Chương 3. Luôn có người phiền toái tìm nam chính.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Edit : Cà phê Phin.

Vân Hiển Tông là đệ nhất đại môn phái ở tu chân giới, ở trên núi Bạch Nguyệt nguy nga, diện tích hàng ngàn mẫu đất, ngọn núi kéo dài ngàn dặm, khá là đồ sộ.

Cố Cửu Niên đứng ở bên trên ngọn núi chính, cúi đầu nhìn về phương xa, cảm giác lòng dạ chấn động sâu sắc. Đối mặt với đất trời mênh mông, đột nhiên bay lên một luồng hào khí chúng sinh bễ nghễ cùng với mấy phần lạnh lẽo, hiu quạnh ở chốn cao.

Nếu như không có tham dự cái nhóm hùng hài tử đang ẩu đả này thì tốt rồi!

Nói đến, muốn rơi nước mắt!

Thân làm vai phụ, bên cạnh là nhân vật chính, đương nhiên phải cho nhân vật chính chặn súng.

Sở Hành Ngọc dựa vào linh căn tốt nhất cùng một tí tẹo vận may, dễ như ăn cháo trở thành đệ tử của chưởng môn, tiện cũng giết rất nhiều người.

Có mấy người nhập môn đã lâu nhưng chỉ có thể làm mấy việc khổ nhất, mệt nhất không có chút tiếng tăm gì, cũng vì đã qua độ tuổi tu luyện thích hợp. Nhưng vẫn không muốn từ bỏ một tia hi vọng yếu ớt trong lòng, hi vọng một ngày kì tích cũng có thể xuất hiện trên người mình.

Sở Hành Ngọc xuất hiện không thể nghi ngờ cho bọn họ một chấn động to lớn cùng hi vọng, trong nháy mắt trở thành đề tài sốt dẻo nhất Vân Hiển Tông.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới trong ngoài đều là thảo luận chuyện của Sở Hành Ngọc, có người ước ao, có người đố kị. Cũng may Sở Hành Ngọc vẫn cố gắng luyện kiếm chờ ở Thương Lan phong, đúng là không gặp phải chuyện gì thị phi.

Chỉ là không chịu nổi nhân vật chính thể chất gây rắc rối, trong lúc lơ đãng liền đắc tội con gái của chưởng môn - Trương Tế Nghiên.

Nói đến cũng chỉ là một tiểu hài tử ham chơi náo loạn.

Ngày Sở Hành Ngọc bái sư, Trương Tế Nghiên trùng hợp đi đến Thiên Tâm Các, Vân Hiển Tông vốn dĩ giao tình rất tốt với Thiên Tâm Các.

Bản thân Trương Minh Chính vì là chưởng môn một phái có rất nhiều chuyện phải xử lí, không có thời gian chơi đùa cùng con gái. Mà người duy nhất có thể làm Đại tiểu thư để mắt chính là Cố Cửu Niên muốn theo Hạ Từ Lâu tìm hiểu kiến thức thế giới bên ngoài, vì lẽ đó Trương Tế Nghiên chân giẫm một cái liền đi tới Thiên Tâm Các.

Lúc trở lại còn mang thiên kim Thiên Tâm Các - Trầm Thanh Ly đến.

Trương Tế Nghiên nghe nói cha mình lại bế quan, bĩu môi tìm đến Cố Cửu Niên. Mà Cố Cửu Niên năm lần bảy lượt vì tiểu tử đầu gỗ kia, không nói lời nào quên đi nàng, làm thương tổn rất lớn đến lòng tự ái của Trương Tế Nghiên. Vì vậy mà nàng tìm cớ đẩy Cố Cửu Niên ra, chính mình mang theo một đám người đến giáo huấn Sở Hành Ngọc.

Sở Hành Ngọc cũng thật kiên cường, bị đánh máu tươi chảy ròng cũng không kêu một tiếng.

Trương Tế Nghiên tuy là kiêu căng, thế nhưng tuổi còn nhỏ, chỉ là muốn hơi hơi giáo huấn một hồi, cũng không muốn làm sự tình náo loạn quá lớn. Thời điểm Sở Hành Ngọc chảy máu, Trương Tế Nghiên liền hối hận, có thể là không vứt bỏ được điểm kiêu ngạo của mình, ngữ khí có chút bất an, nói rằng.

"Sở Hành Ngọc, ngươi nhận sai, ta liền tha cho ngươi."

Sở Hành Ngọc lau đi vết máu bên mép, đứng thẳng người lên, một mặt không chịu thua, làm gương mặt kiêu ngạo của Trương Tế Nghiên tức giận, nguyên bản hổ thẹn cùng sợ hãi đều biến mất hầu như một chút cũng không còn.

"Sở Hành Ngọc, đừng trách ta vô tình, là chính ngươi không chịu nhận sai, đừng nói với người khác ta bắt nạt ngươi."

Những người khác nghe xong lời ấy, cùng nhau tiến lên, hạ thủ lại càng ác hơn.

Vốn là phần thiên tư hơn người cùng vận may khiến bọn họ đố kị của Sở Hành Ngọc bình thường đều có Cố Cửu Niên che chở, ngược lại cũng bình an vô sự. Chỉ là hôm nay, nữ nhi của chưởng môn đi đầu, ai cũng không sợ việc lớn, ra tay không biết nặng nhẹ.

Lúc Cố Cửu Niên nhìn thấy dáng dấp Sở Hành Ngọc thoi thóp, thật giống như lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, "Dừng tay"

Cố Cửu Niên một tay cầm hoa, một tay cầm kiếm, trên mặt nét nghiêm túc chưa từng có bao giờ.

 Gầm lên giận dữ đè ép hết tất thảy hài tử ở đây, Trương Tế Nghiên bị dọa đến nước mắt lưng tròng, nhưng vì áp suất thấp quanh thân Cố Cửu Niên nên cứ nhẫn nhịn không dám khóc.

"Sư huynh, là đầu tiên hắn..." Trương Tế Nghiên vô cùng đáng thương - lôi kéo tay áo Cố Cửu Niên làm nũng, nói. Lời còn chưa nói hết, liền bị Cố Cửu Niên tàn nhẫn trừng một cái, hất tay của nàng ra, nhanh chân đi đến chỗ Sở Hành Ngọc.

Trương Tế Nghiên là nữ nhi cao quý của chưởng môn, nhận hết sự sủng ái từ trên xuống dưới của Vân Hiển Tông, không có đồ vật nào muốn mà không chiếm được. Từ nhỏ đã bị nuôi thành tính tình kiêu căng, thêm vào Trương Minh Chính ít giáo dục, Trương Tế Nghiên còn nhỏ đã có chút thô bạo, không sợ trời không sợ đất.

Cố Cửu Niên hiện tại đang nổi nóng, không muốn để ý đến nhóm hài tử này, ôm Sở Hành Ngọc đang bị thương trực tiếp rời đi. Phía sau truyền đến âm thanh nức nở của Trương Tế Nghiên.

Nếu là bình thường, Cố Cửu Niên định là sẽ dùng mọi cách an ủi nàng, trêu đùa nàng vui lòng. Có thể hiện tại, hắn không có tâm tình làm cái này.

Trương Tế Nghiên kiêu căng đã quen, không biết thị phi, lần này cũng nên giáo huấn nàng, cố gắng giáo dục lại nàng. Đương nhiên chuyện này, còn phải để người có thể tới làm.

Hạ Từ Lâu không còn bị chưởng môn trông giữ, vốn định có thể khỏe mạnh uống rượu mua vui. Không ngờ toàn bộ sự tình của môn phái đều đặt trên người hắn, buộc hắn nửa tháng này không uống rượu.

Đừng nói rượu, ngay cả ăn cơm thời gian ngủ cũng không có. Cũng may hắn đã là tu vi Phân Thần kỳ, không cần ăn ngủ. Thật không biết chưởng môn sư huynh làm sao xử lí được những chuyện phức tạp này, sau đó vẫn có thể bận tâm chuyện hắn có uống rượu hay không.

Không thể không khâm phục chưởng môn sư huynh, người làm chưởng môn này đúng mệt.

Cho nên khi nghe được chuyện đệ tử nội môn tranh cãi, Hạ Từ Lâu múa bút thành văn, không ngẩng đầu nói, "Phạt bọn họ quét tước phía sau núi."

Sau đó Cố Cửu Niên liền dẫn đám 'gấu con' bắt đầu quét tước con đường.

Sở Hành Ngọc bởi vì có thương tích trên người, trừng phạt lần này không tham dự.

"Sư huynh, ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Trương Tế Nghiên vừa mới bắt đầu cầm chổi, vẫn tính nghiêm túc quét rác, không lâu sau liền xẹp miệng kêu mệt.

"Sư tỷ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nơi này để chúng ta quét tước là tốt rồi." Mấy người gây ra họa còn lại vừa nghe Trương Tế Nghiên làm nũng, liền dồn dập tiến lên lấy lòng.

"Các ngươi đi ra, ta nói chuyện với sư huynh." Trương Tế Nghiên nghiêng con mắt lên một chút, giơ cằm lên nói. Lúc Cố Cửu Niên nhìn sang hướng bên này, liền đổi lại một bộ dáng nhận sai đáng thương.

Cố Cửu Niên trong lòng hiểu rõ tâm tư nha đầu này, chỉ là vừa nghĩ tới dáng vẻ Sở Hành Ngọc bị thương, liền cảm thấy đến lượt giáo huấn Trương Tế Nghiên thật dài, không để người làm sai mà không hối lỗi.

"Nếu như ngươi muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, không ai ngăn ngươi." Cố Cửu Niên lạnh lùng nói, nói xong tiếp tục quét rác, không thèm nhìn Trương Tế Nghiên.

Trương Tế Nghiên ném cây chổi một cái, ngồi một bên nhỏ giọng khóc lên đến.

Lớn như vậy, vẫn được mọi người thương yêu trong lòng bàn tay, hơi có chút đau đầu nhỏ nhặt cũng có thể làm cho toàn bộ Vân Hiển Tông gấp đến độ xoay mòng mòng. Không cao hứng thì hống lên, nghĩ muốn làm cái gì, không ai dám nói nàng một điểm không phải, chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, oan ức lớn như vậy.

Bình thường sư huynh đều là vây quanh nàng, nhưng hôm nay lại hướng về tiểu tử kia, Trương Tế Nghiên càng nghĩ càng khó chịu, đang nhỏ giọng nức nở dần biến thành gào khóc, thương tâm trong mắt ào ào - chảy xuống.

Chúng đệ tử ở một bên càng khuyên nàng, nàng càng khóc to.

Cố Cửu Niên ở trước mặt nghe, trong lòng cũng không dễ chịu. Vừa muốn làm người lớn dạy dỗ chút, vừa không nỡ làm nàng thực sự thương tâm, khổ sở. Hai phiên xoắn xuýt, cuối cùng cũng không quét nữa.

"Sư muội, hôm nay ngươi thực sự đã biết sai rồi?"

Trương Tế Nghiên khóc hồi lâu, rốt cuộc nói lý, đánh mũi, bi bô nói, "Sư huynh, trước đây ngươi thương ta nhất, tại sao hiện tại không thương ta nữa, sư huynh xấu xa, ta không cần ngươi nữa."

Vừa nói vừa khóc lên, lôi kéo quần áo Cố Cửu Niên thẳng đem người đẩy ra ngoài.

Qủa nhiên vẫn là tính tình trẻ con.

Cố Cửu Niên trong lòng thở dài, sờ sờ đầu Trương Tế Nghiên, "Lần này sư huynh tha thứ cho ngươi, đừng có lần sau."

Mặc dù biết dung túng như vậy không đúng, thế nhưng hắn là người thành niên, cùng tiểu hài tử tính toán chi li cũng không tốt.

Tiểu hài tử mà, thế nào cũng phải chậm rãi dạy.

Cuối cùng cũng coi như hống(*) một chút, còn có hống như vậy cũng không dễ dàng.

(*) quát

Nghĩ đến tiểu ma đầu nằm dưỡng thương trên giường, Cố Cửu Niên vừa đau lòng vừa đau đầu.

Dưới tán cây hoa đào, cánh hoa bay lượn, một bóng người gầy nhỏ luyện kiếm dưới tàng cây, thế kiếm tàn nhẫn, rõ ràng là chiêu thức phổ thông, vẫn cứ thêm mấy phần sát khí. Cánh hoa bay xuống ở trên thân kiếm liền bị chẻ ra làm hai, lặng lẽ chìm vào bùn đất.

Cố Cửu Niên bưng dược, bất đắc dĩ nhìn Sở Hành Ngọc luyện kiếm.

"Sư đệ, qua đây uống dược."

Sở Hành Ngọc mắt điếc tai ngơ, trong tay chiêu kiếm càng thêm tàn nhẫn.

Cố Cửu Niên biết mình chỉ có thể mạnh bạo, thả cái chén xuống. Kiếm sau lưng rút ra, cùng Sở Hành Ngọc bắt đầu so chiêu. Thế kiếm Sở Hành Ngọc tàn nhẫn, vừa ổn vừa nhanh. Chẳng qua tu vi không đủ, ở trong mắt Cố Cửu Niên cùng đùa giỡn không có gì khác nhau. Sau khi vung vài chiêu, Cố Cửu Niên thấy khí tức Sở Hành Ngọc càng ngày càng ồ ồ, trên trán tất cả đều là mồ hôi. Nhớ ra y cũng đã phát tiết xong, không cùng y chơi nữa, liền cưỡng chế ngăn chặn người, ôm y uống dược.

"Sư huynh biết trong lòng ngươi không thoải mái, chẳng qua các nàng còn nhỏ tuổi, không có ác ý, chỉ muốn cùng ngươi so chiêu thôi. Chuyện này không cần để lại trong lòng." Cố Cửu Niên cũng biết mình nói tái nhợt, vô lực, những người kia rõ ràng chính là sẽ tùy thời bị trả thù.

Lấy tính tình Sở Hành Ngọc đó là có cừu oán tất báo, hiện tại nếu như không khai đạo được ( giảng giải đạo lí :v ), sau đó không chắc có mầm họa gì.

"Đến, uống dược, thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, không cần cậy mạnh. Luyện kiếm có thể hoãn lại một chút, chiêu thức cũng cần phải chú trọng lĩnh ngộ, không phải chỉ dựa vào luyện tập là thành công."

"Uống thuốc xong, trước tiên ngủ một giấc, muốn ăn cái gì nói với sư huynh, sư huynh chuẩn bị cho ngươi."

Cố Cửu Niên sờ sờ cái trán của Sở Hành Ngọc, vẫn còn sốt nhẹ. Đắp kín mền cho người ta, lại nói đạo lí liên miên cằn nhằn, mãi đến khi Sở Hành Ngọc nhắm mắt lại mới ngừng.

Lúc chạng vạng, Sở Hành Ngọc cũng không còn sốt nữa, con mắt trắng đen rõ ràng lạnh lẽo không hề tâm tình.

Cố Cửu Niên bưng một bát cháo thanh đạm, vốn tưởng rằng phải đe một phen Sở Hành Ngọc mới ngoan ngoãn chịu ăn.

Ai ngờ Sở Hành Ngọc nhận cháo của mình liền uống luôn, Cố Cửu Niên chuẩn bị một bụng không hề có đất dụng võ, trong lòng không khỏi cảm thấy bị thất bại nhàn nhạt.

Ngày đó trôi qua coi như cũng bình an vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro