Chương 1.5: TDT - LT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này, mỗi bước đi của Lạc Thanh đều vô cùng khó khăn. Hài tử đã nhập bồn, khiến cho mỗi lần di chuyển hai chân y không tránh khỏi cọ xát ở vùng hậu huyệt, nóng rát, đau đớn vô cùng. Y phải dựa cả người vào Tần Dĩ Thanh mới có thể bước đi được.

Càng khó chịu hơn, y cảm nhận được ánh mắt ôn nhu cùng những động tác xoa bóp ân cần của Tần Dĩ Thành, khiến y muốn tham luyến tình yêu ấy.

- Tần... tướng quân, ngươi... đừng như vậy. Ta sợ... ta sẽ không chịu nỗi. Ngươi đã nói, chính..tà... không thể... đi cùng nhau. Ta nghĩ lại rồi, sinh xong hài tử... ta... ta giao cho ngươi. Thay ta... cho chúng... một cuộc sống tốt hơn.

- A Ninh, đệ nghe ta nói. Ta không bao giờ từ bỏ đệ. Ta tìm đệ rất lâu rồi, đêm nào, trong giấc mơ của ta cũng có đệ. Đệ chính là động lực khiến ta trở nên mạnh mẽ như bây giờ, vì chỉ có mạnh mẽ, ta mới có thể tiếp tục tìm đệ. Chính hay tà, đối với ta bây giờ không quan trọng nữa, ta chỉ có một lý tưởng duy nhất, đó là đệ thôi. A Ninh, ta yêu đệ. 

Lạc Thanh nghe xong, không khỏi bất ngờ, Tần Dĩ Thành hắn vậy mà... lại vẫn luôn tìm kiếm y. Thì ra, y vẫn luôn ở trong tim hắn, thì ra, hắn cũng yêu y. 

Đợt cung lui tiếp theo lại tới, lần này, Lạc Thanh không còn kiên cường nữa, y siết chặt tay Tần Dĩ Thành, cả người dựa sát vào hắn, nhỏ giọng

- Aa, lại tới, Tần ca ca... ta... đau quá. Hài... tử... thật nháo a.

Nghe 3 chữ "Tần ca ca" tưởng chừng đã chìm vào quên lãng, Tần Dĩ Thành không khỏi hạnh phúc, nhưng nhìn xuống ái nhân đang thở dốc, y lại vô cùng đau lòng. Nhẹ giọng vỗ về, tay gia tăng thêm lực đạo để giữ Lạc Thanh, tay còn lại không ngừng xoa nhẹ lên bụng y.

Hai người chật vật đi được một lúc nữa, Tư Duệ từ phía trong đi ra:

- Dìu Lạc Thanh ngồi lên ghế cho ta xem sản khẩu một chút.

Nhưng Lạc Thanh nào có thể dễ dàng ngồi như vậy, bụng trụy xuống cộng thêm hài tử đã nhập bồn khiến y không thể ngồi thẳng trên ghế. Thấy vậy, Tư Duệ đành bảo Tần Dĩ Thành dìu y vào trong giường sinh. Đoạn đường từ phòng chờ sang phòng sinh chỉ vài bước chân, nhưng Lạc Thanh tưởng như rất dài. Y đau đến hít thở không thông, mỗi bước chân đi hạ thể đều nóng rát.

Đến giường sinh, Lạc Thanh được Tần Dĩ Thành thay y phục mới. Y nằm trên giường, hạ thân lõa thể, hai chân run run tách rộng, tay bấu chặt thành giường. Tư Duệ kiểm tra sản khẩu. 

- Tốt lắm! Sản khẩu đã mở được 9 lóng. Hài tử cũng đã nhập bồn, có thể sinh được rồi. 

Nghe vậy, Lạc Thanh vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Tần Dĩ Thành lúc này cũng đã thay xong y phục, hắn ngồi cạnh Lạc Thanh, nắm chặt tay y. Ánh mắt hai người giao nhau, Lạc Thanh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

- Lạc Thanh, nắm chặt dây vải phía trên. Tỷ đếm đến 3 thì ngươi ra sức rặn. Cố gắng lên nhé.

Lạc Thanh lúc này đã đau đến mơ hồ, gật đầu, hai tấm quấn chặt dây vải phía trên, phía sau lưng tựa vào chồng gối mềm. Hít một hơi sâu, tận lực rặn xuống.

- Ummm.....a.....

- Đúng rồi, tiếp tục đừng ngừng lại. Dùng sức.

- Aaaaa...Đau quá.....aaaa

- Dùng sức

- Ummmm......aaaaa..........

Chưa bao giờ Lạc Thanh cảm thấy thống khổ như vậy. Cơn đau như thủy triều ập tới, bụng như muốn vỡ toang. Hạ thân bị xé rách đến đau đớn. Y cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ còn cơn đâu xâm chiếm tất cả.

Tần Dĩ Thành kế bên đã sớm rơi lệ. Nhìn thấy ái nhân đau đớn, ruột gan hắn quặn thắt lại, đau đớn như hàng ngàn vết dao cứa. Chưa bao giờ hắn hận bản thân mình vô dụng như thế này, hắn không thể làm gì để san sẻ nỗi đau này với y, chỉ có thể không ngừng động viên Lạc Thanh.

- Aaagrhhh....đau quá.... aaaaaaa......Tần ca...ca......aaaaaa

- Lạc Thanh, dùng sức, đừng ngừng lại.

- Umhhh......aaaaaa........ uhmmmmmm

 Một canh giờ trôi qua, Lạc Thanh gần như kiệt sức. Vết thương cách đây hai tháng ảnh hưởng không nhỏ đến tâm mạch của y. Cả người y vô lực, mặc cho bụng đau đớn, y dần chìm vào mơ hồ.

Thấy tình huống nguy hiểm, Tư Duệ vội bảo Tần Dĩ Thành lên giường, ôm phía sau Lạc Thanh.

- A Ninh, đệ đừng ngủ, A Ninh, cố gắng một chút nữa, ca ca ở đây, ở sau đệ. A Ninh ngoan.

- Lạc Thanh, hài tử sắp ra đời rồi, ngươi mau sờ đầu đứa bé.

Nói đoạn, Tư Duệ đưa tay Lạc Thanh xuống sản khẩu, y có thể sờ được một phần đầu của hài tử. Con y, sắp ra đời. Y không thể bỏ cuộc. Hít một hơi thật sâu, y gồng mình rặn xuống.

- Uhm....áchhhh........aaaaaaaaa

- Tốt lắm, tiếp tục nào

- Ách...aaaa....hức hức.....đau quá

- Dùng sức

-Aaaaaaa

Bóc, đầu đứa bé đã ra khỏi sản khẩu. Tư Duệ không khỏi vui mừng.

- Tốt lắm, đầu đứa bé ra rồi. Lạc Thanh, dùng sức thêm một lần nữa. Sinh phần vai sẽ hơi đau, đệ cố gắng thêm một chút nữa thôi.

- Uhm.....á..aaaaaaaaa

Cùng với tiếng la của Lạc Thanh, một tiểu anh hài được Tư Duệ kéo ra

Tiếng khóc vang lên cả một phòng. Ôm con vào lòng, trên trán cảm nhận được nụ hôn ám áp cùng những giọt nước mắt của Tần Dĩ Thành, Lạc Thành mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro