Tôi nghĩ có thể được diễn đạt đầy đủ về Seo Han chỉ bằng một câu ngắn gọn.

-Em ấy là một người em trai tốt.

Sau đó, anh thêm một lời bạt chân thành.

-Xin hãy chăm sóc cẩn thận cho Seo Han của bọn em!!
Ồ, tất nhiên rồi haha

Câu trả lời được đáp lại ngay lập tức.

Seo Ha Im cười vui vẻ, đặt điện thoại xuống đùi.

Chạm mắt với Jin Se Hyun. Seo Ha Im nói hệt như đang khoe khoang.

"Nhìn này, anh ấy nói sẽ chăm sóc tốt cho Seo Han."

"Tiền bối đó à? Tôi rất vui."

Ngay lúc đó...

Ting-

Cùng âm thanh thông báo, tin nhắn của Jeong Won Jae xuất hiện ở trên cùng.

Seo Ha Im nhấc điện thoại lên kiểm tra lại màn hình.

-Nhưng... Seo Han có thân với tiền bối Seong Ji Hoo không?

Seo Ha Im định gõ trả lời nhưng chợt dừng lại. Bởi vì tin tiếp theo đã được gửi tới ngay lập tức.

-Đủ để tiến cử?

Phải mất một thời gian mới hiểu nổi câu hỏi đó.

"Ừm?"

Vì vậy.

Anh ấy muốn hỏi gì về việc Seong Ji Hoo giới thiệu Do Seo Han hay thứ gì đó tương tự ư?

-À, đừng hiểu lầm nhá haha.

-Tôi đoán mò đấy vì tò mò thôi.

"..."

Đồng thời, tiếng cười biến mất.

Đôi mắt vốn luôn tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng.

"Ha."

Seo Ha Im lạnh lùng lẩm bẩm:  "Bây giờ anh ta đang nói gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro