Tried and true (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đây rồi!"

Một giọng nói từ phía sau Tony vang lên khi cậu bước ra khỏi cổng. Cậu liếc qua vai để thấy khuôn mặt bất mãn của Jan, mặc áo choàng và đội mũ, và đang sốt ruột gõ chân. "Buổi lễ bắt đầu trong vòng mười phút nữa! Chỉ có cậu mới có thể có một thiết bị du hành thời gian và vẫn đi trễ, tôi thề! "

"Máy phát điện cổng thông tin liên ngành, Jan! Rất khác so với du hành thời gian." Tony sửa lại và cậu nhìn lên bầu trời buổi sáng rực rỡ trong sự bối rối. "Trời sáng rồi sao?"

Rõ ràng, thời gian đã trôi nhanh hơn khi cậu đang đi chơi với chính mình ở những chiều không gian khác. Ai biết được?

"Phải, và dành cả đêm để vượt qua đa vũ trụ không có nghĩa là cậu có thể bỏ qua buổi lễ!" Jan nắm lấy cổ tay của Tony và bắt đầu bước đi với sự khẩn trương.

"Chúng ta ngồi đó, lắng nghe một số bài diễn văn khập khiễng, và sau đó nhận được một tài liệu vô nghĩa từ Fury -- nó có thể khó đến mức nào cơ chứ?" Tony đóng băng, đôi mắt mở to. "Trời ơi, chúa ơi, Steve sẽ đến đó!"

Jan đảo mắt và kéo tay Tony. "Phải, và chúng ta đến đó càng sớm, cậu sẽ càng sớm được gặp cậu ta. Giờ thì nhanh lên!"

Khi họ đến sân trong và tiến hành ném nhau một cách ngớ ngẩn - vô tình thích hợp cho một kết thúc hỗn loạn của Học viện, Pepper nhét một chiếc mũ và áo choàng vào tay Tony và chỉ cậu về hướng chỗ ngồi được chỉ định.

Nó ở ngay phía trước, và ở phía hoàn toàn đối diện chỗ Steve đang ngồi, thật đáng buồn, nhưng điều đó không ngăn Tony nhìn chằm chằm vào anh trong toàn bộ buổi lễ.

Tony đã nhìn thấy tất cả -- Steve lo lắng không ngừng với tua rua của anh, tiếng anh cười ủng hộ trước những câu chuyện dở khóc dở cười mà các nhà hùng biện cố gắng làm sống lại bài phát biểu của họ, và những giọt nước mắt nhỏ trào ra trong đôi mắt đặc biệt sâu sắc của anh.

Qua ánh mắt và phản ứng của Steve, buổi lễ thật tuyệt vời và chân thành--

"Và bây giờ, học sinh đầu tiên của Học viện, Tony Stark, sẽ lên sân khấu cho một số lời chia tay."

--Hoặc ít nhất, đó là như vậy, cho đến khi Fury phải đi và phá hỏng nó bằng cách nói một câu gây rối hết sức điều mà cuối cùng đã phá vỡ sự chú ý của cậu khỏi Steve và suýt khiến cậu ngã khỏi ghế.

Tony Stark sẽ làm cái gì?

Cậu đã nghĩ ra một kế hoạch thông minh để rời khỏi đây, nhưng sau đó, từ trong đám đông, cậu nhận thấy một Pepper Potts đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt hình dao găm từ chỗ ngồi trên sân khấu.

Và nếu có một điều mà Tony đã học được trong ba năm ở Học viện, thì đó chính là đừng nên làm trái với một Potts - tức - giận. Cậu bấu víu vào chân và lảo đảo bước lên sân khấu, lúng túng nhìn các giảng viên đang ngồi khi cậu đi qua họ trên đường tới bục giảng.

Hắng giọng, cậu điều chỉnh micro và chuẩn bị làm những gì cậu làm tốt nhất -- nhảm nhí.

"Uh, wow! Đây là một vinh dự." Cậu nói, nhìn ra khoảng không rộng lớn của những chiếc mũ đen và những ánh mắt hấp dẫn nhẹ nhàng. "Nhiều đến nỗi tôi hoàn toàn quên mất rằng mình đang làm điều đó!" Khán giả cười to, và Fury ho lên cảnh báo. "Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ làm điều này theo cách cũ. Từ trái tim."

"Tôi chưa bao giờ thực sự là một thành viên trong đội, như một số bạn đã biết. Ý tôi là, khi bạn trông ổn thế này và bạn thông minh thế này, người bạn đồng hành duy nhất bạn cần là một cái gương!"

Có một tiếng cười nhỏ vang lên từ đám đông.

"Sau đó tôi đến Học viện Avengers, và đột nhiên, đó không chỉ là công việc của tôi để trở thành anh hùng, mà tôi còn phải tuyển mộ anh hùng! Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ chẳng thể làm được và giữ bình tĩnh được đâu. Một số các bạn đang khá là mệt mỏi ấy!"

Đám đông cười to hơn lần trước.

"Nhưng một số bạn, không, tất cả các bạn đều hoàn toàn tuyệt vời. Nhờ các bạn, tôi đã biết được việc có bạn bè là như thế nào. Những người bạn thực sự, những người đã nhìn thấy tôi vì tôi, và không phải vì những gì tôi có hoặc những gì tôi có thể làm cho họ. Đó là điều mà tôi chưa bao giờ biết, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tự mình trải nghiệm..."

Tony dừng lại và quét qua đám đông để tìm Steve. Cậu tìm thấy anh, ngay trước mặt, ngước nhìn cậu với đôi mắt tràn đầy hy vọng và hứa hẹn. Tony nhìn chằm chằm vào chúng khi cậu tiếp tục bài phát biểu của mình, quên đi tất cả về hàng trăm người khác đang nhìn chằm chằm vào cậu và nói như thể đó chỉ là hai người họ.

"Yeah, chúng ta đã chia sẻ công bằng về những bất đồng -- thường là do mọi người từ chối thừa nhận rằng tôi đúng khi mà tôi luôn như vậy." Steve tròn mắt và mỉm cười trước những lời nói của Tony. Tony mỉm cười đáp lại. "Nhưng chúng ta cũng có cả những khoảnh khắc tuyệt vời. Tất cả chúng ta đều trở thành những anh hùng tốt nhất mà chúng ta có thể có được bằng cách hỗ trợ lẫn nhau, bằng cách ở đó vì nhau, bằng cách trở thành một đội -- bằng cách trở thành Avengers!"

Khuôn mặt của Tony ấm lên khi cậu nhận thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má Steve, khiến đôi mắt cậu bắt đầu chảy nước khi cậu kết thúc bài phát biểu ngẫu hứng.

"Vì vậy, hãy mang theo những gì bạn đã học được ở đây tại Học viện Avengers, bất cứ nơi nào bạn có thể đi tiếp theo. Dù chuyện gì xảy ra, tất cả chúng ta vẫn là Avengers, và không ai có thể lấy điều đó ra khỏi chúng ta. Hôm nay không cần phải buồn, vì nó chưa kết thúc -- đó chỉ là khởi đầu! Vậy nên, thay vào đó, hãy ăn mừng và mở bữa tiệc lố bịch của chúng ta nào! Hãy làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày đáng nhớ!" Đám đông hò reo cổ vũ, và Fury lại ho lên cảnh báo, trừng mắt một cách không kín đáo với Tony.

Tony nín cười và nhìn lại đám đông - quay lại nhìn Steve - khuôn mặt anh thắt lại thành một điều gì đó nghiêm trọng hơn. "Và hãy nhớ rằng, ngay cả khi nó chỉ là 'cho đến lần sau', bạn không biết nó sẽ kéo dài bao lâu. Vì vậy, nếu bạn có điều gì muốn nói với ai đó tối nay, hãy chắc chắn rằng bạn sẽ nói điều đó ngay đi. Đừng lãng phí một cơ hội duy nhất."

Steve nhìn cậu, bối rối, cũng như nhiều người khác trong đám đông.

Yeah, có lẽ không phải là lưu ý sống động nhất để kết thúc một bài phát biểu. Cậu có thể sửa nó mà.

"...Và phô mai miễn phí cho mọi người trong các lễ hội tối nay nhé!" Tony thêm vào và đám đông ồ lên với những tràng pháo tay như sấm và tiếng reo hò tiếp thêm sinh lực. Phô mai sửa chữa mọi thứ.

Tony ném hai biểu tượng hòa bình qua đầu và cười toe toét. "Vì Học viện Avengers!"

"Vì Học viện Avengers!" Đám đông lặp lại và trong một cú va chạm tắc nghẽn, từng chiếc mũ của mọi người bay lên không trung, tạo ra một biển đen và đỏ trên nền trời xanh sáng. Âm nhạc bắt đầu, những giọt nước mắt bắt đầu rơi, và cứ như thế, các học viên của Học viện Avengers giờ đã là những sinh viên tốt nghiệp đáng tự hào của Học viện Avengers.

Đám đông bắt đầu giải tán sau những lời nói sâu sắc của Tony, khiến Fury mất hết cả tinh thần, người đã cố gắng hết sức trong tuyệt vọng để đưa ra một lời cảnh báo về tầm quan trọng của việc giữ cho bữa tiệc tối nay được kiểm soát vì vũ trụ vốn đã mong manh của họ. Ông bị phớt lờ hoàn toàn.

"Cậu sẽ hối hận khi toàn bộ vũ trụ của chúng ta trở thành vô gia cư!" Fury gọi to, vẫy tay với những học sinh nhí nhảnh. Ông lắc đầu và quay sang Tony. "Tôi phải trao nó cho cậu, Stark, đó là một bài diễn văn chết tiệt. Tôi biết cậu đã học được một hoặc hai điều trong thời gian cậu ở đây."

"Phải rồi, giống như cách hoàn thiện trò chơi pong bia của tôi!" Tony cười khúc khích khi Fury trừng mắt nhìn cậu. "Đùa thôi, Nick! Man, tôi sẽ nhớ cái nhìn không tán thành đó từ ông mọi lúc."

"Yeah, và tôi sẽ nhớ rõ tặng nó cho cậu." Fury đã vỗ vai cậu và nở một nụ cười. "Giờ thì đi chơi vui vẻ đi -- nhưng đừng vui quá mức đấy." Nụ cười của ông biến thành một nụ cười tự mãn và ông nháy mắt. "Hãy chắc chắn rằng cậu có được câu đó với Captain Rogers ha."

Shit, ngay cả Fury cũng biết hả? Ổng thực sự rõ sao?

Má Tony nóng bừng lên, và cậu gật đầu cảm ơn. Cậu cởi áo choàng và nhảy ra khỏi sân khấu, len lỏi qua đám đông nhộn nhịp để tìm Steve. Cậu đã bị đồng nghiệp của mình ấy ngăn cản nhiều lần, tất cả đều chúc mừng cậu vì một bài phát biểu được thực hiện tốt. Tony lịch sự cảm ơn từng người trong số họ, nhưng vẫn giữ đôi chân di chuyển, chỉ dừng lại khi cậu đến chỗ của Steve, nơi trống rỗng và không có một siêu chiến binh nào trong tầm mắt.

Tony cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống như thể nó đã làm gì đó để xúc phạm cậu. Steve sẽ không rời đi mà không nói lời tạm biệt, phải không?

"Cậu ta đằng sau cậu đấy." Jan nói bên tai, xuất hiện từ hư không và cung cấp những gì Tony cần và muốn nghe, như thường lệ. Cậu thực sự không xứng đáng với Janet Van Dyne, nhưng chết tiệt, cậu cực kì biết ơn khi có cô.

"Có phải là Tony vũ trụ khác đưa cho cậu lời khuyên liên quan đến 'chiếm được trái tim của Steve Rogers' mà cậu đang theo đuổi không?" Cô ấy tò mò hỏi

Tony gật đầu. "Yeah, anh ta đã. Ít nhiều những điều tương tự mà cô đã nói với tôi trong ba năm qua về việc tôi cần phải đưa mông của mình vào trang bị như thế nào." Và toàn bộ 'những soulmate định mệnh với một mối quan hệ đủ mạnh mẽ để gây ra một số chuyện nghiêm trọng như shit nên mọi thứ giờ trở nên quá tệ hại', nhưng bây giờ, cậu sẽ bỏ phần đó đi.

"Tôi thích những cậu khác đấy." Jan nói, cười khúc khích. "Và sau đó, chúng ta hãy di chuyển cái mông rất xinh đẹp này đi nhỉ?" Cô đã xoay Tony lại để cậu đối mặt với Steve. "Bắt lấy đi, chú hổ." Mang đến cho Tony một cú hích đáng khích lệ, cô hướng dẫn cậu đi theo hướng Steve, nhìn với ánh mắt luôn ủng hộ từ bên lề.

Steve ngừng cuộc trò chuyện với Bucky và Sam khi anh chú ý đến Tony. Tony đỏ bừng khi mắt họ chạm nhau và cậu vẫy tay, những con bướm trong bụng cậu rung lên điên cuồng (1). Steve vẫy tay lại với cậu, một người dễ thương, nhút nhát, nụ cười hiện tại của anh ngày càng rộng hơn khi Tony đến gần. Từng bước chân, nhịp tim của Tony nhanh hơn rất nhiều, rạo rực như tiếng trống diễu hành bên tai khi cuối cùng cậu cũng đến được với Steve.

Chính là nó.

Bucky và Sam trao đổi cái nhìn và nhanh chóng đưa ra một số lý do về cách họ phải đi gặp Thor và Warlock cho một phiên gây nhiễu cuối cùng. Bucky vỗ vai Steve và Sam nháy mắt với anh, cả hai trông khá tự mãn về thứ gì đó khi họ rời khỏi.

"Hey," Steve chào đón. "Tôi thích bài phát biểu của cậu! Đó có thực sự là tất cả ngoài kế hoạch không?"

Tony cười và gật đầu. "Chắc chắn rồi. Điều lạ lùng là Fury và Pepper đã cho tôi rất nhiều thông báo và tôi đã quên mất. Tôi đã có một số thứ khác trong đầu của tôi, những thứ với sự tốt nghiệp và nguyên nhân hủy diệt khả thi của vũ trụ chúng ta."

"Yeah, tất cả các mối quan tâm hợp lệ." Steve cười, nói ngắn gọn, và rồi anh nhìn xuống đống mũ bị vứt trên mặt đất. "Tôi thích cái kết đặc biệt. Đó là lời khuyên tốt, và hy vọng là, mọi người sẽ thuộc nằm lòng trước khi tất cả chúng ta rời đi vào ngày mai."

"Cảm ơn." Tony trả lời, cắn chặt môi dưới.

Steve xoa xoa sau gáy. "Vì vậy, tôi uh, không thể không chú ý rằng cậu đang nhìn thẳng vào tôi khi cậu nói điều đó. Có điều gì cậu muốn nói với tôi không?" Anh nhìn Tony, đôi mắt đầy dự đoán.

"Uh, well," Tony lúng túng. "Đó là một yêu cầu, thực sự."

Steve bật dậy. "Yêu cầu?"

"Phải. Tôi muốn..." cậu, cậu nghĩ; cậu thậm chí có thể cảm thấy câu nói trên đầu lưỡi của mình, mong muốn thoát ra. Thay vào đó, cậu đã nói một số thứ khác -- "Một cái ôm." -- Một số thứ ngu ngốc. Thật sao, Stark?

"Một cái ôm ấy hả?" Steve lặp lại.

"Yeah! Cậu không nhớ hai năm trước khi tôi đang thử công nghệ thị giác của mình sao?" Tony nói. "Tôi đã yêu cầu cậu một cái ôm, cậu nói không, và sau đó tôi đã sử dụng công nghệ thị giác của mình để hình dung ra một thứ thay thế?"

"Kể từ đó, tôi đã ôm cậu vô số lần, Tony." Steve nói và Tony chỉ có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của anh, bất chấp nụ cười của anh ấy.

"Ừ, nhưng chúng ta chưa bao giờ thực sự tạo nên điều đó." Tony gợi ý, nở một nụ cười thoải mái. Đây không phải là một cái ôm. Ý tôi là chết tiệt, nó thậm chí có thể là một cái bắt tay nếu cậu thích!" Cậu đưa tay ra, cử chỉ lố bịch như cậu cảm thấy.

Steve chỉ nhìn chằm chằm vào nó, bối rối.

Cổ họng Tony thắt lại như thể cậu đang chết đuối, nghẹt thở vì những lời nói dại dột của chính mình. Cậu đang bối rối, đầu óc cậu điên cuồng khi cậu cố gắng tìm ra một cái cớ mới, tốt hơn để cứu vãn mọi thứ.

Nhưng sau đó, lời yêu cầu khẩn thiết trang nghiêm của đối tác Earth-616 đã trở lại với cậu – Đừng nói dối cậu ấy. Đừng tổn thương cậu ấy. Và cậu biết chính xác những gì cậu phải làm. Tony phải thành thật; cậu từ chối khiến anh thất vọng.

"Thật ra, đó không phải là bất cứ thứ gì..." Tony bắt đầu, buộc bản thân phải ngước lên từ bàn tay nhễ nhại, ướt đẫm mồ hôi và bắt gặp ánh mắt của Steve. "Tôi đoán tôi chỉ đang mua thời gian và nghĩ ra những lời dối trá bởi vì tôi quá hèn nhát khi nói với cậu rằng... tôi nghĩ là tôi yêu cậu. Tôi nghĩ là đã được một thời gian rồi. Và tôi không thể nói lời tạm biệt khi mà cậu không biết điều đó. Nên... Yeah."

Một làn sóng nhẹ nhõm lướt qua Tony khi trọng lượng nặng nề, đau đớn đã làm cậu đau khổ suốt ba năm qua đã bị trút khỏi vai. Nhưng ngay cả khi những lời nói và lời thú tội cuối cùng đã xuất hiện, cậu biết cậu vẫn chưa ra khỏi rừng. Tất cả phụ thuộc vào Steve, và nếu anh sẽ nắm lấy tay cậu và hướng dẫn cậu ra khỏi bóng tối.

Lúc đầu, có vẻ như anh sẽ đến, và Tony nhìn bằng đôi mắt sáng, háo hức khi bàn tay Steve đưa ra cho cậu. Nhưng sau đó, khi chỉ còn cách vài inch, Steve chỉ dừng lại hoàn toàn và thả tay về phía mình, tất cả trừ bỏ Tony trong khu rừng ảm đạm đó.

Những tia hy vọng cuối cùng tuôn ra khỏi khuôn mặt của Tony, và cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay bị từ chối của mình, siết chặt nó thành một nắm đấm chặt chẽ và nguyền rủa nó là không đủ. Không đủ tốt cho cậu.

Cậu chỉ nên... cậu nên đi. Tìm một nơi riêng tư để liếm vết thương của mình và thương tiếc về sự mất mát của thứ mà cậu chưa bao giờ có và hiện tại, sẽ không bao giờ có.

Quá nhiều cho việc giữ lời hứa đó.

Nhưng ngay khi Tony chuẩn bị quay đi, một cánh tay cơ bắp mạnh mẽ bao bọc lấy cậu và ôm cậu vào lòng, tất cả chỉ cầu xin cậu ở lại. Và bên tai, Tony nghe thấy một điều còn tuyệt vọng hơn cả cái ôm bất ngờ.

"Tôi sợ, Tony à."

Steve thì thầm điều đó, giọng anh nhỏ một cách khó hiểu và hầu như không thể nghe thấy được. Anh vùi mặt vào cổ Tony, nhuộm nó bằng thứ gì đó lạnh lẽo mà cảm giác như nước mắt. "Tôi không muốn nói lời tạm biệt."

Những cánh tay to lớn đó siết chặt cậu hơn nữa, và Tony rùng mình, đôi mắt mở to. Cậu vòng tay qua lưng Steve, giữ anh cùng với nhu cầu và ham muốn vô tư đó.

"Chúng ta hãy ra khỏi đây, Steve. Hãy nói về điều này."

---

Tại phòng ký túc xá của Steve, vào thời điểm này, có khá nhiều cốt lõi; cái tủ trống rỗng, có những cái lỗ nhỏ trên tường từ cái đinh bấm đã từng treo những tấm poster, và có một đống lớn các hộp các tông được dán nhãn cẩn thận ở cửa, chờ đợi để biết nơi chúng sẽ đến tiếp theo.

Steve ngồi xuống cái giường đã bị tháo hết ga giường và Tony chiếm lấy chỗ trống bên cạnh anh.

"Đây không phải là những gì tôi tưởng tượng lần đầu tiên của chúng ta trên giường sẽ như thế nào." Tony nói đùa, cố gắng làm tâm trạng sáng lên. Steve cười, nhưng Tony biết rõ anh đủ để nhận ra rằng đó là một nụ cười gượng. Cậu đặt một bàn tay an ủi lên vai Steve. "Vậy, có những gì trong tâm trí của cậu?"

Steve thở dài. "Có gì trong tâm trí tôi ư?" Anh nản lòng đưa tay vuốt tóc, xích lại gần Tony. "Chúng ta vừa mới tốt nghiệp và tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo, tôi sợ rằng mình sẽ không trở thành một anh hùng tốt nếu không có sự hỗ trợ của Học viện, và tôi rất sợ rằng cậu sẽ ra khỏi cuộc đời tôi mãi mãi khi ngày mai đến..."

"Hey, tôi cũng không biết mình muốn làm gì sau khi tốt nghiệp, và thật lòng mà nói, tôi nghĩ mọi người ít nhiều đều ở trên cùng một chiếc thuyền. Chúng ta sẽ tìm ra điều đó, tôi hứa đấy." Tony bắt đầu, vòng tay ôm lấy vai Steve. "Và cậu là một anh hùng tốt ngay cả trước khi cậu đến Học viện. Tất cả những gì nó làm là làm nổi bật những gì cậu có." Cậu nghiêng cằm Steve về phía cậu, nhìn thẳng vào mắt anh. "Và cuối cùng tôi cũng cho cậu biết tôi cảm thấy thế nào sau ba năm cố gắng làm điều đó. Cậu có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cậu đi bây giờ mà cuối cùng tôi đã có cậu?"

"Tôi đoán không..." Steve nói, cau mày. "Nhưng nếu tôi không đủ tốt cho cậu thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm điều gì đó khiến chúng ta bối rối?"

"Cậu sẽ không, điều đó là không thể nào." Tony trấn an. "Vì cậu và tôi? Chúng ta là định mệnh, Steve à."

Steve lùi lại, cau mày nhìn Tony. "Định mệnh? Ý cậu là sao?"

Liệu Steve có nghĩ cậu điên không nếu cậu thông báo cho anh về lý thuyết của Tired Tony? Steve thậm chí sẽ tin không? Anh thậm chí có tin không?

"Được rồi, hãy nghe tôi nói -- tối qua, tôi đã đi đến một vũ trụ khác. Và tôi đã gặp người khác, phiên bản già hơn của tôi. Anh ấy nói với tôi về lý thuyết này rằng trong mọi thực tế có thể tưởng tượng được mà họ tồn tại, Steve Rogers và Tony Stark đều được định sẵn có một mối quan hệ mạnh mẽ." Tony giải thích. "Đó có thể là một tình yêu mãnh liệt đến mức ngay cả những người khác cũng có thể phát triển từ nó... hoặc đó có thể là một sự thù hận cay đắng, với những tác động bất lợi không chỉ đối với chúng ta mà còn đối với thực tế của chúng ta nói chung."

Steve chớp mắt nhìn cậu, chầm chậm. "Tôi... không thể nào. Chúng ta chỉ có hai người. Sao mối quan hệ của chúng ta có thể tác động đến toàn thế giới được?"

"Tôi không biết. Ý tôi là, anh ta đã nói đó chỉ là một lý thuyết. Và lý thuyết có nghĩa là để kiểm tra." Tony thò tay vào túi áo hoodie của mình, rút ​​ra máy phát cổng thông tin liên ngành. "Với cái này, chúng ta có thể ghé thăm bất kỳ thực tế nào chúng ta muốn. Chúng ta có thể gặp bất kỳ Steve và bất kỳ Tony nào trong toàn bộ đa vũ trụ."

"Cậu không thể nghiêm túc được." Steve nói, nhìn Tony như thể cậu bị điên.

"Tất nhiên là tôi nghiêm túc rồi. Hãy nghĩ về nó nào, Steve, chúng ta có thể thấy tận mắt nếu lý thuyết này là đúng. Chúng ta có thể học hỏi từ các phiên bản khác của chính mình, xem họ đã sai ở đâu, họ đã đúng ở chỗ nào." Tony nắm tay Steve, nhìn thẳng vào mắt anh. "Chúng ta có thể chắc chắn rằng mối quan hệ của chúng ta tuyệt đối là hoàn hảo."

Steve cắn môi, nhìn xuống bàn tay đan xen của họ rồi quay lại máy phát điện. "Trong khi tôi nghĩ rằng chúng ta nên tạo con đường của riêng mình, tôi không bao giờ từ chối cơ hội học hỏi từ người khác, đặc biệt là từ Tony Starks khác.

"Giờ thì có tinh thần rồi đấy!" Tony do dự trước khi dựa vào và hôn lên má Steve. Cả hai đỏ bừng mặt, giống như một cặp trẻ con vụng về lần đầu tiên khám phá hormone của chúng. Họ sẽ tinh tế hơn trong thời gian tới.

Tony hắng giọng. "Dù sao đi nữa!" Cậu thò tay vào túi và rút ra danh sách ghi chú. "Tôi đã biên soạn một danh sách các vũ trụ để chúng ta ghé thăm. Chỗ này tôi đã đến rồi." Tony chỉ vào '616'. "Vì vậy, tại sao chúng ta không thử cái tiếp theo trong danh sách – Earth-1610 nhỉ!"

"Được rồi." Steve đồng ý và Tony bắt đầu đấm vào tọa độ trên máy phát điện. "Điều này an toàn, phải không?"

"Tất nhiên nó an toàn mà. Tôi đã chế tạo nó, và có khi nào tôi thất bại chưa?"

"Tôi có thể nghĩ ra một vài trường hợp..." Steve bắt đầu, nhưng bất kỳ nghi ngờ nào trong giọng nói của anh và ngôn ngữ cơ thể dường như nhạt dần khi anh nói câu tiếp theo. "Nhưng tôi tin cậu, Tony."

Tony thở ra mà không biết rằng mình đang nín thở, và đột nhiên, cuộc sống cảm thấy dễ dàng hơn một chút. Bởi vì Steve đã tin tưởng cậu. "Tôi... cảm ơn, Steve. Cậu không biết điều đó có ý nghĩa nhiều thế nào đâu. Tôi sẽ không làm cậu thất vọng, thật đấy."

Steve mỉm cười với cậu, rạng rỡ và ngọt ngào hơn bao giờ hết. "Tôi biết cậu sẽ không đâu." Anh giật mình khi cánh cổng được hiện thực hóa trước mặt họ sau khi Tony hoàn thành việc nhập tọa độ. "Woah!"

Tony cười khúc khích và đứng dậy, ra hiệu cho cổng. "Sau cậu."

"Không." Steve đứng dậy và rón rén nắm lấy tay Tony. "Cùng nhau."

Tony mỉm cười. "Yeah, tôi thích âm thanh của nó." Cậu siết chặt tay Steve, và cùng nhau, họ bước vào ánh sáng màu xanh và đi vào một nơi xa lạ -- Earth-1610.

---

"Chúng ta đang ở đâu vây6?" Steve hỏi khi họ bước ra khỏi cổng.

"Hy vọng rằng Earth-1610," Tony nói, nhét máy phát điện trở lại trong túi. "Là chỗ này. Mặc dù vậy, đó là một phần của câu hỏi."

Lông mày của Steve nhíu lại và anh khoanh tay. "Cậu nói hy vọng là có ý gì? Cậu nói rằng cậu đã làm điều này trước đây."

"Tôi đã làm điều đó một lần trước đây."

"Tony!"

"Thư giãn đi nào! Tôi đã làm nó trở lại, không phải sao?" Tony gợi ý. "Thôi nào, cậu nói rằng cậu tin tưởng tôi. Tôi đảm bảo với cậu, không có gì phải sợ cả."

Và thực sự, không có. Máy phát điện đã hoạt động như một bùa mê lần trước khi cậu sử dụng nó, vì vậy chắc chắn lần này nó cũng hoạt động tốt.

Tất nhiên, cổng thông tin đã đưa họ đến một văn phòng rộng rãi hình bầu dục kỳ lạ với những bức tường được trang trí bằng chân dung của các tổng thống Mỹ trước đây, và một tấm thảm hút bụi tốt ở trung tâm có con dấu của Tổng thống được gắn vào đó.

Chờ đã. Gì cơ?

"Tony... đây có phải là Phòng Bầu dục không?" Steve hỏi, điên cuồng nhìn quanh không gian và dường như vừa hóa đá vừa ngây ngất vì điều đó. "Giống như trong phòng bầu dục của Tổng thống?"

"Đó... là một khả năng rất cao, ừ." Tony liếc xuống máy phát điện, kiểm tra lại để chắc chắn rằng mọi thứ đã được nhập đúng.

"Well, tại sao chúng ta sẽ ở đây vậy? Làm thế nào mà cái cổng thông tin đó hoạt động được?" Steve nói trong tiếng thì thầm kịch liệt.

"Máy phát điện sẽ quét DNA của cậu khi cậu giữ nó và đưa cậu đến đúng với bản thân thay thế của cậu, nếu người đó tồn tại ở chiều không gian tương ứng mà cậu đang truy cập." Tony giải thích, nhìn lên Steve.

"Vì vậy cậu đang nói rằng, trong thực tế này, một trong số chúng ta là Tổng th--" Steve bắt đầu, nhưng bị cắt đứt bởi âm thanh của tiếng mở cửa.

Hốt hoảng, Tony chộp lấy Steve và đẩy anh xuống dưới bàn -- Bàn làm việc vững chắc của Friggin -- và trèo xuống bên dưới nó cùng anh. Cậu thở gấp và buộc mình đứng yên hoàn toàn, đó là một kỳ tích khó khăn khi xem cậu gần gũi đến mức nào khi bị Steve ép trong không gian chật hẹp. Cậu lắng nghe khi nghe hai người bước vào văn phòng.

"Tại sao họ phải lên lịch sáu cuộc họp báo trong một ngày hả? Đây là một cực hình, tôi ghét phải ở trong văn phòng." Một giọng nói cộc cằn, nam tính phàn nàn.

"Vì ngay từ đầu cậu đã chả bao giờ ở văn phòng rồi. Cậu không thể tránh chúng mãi được." Giọng nói thứ hai trả lời, giọng này cao hơn và nghe có vẻ khó chịu.

"Không, nhưng mà tôi có thể thử." Giọng nói cộc cằn càu nhàu, cả hai bước chân dừng lại ở giữa phòng.

"Well, chúng ta đã có một thời gian trước khi tiếp tục. Vậy còn việc tôi giúp cậu thư giãn thì sao, darling (2)?" Giọng nói gợi cảm đề nghị.

Tony không nghe thấy một câu trả lời từ giọng nói cộc cằn, thay vào đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân cuồng nhiệt, giống như con voi đang đi thẳng về phía bàn làm việc -- ngay về phía họ. Shit! Cậu sờ soạng khi hai đôi giày da bóng loáng vòng quanh bàn và dừng lại trước mặt họ.

Có lẽ họ sẽ không nhìn xuống.

"Cái quỷ gì thế?"

Ăn loz rồi.

Tony và Steve liếc lên và bắt gặp vẻ cau có, cứng rắn của một người đàn ông tóc vàng vạm vỡ và nụ cười thích thú của một người đàn ông bướng bỉnh đẹp trai -- được biết đến nhiều hơn là Tony Stark và Steve Rogers của Earth-1610.

"Các cậu là ai? Các cậu đang làm gì dưới bàn của tôi? Ra khỏi đó đi!" Một Steve khác -- President Cap -- yêu cầu, móc ngón tay cái qua vai anh.

"Chỉ là, uh, muốn làm ngài ngạc nhiên, Presidentness (3) của ngài, thưa ngài." Tony nhăn mặt với những lời của chính mình. Presidentness? Man, cậu thực sự không có một sự nghiệp tương lai trong chính trị. Cậu bò ra và Steve theo sau cậu.

Khi họ tránh đường, President Cap ngồi vào bàn làm việc, và Tony 1610 ngồi phịch ngay vào lòng anh ta, thoải mái và thư giãn. "Well?" Anh ta hỏi họ, giọng anh sắc bén.

"Tôi, chúng tôi là hai người. Chà, uh, ý tôi là Tony rõ ràng là một phiên bản của Tony, ngài Tổng thống, thưa ngài. Nhưng tôi là ngài." Steve nói lắp bắp. "Chúng tôi đến từ một chiều không gian khác."

Tony gật đầu. Là Earth-TRN562, nếu nói cụ thể... thưa ngài." Chúa ơi, cậu chưa bao giờ nói 'thưa ngài' nhiều như vậy trong đời.

Tony Quyến-rũ cười khúc khích. "Oh, chúng thật đáng yêu quá đi. Chúng ta có thể giữ chúng lại được không? Báo chí đã chờ đợi cậu để có được một con thú cưng của Tổng thống, và chúng còn dễ thương hơn cả huyết thống có sức quyến rũ nhất của những chú chó xù."

"Tôi không nghĩ đây là những gì họ có trong đầu đâu." President Cap liếc nhìn về phía đối tác đầy mồ hôi, bồn chồn của mình, trông thực sự lo lắng. "Cậu ổn chứ?"

"Yeah, tôi ổn! Xin lỗi, tôi chưa bao giờ gặp một phiên bản khác của chính mình, chứ đừng nói đến một người là Tổng thống!" Steve nói, đôi mắt đầy sao như lá cờ Mỹ đằng sau bàn làm việc trước mặt họ. "Anh có thực sự là Captain America và Tổng thống không? Đại loại vậy, cùng một lúc?"

President Cap thở dài, đưa bàn tay nản lòng lên mặt. "Phải, nhưng tôi không yêu cầu chính xác là cái sau đâu."

"Quá ngầu!" Steve thực sự thích thú. "Và tôi có thực sự ở văn phòng của anh tại thủ đô quốc gia không?"

"Đại loại thế." Sultry Tony cười và lắc đầu. "Đây là văn phòng của Tổng thống Cap, phải, nhưng chúng tôi thực sự ở New York cơ."

Lông mày của Steve nhíu lại. "New York? Nhưng đây rõ ràng là Phòng Bầu dục. Không phải là ở Washington sao?"

"Thật sự là như vậy." Sultry Tony nói. "Hoặc ít nhất là trước đây. Cậu có thể cảm ơn Reed Richards vì điều đó."

Richards, Tony nhớ lại cái tên, Tired Tony cũng đã đề cập đến anh ta và cũng với thái độ khinh bỉ.

Có lẽ anh chàng thằng - khốn - đáng - ghét cũng là một hằng số phổ biến.

"Nhưng!"  Sultry Tony tiếp tục. "Nhờ vào kỹ năng trang trí tuyệt vời của tôi, Tổng thống thân yêu của tôi vẫn có được Phòng Bầu dục của riêng mình và không gặp nguy cơ hít phải bất kỳ bức xạ nguy hiểm nào."

"Thật là quá đáng và không cần thiết." President Cap càu nhàu.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Sultry Tony nháy mắt, và đó là lúc Tony chú ý đến đôi mắt đối tác của mình. Chúng có màu xanh lam, giống như đối tác Earth-616 của cậu, nhưng lại thiếu đi sự nghiêm túc. Tuy nhiên, vẫn có một điều gì đó đen tối trong đó, cho thấy rằng gã vẫn trải qua phần khó khăn công bằng của mình. Có lẽ gã chỉ giỏi che giấu nó, theo kiểu Tony Stark thực sự.

Nhưng bất kể những gì gã có thể hoặc không thể che giấu, sự tự tin thái quá của gã dường như không bị làm sai lệch. Phải mất một loại người đặc biệt để dao động Captain America -- không, Tổng thống -- trong Phòng Bầu dục của Friggin, trong khi ở cùng với hai người lạ hoàn hảo.

Anh chàng này đã... wow, anh chàng này đã khá nhiều.

"Khoan đã, ở chỗ đó." Steve nói. "Anh vừa mới nói phóng xạ ở Washington?"

"Tất nhiên rồi, cậu mong đợi điều gì sau khi cả một thành phố bị san phẳng?" Sultry Tony nói, như thể đó là điều rõ ràng nhất trên thế giới. Gã nhìn lại President Cap. "Chúng tôi thực sự nên làm gì đó về điều đó khi cuộc nội chiến thứ hai kết thúc."

"Cuộc nội chiến thứ hai?" Tony hỏi, không chắc mình có thực sự muốn có câu trả lời không.

"Yeah, các bang đang tách ra trái và phải! Mọi thứ trở nên khá thù địch trong một thời gian, đặc biệt là sau khi Cộng hòa New Texas cố gắng tấn công Mỹ bằng vũ khí hạt nhân." Sultry Tony giải thích. "Nhưng may mắn thay, khối u của tôi đã có thể vô hiệu hóa nó."

Steve và Tony chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Tony kia như thể gã có năm cái đầu và đang nói một ngôn ngữ ngoài hành tinh.

"khối u... của anh?" Steve cuối cùng cũng hỏi.

"Phải, cậu ấy tên là Anthony, và cậu ấy là một cậu bé ngoan." Sultry Tony dỗ dành, khuôn mặt sáng lên với niềm tự hào của một người cha. "Các cậu có muốn gặp--"

"Không, không, vì tình yêu của Chúa, không mang Khối u của anh vào chuyện này." President Cap đã ngắt lời, và Tony vô cùng biết ơn vì anh ta đã làm thế. Cậu không nghĩ mình sẽ sẵn sàng tìm hiểu xem việc gặp khối u đó – khối u có tên – sẽ dẫn đến chuyện gì.

President Cap nhìn, well, giống như lườm hơn, vào Steve và Tony. "Có một lý do nào khiến hai người ở đây ngoài việc để có được khoảng thời gian rảnh rỗi duy nhất của tôi cho tuần tới không?"

Tony chớp mắt. Tại sao họ lại ở đây? Tất cả những gì cậu có thể nghĩ bây giờ là khối u có ý thức và cao bồi buôn bán chiến tranh.

Rất may, Steve ít nhất là đủ sáng suốt để nhớ. "Chúng tôi thực sự đang xem xét lý thuyết này liên quan đến Tony Starks và Steve Rogers khác nhau trong đa vũ tr--"

"--Không, không, tôi sẽ không trở thành con chuột lang của các cậu cho một số dự án khoa học xuyên không đâu!" President Cap ngay lập tức đánh gãy.

"Bình tĩnh, darling." Sultry Tony lẩm bẩm, dập tắt cơn giận của Steve 1610 bằng một chuỗi những nụ hôn gợi cảm dọc theo cằm. "Ít nhất hãy nghe họ nói, được chứ?"

"...dù sao đi nữa," Steve vẫn tiếp tục, hai má đỏ ửng khi dường như anh đã cố gắng -- và thất bại -- để rời mắt khỏi hành động mê hoặc trước mặt anh. "Về cơ bản, gợi ý rằng Tony Stark và Steve Rogers được định sẵn là một điều gì đó tuyệt vời. Rằng trong mọi thực tế mà cả hai tồn tại, họ sẽ có một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ với nhau."

"Well, chúng tôi đã được tạp chí People Magazine gọi là một cặp đôi quyền lực. Điều đó có được tính không?" Sultry Tony hỏi giữa những nụ hôn của gã.

Steve đỏ mặt nhiều hơn. "Uh, có, tôi cho rằng điều đó sẽ phù hợp khi nhìn thấy nó liên quan đến việc hai người ở bên nhau. Hai người đang ở cùng nhau, phải không?"

"Ồ phải, hiện tại cậu ấy là tất cả của tôi trong một lúc..." Sultry Tony nói, tỏ ý chiếm hữu.

"Vì vậy, điều đó có làm anh trở thành Người đàn ông đầu tiên không?" Tony hỏi một cách tự mãn.

"Có." "Không." Phiên bản khác của họ đồng thanh trả lời. Và thật là lúng túng.

Tony tạm dừng những nụ hôn và lùi lại, trừng mắt nhìn Steve. "Cậu nói 'không' là có ý gì?"

"Thế anh có ý gì khi nói 'có'?" President Cap hỏi. "Chúng ta chưa kết hôn, vì vậy, anh không phải là Người đàn ông đầu tiên."

"Tên chết tiệt nào lại quan tâm đến hôn nhân chứ?" Sultry Tony nói, sỉ nhục. "Lúc này tôi nghĩ tôi là Jackie O với Kennedy của cậu, và giờ thì cậu đang nói với tôi rằng tôi là Marilyn của cậu?" Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt gã, cũng như một ánh mắt dâm dục trong mắt gã, bất kỳ sự tức giận nào mà chúng đang chứa chấp dường như đã biến mất. "Mặc dù, có một cái gì đó được thừa nhận hấp dẫn hơn và gợi cảm hơn về việc trở thành Marilyn..."

"... Chắc chắn." President Cap đã đồng ý, và anh đã chộp lấy chiếc cà vạt của Sultry Tony, trông có vẻ sẵn sàng khám phá những ưu điểm của việc Marilyn so với Jackie.

Nhưng rồi anh dường như nhớ hai người kia trong phòng. Rên rỉ, anh miễn cưỡng lùi lại, nhưng vẫn giữ chiếc cà vạt lụa của Sultry Tony trong tay, nắm chặt. "Được rồi, vì vậy hai người đã có bằng chứng của mình. Chúng ta cùng nhau, chúng ta mạnh mẽ. Điều đó đã trả lời câu hỏi của các cậu; giờ thì hai người có thể đi được rồi."

"Rất vui được gặp hai người." Sultry Tony nói, nghe có vẻ lịch sự, nhưng cũng có vẻ háo hức và sẵn sàng nói lời tạm biệt. "Hãy sớm đến thăm chúng tôi một lần nữa nhé."

"Không được mời họ trở lại, Tony."

"Cậu đúng, thay vào đó chúng ta sẽ đến thăm thực tế của họ. Dù sao thì chúng ta cũng đã quá chậm cho một chuyến du ngoạn rồi."

President Cap tròn mắt, nhưng không bác bỏ ý kiến ​​đó. Anh ta nhìn qua máy phát điện của Tony và sau đó quay lại nhìn cậu, nhướng mày.

Tony nhận được tin nhắn to và rõ ràng. Cậu gật đầu xin lỗi và chuẩn bị một cổng thông tin cho điểm dừng tiếp theo của họ. "Rất vui được gặp các anh. Tôi hy vọng sẽ không còn san lấp các thành phố hay nội chiến trong tương lai gần của hai người."

"Và tôi hy vọng anh sẽ giành chiến thắng trong cuộc bầu cử lại, ngài Tổng thống." Steve nói một cách ân cần, vẫn nhìn chằm chằm vào bản thân khác của mình như thể anh ta là điều tốt nhất kể từ khi cắt kế sinh nhai, mặc dù thực tế rằng President Cap là một thứ gì đó to lớn đối với anh.

Cứ cho là, có vẻ như anh ấy là như vậy với mọi người. Và nếu không có gì khác, thật tốt cho sự tự tin của Steve khi thấy một phiên bản của mình thành công và hạnh phúc và -- quan trọng nhất -- với Tony của anh ta trong một mối quan hệ lành mạnh, vô cùng kỳ lạ.

"Cảm ơn." President Cap nói với Steve, mặc dù toàn bộ sự chú ý của anh ta dường như dành cho người đàn ông trong lòng mình. "Cậu là một đứa trẻ ngoan. Hãy tự chăm sóc bản thân, và cả cậu ấy nữa." President Cap đã cố gắng hoàn thành suy nghĩ của mình ngay trước khi Sultry Tony thay đổi cơ thể của mình và bắt đầu một - buổi - vui - vẻ - đầy - đủ.

Chúa ơi, hai người đó không thể đợi ba mươi giây để họ rời đi sao?

Tony nhanh chóng hoàn thành việc nhập tọa độ, tất cả đều đỏ mặt và cố gắng nhìn ra mọi nơi trừ hình ảnh thân mật trước mặt. Cả cậu và Steve đều nhảy bổ tới cái cổng thứ hai khi nó xuất hiện, để lại cho President Cap và Sultry Tony một giờ vô cùng xứng đáng của họ – hay hai mươi bảy phút – của 'sự thư giãn'.

-----------------------------
(1) Những con bướm trong bụng:  chỉ sự hồi hộp.

(2) Cưng, em yêu, anh yêu.

(3) Chả biết dịch chỗ này như nào. Đại loại là Tổng thống. Chắc thế. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro