Chương 4. Hậu cung của nam chính có khả năng sẽ lật thuyền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Edit : Cà phê Phin.

Trải qua mấy ngày ở chung, Sở Hành Ngọc không còn ôm địch ý đối với Cố Cửu Niên nữa, nhưng cũng không có hảo cảm gì. Cố Cửu Niên khắp nơi từng phương diện đều cân nhắc đến thần kinh mẫn cảm của nhân vật chính, chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của Sở Hành Ngọc.

Có nhiều thứ Cố Cửu Niên cân nhắc đến đều là thứ cần thiết, điểm ấy làm Sở Hành Ngọc hài lòng.

Sở Hành Ngọc không thích nói chuyện, đến thời điểm hiện tại số lần mở miệng lác đác có thể đếm được. Bình thường là Cố Cửu Niên nói chuyện với chính hắn, làm cũng làm chính hắn. ( ý là Cố Cửu Niên làm gì, nói gì với nam chính cũng như làm với chính mình ). Có lúc, Cố Cửu Niên tình cờ nói đến chỗ cao hứng, tâm tình y tốt sẽ hừ hai tiếng. 

Cố Cửu Niên ra cửa, phát hiện cách đó không xa có một tiểu cô nương rụt rè đang ẩn trốn. Chính là thiên kim Thiên Tâm Các, cũng là nữ tử ngày đó muốn giết Sở Hành Ngọc, đồng thời là người báo tin cho hắn.

Ngày đó Sở Hành Ngọc bị bọn Trương Tế Nghiên bắt nạt, chính là nàng nói.

Khuôn mặt rất đáng yêu, tính tình có chút thẹn thùng, nói chuyện đôi chỗ lắp bắp, cùng với dáng dấp tà ác ngày hôm đó hoàn toàn như hai người khác nhau.

Cố Cửu Niên nhìn chằm chằm Trầm Thanh Ly một hồi, vẫy tay hướng nàng, tiểu cô nương liền cộc cộc chạy tới.

"Ngươi, ngươi tìm ta, ta có chuyện gì?" Trầm Thanh Ly đứng thẳng có chút bất an, hai cánh tay không biết để ở đâu, một hồi để sau lưng, một hồi lại khoanh hai tay lại.

Cố Cửu Niên cũng có chút xoắn xuýt, hắn chỉ tùy tiện vẫy tay một cái, cũng không nghĩ đến muốn hỏi gì cho tốt. Hắng giọng một cái, 

"Ngươi tên là gì?

"Trầm, Thanh, Ly" Từng chữ, từng chữ, đúng là không có nói lắp.

Trầm Thanh Ly? 

Cố Cửu Niên bắt đầu tìm trong đầu cái tên này, có vẻ như là một trong hậu cung của nhân vật chính.

Tính tình nội liễm(*), thẹn thùng, đồng thời thẳng thắn quật cường, hầu như ở bên nhân vật chính yên lặng không tranh, là một em gái ôn nhu, có chút thánh mẫu. Nhân vật chính lúc trước thu nhận nàng, cũng vì vừa ý nàng có bối cảnh cùng tài nguyên tu chân mạnh mẽ, ngoài ra nàng có thể chất đặc biệt.

(*) Hướng nội, thu mình.

Nói đơn giản, đối với nhân vật chính mà nói, đây là một hòn đá kê chân không tiếc trả giá tất thảy, cũng không có nguy hiểm gì, tiền lời buôn bán lại cao. ( chắc ý là Trầm Thanh Ly có giá trị ấy, cũng sẽ không làm hại nam chính :v )

"Ở đây đã quen thuộc chưa?" Cố Cửu Niên trong lòng có một ít nghi vấn, không dễ hỏi ra, chỉ có thể chậm rãi quan sát.

"..." Trầm Thanh Ly gật đầu, lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu Niên, thật lòng nói, "Rất, rất tốt."

"Chuyện của sư đệ thực sự cảm ơn ngươi."

"Không cần, ta, ta nên làm." Trầm Thanh Ly ngượng ngùng cúi đầu, che giấu hổ thẹn dưới đáy mắt. Động tác này quá rõ ràng, Cố Cửu Niên trong lòng hoài nghi càng ngày càng nặng.

Biết rõ người này nhất định có vấn đề, đáng tiếc tình huống trước mắt hắn lại không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể gác lại từ từ quan sát.

"Trầm sư muội, có vấn đề gì thì tìm ta, nếu như có người ở Vân Hiển Tông bắt nạt ngươi, liền nói cho ta, ta thay ngươi dạy dỗ bọn họ."

"Không, không có, không cần, bọn họ, bọn họ đối với ta rất, rất tốt." Trầm Thanh Ly vung vung tay, một bên nói chuyện một bên lắc đầu. Hơn nữa thêm vào nói lắp, đáng yêu đến mức Cố Cửu Niên không nhịn được cười.

Sờ sờ đầu Trầm Thanh Ly, Cố Cửu Niên cười nói, "Không cần sốt sắng như vậy, Tề Nghiên sư muội bị chiều hư, ngươi có nhiều điểm chịu trách nhiệm."

"Ừm." Trầm Thanh Ly ngượng ngùng gật đầu.

Cố Cửu Niên nhìn bóng lưng Trầm Thanh Ly rời đi, suy tư một hồi, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt phía sau mình, quay đầu nhìn lại liền đối diện với hai mắt có chút âm trầm của Sở Hành Ngọc.

"Về sau không cần tiếp cận nàng."

"Ngươi làm sao đi ra..."

Sở Hành Ngọc dứt lời liền đi, hoàn toàn không cho Cố Cửu Niên có thời gian nói chuyện.

"Chờ đã, ngươi có phải là biết cái gì ?" Ngẩn ra một hồi, Cố Cửu Niên phản ứng lại, đuổi theo vào nhà.

Cố Cửu Niên cùng Sở Hành Ngọc đối mặt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Cố Cửu Niên thua trận.
"Sở sư đệ, ngươi biết Trầm sư muội sao? Các ngươi trước đây từng gặp mặt qua sao? Tại sao ngươi không thích nàng nhỉ?" Cố Cửu Niên liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Sở Hành Ngọc đều chưa trả lời, hỏi ngược lại, "Ngươi cho rằng ta biết cái gì?"

Ngữ khí khẳng định làm cho Cố Cửu Niên sững sờ.

Cố Cửu Niên chột dạ nhìn về nơi khác, ấp úng không nói lời nào. Đột nhiên nghĩ tới bản thân là một người trưởng thành lại ở trước mặt một thằng nhóc rách rưới sợ cái gì, trong mắt liền có sức lực.

"Sư huynh hỏi ngươi ngươi còn chưa trả lời, người ta là một tiểu cô nương đáng yêu, nếu không phải nàng đi thông báo cho ta..." Cố Cửu Niên nói tới đây liền hối hận rồi. Hắn nhìn thấy rõ ràng trong mắt Sở Hành Ngọc nét nham hiểm ngày càng sâu.

Bị người đánh đến không còn sức đáp trả nào, đối với Ma tôn đại nhân tương lai mà nói là một sự sỉ nhục phi thường.

"Sở sư đệ, chuyện này chúng ta bỏ qua." Cố Cửu Niên trước tiên cúi đầu, ôn tồn nói rằng, "Ngươi muốn ăn cái gì, nói cho sư huynh. Sư huynh đi lấy."

Sở Hành Ngọc cau mày, "Bánh ngọt liền có thể."

"Được rồi, ngươi chờ, sư huynh lập tức trở về liền."

Cố Cửu Niên ra ngoài, bóng lưng mang theo chút hoang mang.

Hắn vẫn luôn không xem Sở Hành Ngọc là một tiểu hài tử.

Sở Hành Ngọc đối với hắn mà nói, sẽ là một thống lĩnh tu chân giới, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Càng quan trọng chính là tương lai hắn sẽ bị Sở Hành Ngọc giết chết.

Mặc dù là chuyện tương lai, nhưng bên trong sách ấn tượng quá sâu, chết qua một lần đủ để Cố Cửu Niên hoảng sợ khi đối mặt với Sở Hành Ngọc. Thời điểm ấy đều có chút lo sợ, bất an, phảng phất dường như một giây sau đó, Sở Hành Ngọc liền có thể giết chết hắn.

Thời gian ở chung lâu, Cố Cửu Niên có lúc đúng là cảm thấy Sở Hành Ngọc là một tiểu hài tử khó chiều. Lúc trong mắt Sở Hành Ngọc thoát ra loại lệ khí(*) kia vẫn là có chút dọa người.

(*) Khí chất tàn nhẫn

Cố Cửu Niên chỉ sợ Sở Hành Ngọc hiện tại thù dai, tương lai không chừa thủ đoạn nào trả thù lại. Suy cho cùng tương lai mở ra biến nhân vật chính hầu như trở thành Diêm Vương gia tu chân giới.

Nhìn Sở Hành Ngọc yên lặng ăn đồ ăn, Cố Cửu Niên lại cảm giác mình nghĩ tới quá xa, không khỏi buồn lo vô cớ. 

"Sở sư đệ, chờ vết thương ngươi khỏi, sư huynh sẽ dạy ngươi mấy chiêu."

Không thể không nói, Sở Hành Ngọc thiên chất hơn người, không phải tốt một cách bình thường. Xem qua sách đã có thể làm được, gặp qua là không thể quên, hết thảy chiêu thức chỉ dạy một lần liền có thể nhớ kĩ toàn bộ. Hơn nữa chỉ cần giảng giải một lần liền có thể lĩnh ngộ tinh túy cùng huyền bí trong đó.

Chỉ tiếc, thân thể hơi yếu một chút. Cố Cửu Niên cân nhắc đến tuổi tác y nhỏ, không chịu nổi linh lực của linh đan diệu dược, chỉ có thể dùng dược tầm thường cho y bù thân thể. Miễn cho không đền bù được, lại tổn thương tới thân thể.

Hơn nữa có hắn mỗi ngày luyện kiếm cùng Sở Hành Ngọc, thân thể tráng kiện. Một khoảng thời gian qua đi, ít nhiều cũng có chút lời.

Ít nhất hiện tại Sở Hành Ngọc không giống ấm sắc thuốc(*) như thế.

(*)Ý là thân thể không gầy gò đến nỗi phải ăn nhiều thuốc bổ.

Sở Hành Ngọc dưỡng thương một khoảng thời gian, rốt cục cũng khỏi. Từ sau khi sự việc lần này qua đi, đối với Cố Cửu Niên lại tăng thêm độ thiện cảm, không hề xa cách, điều này làm cho Cố Cửu Niên có cảm giác nhi tử của hắn ( ý là nam chính ) sắp gọi hắn là cha, cực kì vui sướng.
Nói mừng đến phát khóc cũng không khoa trương chút nào.

"Sở sư đệ, phía sau núi có trái cây chín, xế chiều chúng ta tới ăn đi?"

"Vạn vườn trái cây có đệ tử trông coi." Sở Hành Ngọc thu kiếm vào vỏ, nói ra sự thật.

"Sư đệ, kiếm thuật lại tiến bộ." Cố Cửu Niên rất nể tình vỗ tay, mặt mày vẩy một cái, tự tin nói rằng, "Sư huynh tự có diệu kế."

Cố Cửu Niên gọi diệu kế chính là điệu hổ ly sơn. ( dụ hổ rời núi )

Mà Cố Cửu Niên nói chúng ta không phải chỉ có hắn và Sở Hành Ngọc, mà còn có mấy người phạm tội ngày đó cùng Trầm Thanh Ly. Cố Cửu Niên dự định là mượn chuyện này để Sở Hành Ngọc và những người khác ở chung, tăng cường tình nghĩa lẫn nhau.

"Đại gia nghe ta nói, chúng ta chia làm hai đường, sư muội ( Trương Tế Nghiên ) cùng Trầm sư muội phụ trách dẫn mấy đệ tử trông coi đi ra, hai người các ngươi ở bên ngoài thông khí, ta cùng Sở sư đệ phụ trách đi hái trái cây."

Cố Cửu Niên dẫn một đám tiểu hài tử ẩn trong bụi cỏ, phân phó mỗi người một nhiệm vụ.

Mọi người tập trung tinh thần nghe kế hoạch của Cố Cửu Niên, đều có chút kích động nhỏ.
Bình thường cũng chỉ có thể luyện kiếm, quét tước làm vệ sinh, hiếm thấy có hoạt động kích thích như thế, huống chi chuyện này vẫn là Chấp Kiếm trưởng lão đã đồng ý.

Nguyên nhân sự việc cũng rất đơn giản.

Trương Tế Nghiên mang theo Trầm Thanh Ly chơi ở Vân Hiển Tông mấy ngày, có thể khoe khoang đều khoe khoang. Lên tới bí bảo tông môn, xuống tới một hoa một thảo, đều đi xem một lần. Đi ngang qua Vạn vườn trái cây thì nhìn thấy Rượu Tiên quả đã chín, nghĩ đến mấy ngày trước bị Hạ Từ Lâu phạt một trận, con ngươi đảo một vòng, nghĩ đến một biện pháp trả thù tốt.

"Thanh Ly tỷ tỷ ngươi biết không? Vạn vườn trái cây này có một loại trái cây ăn rất ngon, là ta từ nhỏ đến lớn đã ăn qua hết thảy trái cây bên trong, chỉ có một loại ngon nhất, ngươi muốn ăn không?" Lúc Trương Tế Nghiên nhắc đến trái cây, khuôn mặt bé nhỏ đã đỏ bừng, " Nó có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Rượu Tiên quả." 

Trái cây đỏ hồng hồng lộ ra ánh sáng lộng lẫy vô cùng có sức mê hoặc, Trầm Thanh Ly nhìn theo ngón tay Trương Tế Nghiên chỉ, nuốt một ngụm nước.

Rượu Tiên quả toàn bộ nhạc võ đại lục cũng chỉ có vài vườn. Nguyên bản là đồ vật Ma Cung, dùng để cất rượu một loại ma thảo cao đẳng, không tính là bảo bối gì, thế nhưng ủ ra rượu xác thực hương thơm ngàn dặm. Sau đó Hạ Từ Lâu nghe nói, lấy vài cây đi ra từ Ma tộc, lại thỉnh người cải tiến một chút, cuối cùng cũng coi như là thích ứng với linh khí Vân Hiển Tông, may mắn còn vài cây sống sót.

Hạ Từ Lâu vẫn coi mấy cây thảo này là bảo bối che chở, ngay cả chưởng môn muốn mấy trái cây thảo của hắn cũng đều bị từ chối không chút lưu tình.

Cho nên khi Cố Cửu Niên nghe được Trương Tế Nghiên muốn ăn Rượu Tiên quả, phản ứng đầu tiên chính là từ chối.

"Sư huynh, không phải ta tham ăn, là Thanh Ly tỷ tỷ muốn ăn. Người ta hiếm khi đến một chuyến, chúng ta nếu như một trái cây cũng không cho, chẳng phải là rất keo kiệt sao? Thẹn là môn phái đệ nhất tu chân giới."

Cố Cửu Niên vô cùng kinh ngạc có thể nghe lời nói có lý như vậy từ trong miệng Trương Tế Nghiên, cúi đầu suy tư một phen, lại không nhịn được nàng làm nũng cầu xin, nghĩ trái cây nhiều như vậy, hái mấy quả sư thúc cũng sẽ không tính toán.

Sau đó Cố Cửu Niên ở ngay trước ánh mắt các sư đệ muội đi chờ lệnh.

"Sư thúc, phía sau núi trái cây chín, chúng ta có thể đi hái mấy quả không?" Cố Cửu Niên nói rất hàm súc, nếu nói thẳng là hái Rượu Tiên quả, Hạ Từ Lâu chắc chắn không đáp ứng.

"Đi đi." Hạ Từ Lâu còn đang múa bút thành văn(*)

(*) "Hạ bút thành chương, múa bút thành văn." ý chỉ sự siêng năng, nhanh nhẹn.

"Có thể là không có tín vật của sư thúc, chúng ta không vào được."

Cố Cửu Niên nói không vào được chính là địa phương chuyên trồng trọt Rượu Tiên quả, không phải là vườn vạn quả. 

"Vậy thì vụng trộm đi vào." Hạ Từ Lâu cũng không quay đầu lại nói.

"Vâng, đệ tử biết rồi." Cố Cửu Niên hưng phấn trả lời.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, Cố Cửu Niên làm sao cũng không nghĩ tới, Hạ Từ Lâu dĩ nhiên ở xung quanh Rượu Tiên thảo thiết lập kiếm trận.

Thực sự là phát điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro