28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Anh thực sự đang mang thai, Stark."

Stephen Strange ngồi trên ghế, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tony. Dứt câu, y đưa ra hai tấm ảnh chụp siêu âm.

Tony cẩn thận cầm lấy, không lộ ra biểu cảm gì, nhưng hai tay đã run lên rồi. Gã cố nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình, ngước lên hỏi Stephen:

" Tôi...có cần lưu ý gì không?"

" Có."

Stephen hơi nhíu mày:

" Anh từng xảy thai, đúng không?"

" À...ừm."

" Haizzz."

Stephen khẽ thở dài:

" Stark, anh nghe tôi khuyên, bỏ cái thai đi."

Giọng nói cửa Stephen thật bất đắc dĩ, lại mang theo chút nặng nề khó nói. Y lắc đầu nhìn Tony đang hoang mang phía trước:

" Anh từng xảy thai, dẫn đến thành của khoang sinh sản rất mỏng. Đừng nói đến sinh con, chỉ mang thai thôi đã là rất khó khăn, khả năng anh bị xảy thai cũng sẽ cao hơn."

Tony ôm bụng, ánh mắt gã lúc này ẩn chứa quá nhiều đau đớn. Gã không muốn phá thai, gã không muốn đánh mất đứa trẻ của mình một lần nữa. Tony đã khao khát đứa trẻ này từ rất lâu rồi.

" Stark."

Stephen khẽ gọi, nhưng omega nhỏ bé kia chỉ chậm chạp đứng dậy, cầm theo tờ giấy siêu âm rồi rời khỏi phòng khám.

Tony trở về nhà, vẫn còn sớm, Steve vẫn chưa xong việc ở Shield. Gã chui vào phòng, nằm gọn trong chiếc chăn mềm mại. Hương bạc hà còn sót lại rất ít, Tony ảo não nhắm mắt lại.

Gã lại nằm mơ về thời gian khi bị khối Tesseract đưa về quá khứ, nhớ lại khi còn ở căn cứ, nhớ lại thời điểm khi đang mang thai, lúc đó gã quấn lấy Steve ghê lắm.

Aiss...

Gã lại nhớ alpha của gã rồi.

Có chút mệt, Tony chợp mặt một lát.

.

Âm thanh mở cửa rất khẽ, Steve bước từng bước thận trọng vào phòng. Nhìn tới người đàn ông đang ngủ say trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nâu xù, trong lòng anh càng thêm nặng nề. Hương rượu vang nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi, Steve ngồi xuống bên giường. Tony khẽ trở mình, nhưng gã không tỉnh dậy.

" Anthony..."

Steve nâng bàn tay của gã lên, áp nó lên má và buồn bã cúi mặt.

" Tôi phải làm sao đây? Tôi...rất xin lỗi."

Ánh mắt của Steve nặng trĩu, anh khẽ hôn lên ngón tay của Tony, sau đó đặt lại nó vào trong chăn, chậm rãi bước ra ngoài.

" Xong hết rồi?! Anh có thể ngủ lại ở nhà một đêm mà?"

Clint khẽ thở dài:

" Lần này mà đi, rất có thể..."

" Tôi sợ nếu lán lại đây quá lâu, tôi sẽ không nỡ đi nữa."

Steve dựa lưng vào cánh cửa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Anh ôm lấy cánh tay đang đau nhức, thở hắt ra.

Clint lo lắng đỡ lấy anh, mà Steve chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

" Tôi không sao."

" Dù sao cũng là vết thương do chiến binh mùa đông đánh ra, không thể xem thường. Lát nữa kiểm tra một lượt đi."

" Bucky sao rồi?"

" Anh ấy ổn...chỉ là tâm trạng có hơi..."

Steve khẽ thở dài:

" Đi thôi."

.

" Anh có biết không?!"

" Tôi không biết đó là anh ấy."

" Đừng có nhảm nhí với tôi Rogers! Anh-có-biết-không?!"

"....tôi biết..."

.

" Anh ấy là bạn của tôi...Tony."

" Tôi cũng từng..."

.

Tony tỉnh dậy.

Lại là cái giấc mơ quái quỷ đó, lại là cái nơi đầy tuyết đó. Đã bao lâu rồi gã không còn nằm mơ thấy giấc mơ này? Gã suýt chút nữa đã quên mất ký ức có độc ấy...

Ngó xung quanh, Steve vẫn chưa về nhà sao?

" Chào buổi sáng, Sir."

Âm thanh điện tử của Javis vang lên như mọi ngày, nhưng không còn tiếng gọi quen thuộc của Steve nữa.

Tony dụi mắt, chậm chạp rời khỏi giường.

" Steve vẫn chưa về sao?"

"...không có thưa ngài."

" Anh ấy rất bận à? Nhiệm vụ lần này mất bao lâu vậy?!"

" Tôi cũng không rõ nữa, Shield không đưa ra thời gian cụ thể."

Tony phiền muộn bước vào phòng tắm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương. Gã đang nhăn mày khó chịu, như vậy hình như không tốt. Tâm trạng của gã cũng sẽ ảnh hưởng tới bé con.

" Được rồi, Tony Stark, vui lên nào. Chờ Steve trở về và thông báo tin vui thôi."

Gã phấn chấn trở lại, xuống phòng bếp và tự nấu đồ ăn sáng. Trong khoảng thời gian chung sống với Steve, gã cũng bắt đầu học nấu ăn. Không thể lúc nào cũng để Steve nấu cho gã được, Tony cũng muốn làm gì đó.

Nhưng sau khi học rất lâu, món ăn duy nhất mà gã có thể nấu một cách hoàn hảo chính là trứng rán...

" Haizzz...nấu ăn sao có thể khó như vậy?!"

" Khó ư Tony?"

Giọng nói dịu dàng của Pepper loáng thoáng sau lưng gã. Cô nàng ôm một sấp tài liệu vào, cười trêu gã:

" Thiên tài, tỉ phú, dân chơi, nhà từ thiện mà cũng gặp khó khăn sao?"

" Anh chưa tiếp xúc đủ thôi, sau này anh sẽ nấu sơn hào hải vị cho em sáng mắt ra."

Tony bĩu môi, sau đó vẫn nhanh chóng ăn hết bữa sáng. Gã nhìn chồng tài liệu của Pepper, thắc mắc hỏi:

" Em đem mấy cái này đến đây làm gì?!"

" Anh trả lời em trước đã, hôm qua đi khám thế nào?"

" Được rồi, anh có thai rồi."

" Thật á?! Trai hay gái vậy?!"

" Còn chưa chẩn đoán ra nữa."

" Cũng phải ha."

Pepper tiếc nuối chép miệng, sau đó đem tài liệu đẩy tới cho Tony:

" Đây, công việc của anh trong một tuần, ở nhà dưỡng thai cho tốt đi. Cấm anh đụng vào máy móc linh tinh."

" Nhiêu đây thôi hả?"

Tony lật qua lật lại, cái đống này gã làm trong hai ngày là xong hết rồi. Pepper như đoán ra suy nghĩ của gã, liếc mắt cảnh cáo:

" Anh đừng có mà dồn hết một hơi làm cho xong. Em chia thời gian rồi, hai ngày làm một bản, đừng có ôm hết. Thời gian đầu thai nhi cần được chăm sóc thật cẩn thận."

Pepper háo hức nhìn cái bụng vẫn còn chưa nhô lên của gã, cô hỏi:

" Anh đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?"

" Hmm..."

Tony suy nghĩ một lúc lâu, rồi gã cười:

" Con gái sẽ tên là Aurelia, con trai sẽ tên là Daziel."

" Chúng có nghĩa là gì vậy?"

" Chúng có nghĩa là Steve."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro