Chương 53. Bị ép thành hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà Phê Phin 

"Phụ thân, cho ta thời gian một tháng." Sở Hành Ngọc còn cần một chút thời gian nữa để điều động sức mạnh của Ma Tôn thạch.

"Tiểu Ngọc nhi, phải cố gắng thật nhiều, lúc đầu vi phụ chỉ cần đến 20 ngày." Mấy câu nói của Sở Địch khiến nhi tử mang theo tức giận mà rời đi, hắn giống như chẳng chê chuyện lớn, vẫn cười dương dương tự đắc.

Lúc hắn chấp chưởng Ma Tôn thạch đã làm cha rồi, Sở Hành Ngọc hiện tại vẫn còn là niên thiếu. Tuy rằng tuổi hai người không ngang nhau, thế nhưng Sở Hành Ngọc không muốn chịu thua, nhất định phải hoàn thành trong vòng nửa tháng.

Chỉ có như vậy, mới có thể sớm chút nhìn thấy người kia.

Cố Cửu Niên mỗi ngày cũng không rảnh rỗi, Trương Minh Chính có chuyện quan trọng trong người, việc trong môn phái đều do hắn xử lí, thêm vào Trương Tế Nghiên thỉnh thoảng lại quấy rối, khiến hắn phiền muộn không thôi.

Nhiều lần mời hắn đi ngắm trăng, hắn đều lấy lí do bận rộn chuyện trong môn phái mà từ chối, lần này nữ nhân kia dùng chuyện bí mật với sư đệ lúc đó, Cố Cửu Niên cho dù căm ghét, cũng vẫn là đúng hẹn mà tới.

Hắn tới phòng của Trương Tế Nghiên, không thấy bóng dáng người nọ đâu, nhưng lại ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, khiến cho người say mê. Cố Cửu Niên lập tức biết mình bị lừa, nhưng đã muộn. Đột nhiên trước mắt là một mảnh hỗn loạn, không thể nhìn rõ bốn phía, thân thể cũng trở nên vô lực. Cảm giác có người đem rượu đổ vào cổ áo của hắn, còn có tiếng cười của nữ tử kéo dài không ngừng.

Cố Cửu Niên mở hai mắt ra, nỗ lực muốn nhìn rõ mọi thứ trước mắt, nhưng mọi thứ vào mắt xác thực hoàn toàn trắng xóa. Hắn đưa tay bắt một cái, tiếp xúc với làn da bóng loáng, cảm thấy không đúng, muốn buông tay ra. Nhưng mà một đôi tay tinh tế tỉ mỉ nắm lấy tay hắn, nếu theo con mắt của người ngoài nhìn thì chính là hắn dựa vào việc mình đã say mà khinh bạc nữ tử.

Lúc Trương Minh Chính mở cửa vừa vặn nhìn thấy cảnh này, lập tức giận dữ không nhịn nổi "Cửu Niên, ngươi đang làm gì?"

"Sư phụ, ta..." Cố Cửu Niên nghe được âm thanh mang theo rống giận này, chóp mũi lướt qua một mùi hương thơm ngát, hắn nhìn thấy tay của chính mình đang ám muội đặt trên cánh tay của nữ tử. Mà vạt áo hắn rải rác một chỗ, chỉ mặc kiện áo mỏng manh bên trong, mà nữ tử nọ cũng chỉ mặc mỗi chiếc yếm.

Tình cảnh này, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Cha, Đại sư huynh uống say, hắn không phải cố ý, xin cha đừng trách phạt Đại sư huynh." Trương Tế Nghiên ngược lại nước mắt như mưa xin tha cho hắn.

Cố Cửu Niên nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đứng ở một bên, không nói lời nào, không dám nhìn ánh mắt thất vọng của chưởng môn. Mặc kệ có phải là bị gài bẫy hay không, lần này đúng là hắn đã phạm phải lỗi lầm.

Đại đệ tử Vân Hiển Tông mượn rượu khinh bạc tiểu sư muội, chuyện này truyền ra ngoài đối với hai người hay danh tiếng môn phái cũng đều không tốt. Trương Minh Chính thấy nữ nhi vẫn che chở cho đệ tử mình đắc ý nhất, hắn cũng không muốn phá hủy tiền đồ của Cố Cửu Niên, trầm mặc một hồi, nói "Các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, vậy chuyện hôn sự do ta làm chủ, để Nghiên nhi gả cho ngươi."

Cố Cửu Niên biết đây chính là biện pháp tốt nhất hiện tại, nhưng hắn không muốn như vậy, lập tức quỳ xuống nói rằng "Sư phụ, đệ tử biết sai, nguyện ý nhận phạt."

"Ngươi..." Trương Minh Chính nhất thời bị chọc giận nói không ra lời. Chuyện này nếu như truyền đi, hắn là chưởng môn một phái, không chỉ phải cho đệ tử trong môn phái một câu trả lời, mà cũng phải cho tu chân giới một câu trả lời. Nếu như chuyện làm lớn lên, Cửu Niên không chỉ không thể làm được chưởng môn tương lai , ngay cả thân phận đại đệ tử Vân Hiển Tông này cũng không giữ được.

Đồ háo sắc vô liêm sỉ đứng đầu một môn phái, sao có thể khiến người khác tin phục.

"Ngươi cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng?"

"Đệ tử hiểu rõ, đệ tử cô phụ sự phó thác của chưởng môn, không xứng làm đại đệ tử Vân Hiển Tông." Cố Cửu Niên bình tĩnh nói, không có sợ hãi, không có khẩn cầu.

"Ngươi..." Trương Minh Chính vô cùng đau đớn, vẫn không muốn mất đi người thanh niên này, "Ngươi suy nghĩ kĩ đi, ngày mai trả lời ta."

Xoay người nói với những đệ tử khác "Việc tối nay, đừng nhắc lại nữa."

Chịu sự uy nghiêm của chưởng môn, các đệ tử khác ngoài miệng không nói, nhưng trong mắt trên mặt đều viết lên khinh bỉ cùng xem thường.

"cha, ta nghĩ nên để Đại sư huynh ở một mình, ngày mai sẽ cho người một câu trả lời thỏa mãn chắc chắn." Trương Tế Nghiên không vì bị cự tuyệt mà giận dữ xấu hổ, mang theo nước mắt nỗ lực nở nụ cười, hiểu chuyện khiến lòng người thương xót.

"Được." Trương Minh Chính thở dài lắc đầu, mang theo chúng đệ tử rời đi, trong phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

"Ta sẽ không cưới ngươi." Cố Cửu Niên dứt khoát nhanh gọn nói. Tất cả những việc tối nay đều nằm trong tính toán của nữ nhân này, đầu tiên là dụ hắn đến, sau đó lại phái người thông báo cho chưởng môn và những đệ tử khác, ở trước mặt mọi người diễn cảnh này.

"Đại sư huynh, lời như thế cũng đừng nói sớm. Ta nói rồi, ngươi nhất định sẽ cưới ta làm thê." Trương Tế Nghiên lộ ra nụ cười bắt buộc, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, sau đó chậm rãi nói.

"Ngươi có biết thề hồn?"

Nội tâm Cố Cửu Niên chấn động, hắn xem như đã hiểu rõ nữ nhân này lấy cái phần tự tin kia từ đâu, trầm giọng hỏi, "Ngươi dụ dỗ sư đệ kết thề hồn ?"

"Đại sư huynh, đừng nói như vậy, là Sở sư huynh tự nguyện ký kết cùng ta. Nếu ta có chuyện gì xấu, Sở sư huynh sợ là cũng không sống nổi." Nữ tử xinh đẹp nở nụ cười, trong lời nói mang theo nghịch ngợm, cũng phá nát tia hia vọng cuối cùng nơi đáy lòng Cố Cửu Niên.

Nếu như sư đệ là khế chủ, hắn tất nhiên sẽ không theo ý nữ nhân này. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể trả lời "Ta đáp ứng ngươi."

Cố Cửu Niên nhanh chân rời khỏi gian phòng, không muốn ở lại thêm một khắc. Hắn chưa từng giống như bây giờ, mãnh liệt muốn giết một người như thế.

Việc thành hôn của Đại đệ tử Vân Hiển Tông cùng nữ nhi chưởng môn bảy ngày sau sẽ cử hành, tin tức tốt này không tới một ngày đã lan truyền khắp tu chân giới. Tốc độ nhanh khiến Cố Cửu Niên hờ hững.

Trên tông môn một mảnh vui mừng, khắp nơi đều thấy chữ hỷ màu đỏ, Cố Cửu Niên nhìn mà lòng phiền không ngớt. Đơn giản ở lại Thương Lan phong, nơi nào cũng không đi. Bởi vì chuyện thành hôn, Trương Minh Chính không để hắn xử lí mọi chuyện trong môn phái nữa, muốn hắn ở cùng Trương Tế Nghiên nhiều chút.

Mà Trương Tế Nghiên ba lần bốn lượt đến tìm hắn, đều bị hắn chặn ở ngoài cửa. Nữ tử cũng chẳng buồn bực, bọn họ kết hôn là chuyện chắc chắn, chẳng để ý mấy ngày này nữa.

Cho dù trong lòng không muốn, Cố Cửu Niên cũng không thể không mặc hỉ phục, hắn lần đầu tiên cảm thấy màu đỏ này chói mắt như vậy.

"Đại sư huynh, hôm nay là ngày lành tháng tốt, phải cười nhiều lên." Mạc Hành Không thay hắn chuẩn bị tốt mọi thứ, cuối cùng đội mũ cho tân lang. Tính giờ một chút, cũng đã đến lúc bái đường thành thân.

Cố Cửu Niên mặt không cảm xúc, như một con rối mất hồn, mặc cho người ta thao túng. Đứng thẳng một bên đại điện, đối với lời chúc của mọi người coi như không nghe thấy, cũng không tiếp đón khách mời.

Trương Minh Chính thấy vậy, cũng không miễn cưỡng, thay hắn tiếp nhận những người khác chúc phúc.

"giờ lành đã đến."

Cố Cửu Niên nghe thấy âm thanh này, nhìn mọi người vây quanh tân nương, cứng ngắc đi tới.

"Nhất bái thiên địa."

Tân nương đã lạy xuống, Cố Cửu Niên vẫn đứng thẳng tắp bất động, sắc đỏ rọi vào trong mắt khiến lòng hắn phiền muộn. Hắn muốn hối hôn, thế nhưng nhìn khẩu hình của nữ tử, cuối cùng vẫn phải nghe theo.

"Nhị bái..."

"Dừng lại!"

Mạc Hành Không dưới sự ra hiệu của chưởng môn, chuẩn bị để hai người bái cao đường, sau đó liền nghe thấy một âm thanh phẫn nộ cấp thiết trong không trung truyền đến.

Thanh âm này có chút quen thuộc, đợi đến khi người kia xuất hiện, dĩ nhiên chính là Sở Hành Ngọc đã chết trước đó. Đại điện nhất thời vang lên tiếng kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều thấy rõ ma khí bốn phía.

"Sư đệ!" Cố Cửu Niên muốn gọi, nhưng đối phương căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng. Sở Hành Ngọc cưỡi Bạch Kỳ, trực tiếp chạy về phía đại điện, thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng ôm chặt lấy nam tử mặc hồng y nọ, sau đó biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại một câu nói .

"nơi này giao cho ngươi." Hắn vừa dứt lời, liền xuất hiện một nữ tử đầu người mình rắn. Đối mặt với các đại năng tu chân, nữ tử cũng chẳng sợ, thè ra cái lưỡi đỏ tươi như máu, cười yêu mị tùy ý.

Cả ngày uất ức ở chung một chỗ với con ma thú, còn không bằng thoải mái cùng những người này chiến một hồi, dù cho là chết.

Cố Cửu Niên bị ôm vào trong ngực, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của người phía sau, thế nhưng có thể cảm thấy người kia tức giận. Dù cho tay người nọ siết chặt eo hắn đến mức đau đớn, cũng nhịn xuống không gọi.

Hắn bị người kia đưa đến một cái tiểu viện, hết thảy cảnh trí giống y đúc Thương Lan phong, nơi nơi xa lạ nhưng tất cả đều là cảm giác quen thuộc. Hắn chưa kịp nghĩ kĩ nên mở miệng thế nào, Sở Hành Ngọc lại vội vàng rời đi, tựa hồ không muốn gặp hắn thêm một lần.

Tâm trạng Cố Cửu Niên u ám, một mình ngồi trong phòng đờ ra. Nơi này không có người trông coi, giống như ngăn cách với xung quanh. Đợi đến khi trời tối, cũng không gặp được bất kì ai đến.

Cố Cửu Niên vừa mất mát vừa thất vọng, tất cả quen thuộc biến thành xa lạ, lúc hắn cảm thấy buồn ngủ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân thiếu niên như ngọc đứng ở ngoài cửa.

"Sư đệ!" Cố Cửu Niên kinh hỉ gọi, người kia cũng không lên tiếng, mặt không cảm xúc đi về phía hắn, sau đó xé rách hồng y trên người hắn.

"Tại sao ngươi lại muốn kết hôn với nàng?" Thiếu niên ôm lấy hắn gặm cắn lung tung trên cổ hắn, hai cánh tay mò mẫm đi khắp cơ thể hắn.

Cố Cửu Niên lập tức hiểu rõ ý của thiếu niên, hắn theo bản năng muốn ngăn cản, đến khi nghe được âm thanh tức giận cùng sợ hãi chất vấn thì nhẹ dạ thả tay xuống ,tùy ý để y làm bừa.

Ngoại trừ bắt đầu có chút đau ngoài da, đối phương vẫn rất chú ý đến cảm thụ của hắn. Tuy không hài lòng, nhưng cũng không có thô bạo xằng bậy, thế nhưng sáng sớm liền biến mất không còn tăm hơi, khiến cho lòng hắn có chút mất mát.

Trên người Cố Cửu Niên toàn là dấu vết ám muội, trên người mặc quần áo của đối phương, nằm trên chiếc giường như đi vào cõi thần tiên ( ủa ? tui cũng ứ hiểu đây là kiểu so sánh gì? ). Tuy rằng không có ai, hắn vẫn mặc y phục quy củ. Nhìn thấy bánh ngọt bày trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, nếm thử một miếng là mùi vị hắn quen thuộc.

Hẳn là sư đệ sau khi rời giường đã làm.

Vừa vặn Cố Cửu Niên có chút đói bụng, chậm rãi thưởng thức mỹ vị đã lâu không được ăn, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thú gào thét. Hắn lập tức đi ra ngoài kiểm tra, liền thấy một nam tử khí vũ hiên ngang mang theo ý cười bễ nghễ thiên hạ mà tới.

Là phụ thân của Sở Hành Ngọc.

Cố Cửu Niên lập tức cúi đầu liếc mắt nhìn cách ăn mặc của chính mình, không có bất kì chỗ nào bất tiện , lúc này mới yên tâm ôm quyền hành lễ, "Gặp qua Sở bá phụ."

Cách xưng hô không giống bình thường này khiến Sở Địch sững sờ, nghe Bạch Kỳ nói là sư huynh của Tiểu Ngọc nhi, hắn vốn định hôm qua tới thăm trò vui, thế nhưng Tiểu Ngọc nhi dặn dò tất cả mọi người đều không được tới đây. Hôm nay hắn thật sự không nhịn được hiếu kì, nhân lúc Tiểu Ngọc nhi lại bế quan liền chạy tới xem trò vui.

Thanh niên nhìn đúng là tư thái phong lưu, ôn văn nhĩ nhã, cư xử đúng mực, trấn định tự nhiên, chẳng trách tiểu Ngọc nhi vì người này mà sớm xuất quan.

___________________________________________________

Ủa rồi có phải là màn H bị trúng lời nguyền " ngày hôm sau " không vậy ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro