Chương 54. Cố nhân tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà phê Phin

Đối phương dùng ánh mắt có ý vị sâu xa nhìn khiến Cố Cửu Niên có chút không dễ chịu, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Hắn đang do dự có nên mời người vào trong ngồi một lát không, theo đạo lí mà nói, hắn là khách, đối phương là chủ nhân, cũng không đến phiên hắn mở cái miệng này. Nhưng người này là trưởng bối, làm như vậy cũng thật không lễ phép.

Cố Cửu Niên ngoài mặt nhẹ như mây gió, kì thực nội tâm xoắn xuýt bất an, giống như làm thế nào cũng đều không đúng. Hết lần này đến lần khác suy nghĩ, vẫn là quyết định trước hết mời người đi vào.

"Sở bá phụ, ngài..."

"Phụ thân!"

Ấp ủ hồi lâu bị một tiếng quát lớn đánh gãy, sau đó liền thấy bóng người Sở Hành Ngọc chạy nhanh đến, gương mặt lạnh lùng mang theo hoang mang không dễ phát hiện.

"Tiểu Ngọc nhi, không cần sốt sắng như vậy, vi phụ chỉ tới xem một chút, cũng không làm gì." Sở Địch thú vị nhìn nhi tử thở hổn hển, hắn phát hiện sự tình ngày càng vui vẻ.

"Phụ thân, còn có nhiều chuyện chờ người đi xử lí, đừng ở đây làm lỡ thời gian." Sở Hành Ngọc đứng trước người Cố Cửu Niên, ngăn cản tầm mắt muốn tìm hiểu kia, trong lời nói hiển lộ ý tứ đuổi người rất rõ ràng. Y vừa nghe Sở Địch tới tiểu viện, lập tức lao đến đây, một đường tim đập mạnh, chỉ sợ phụ thân sẽ thương tổn sư huynh.

"Ngày khác vi phụ trở lại." Sở Địch chưa từng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nhi tử, ngày hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, cũng không uổng công chuyến này.

Cố Cửu Niên nhìn ra, sư đệ có chút kiêng dè người phụ thân này, kì thực trong lòng hắn cũng có chút bỡ ngỡ. Sở Địch mặc dù đang cười, cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ bốn phía khiến người không thể lơ là, huống chi người này là phụ thân của sư đệ, chuyện của bọn họ cũng phải được người này đồng ý.

Nhìn thấy gia trưởng lại có chút hoảng sợ, hơn nữa lần đầu gặp mặt, hắn cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, không biết có làm mất lễ nghi hay không, lưu lại ấn tượng xấu cho người ta.

"Sư huynh đang nghĩ gì vậy?" Sở Hành Ngọc bất mãn nhìn hắn, phụ thân y đã đi xa, sư huynh vẫn nhìn theo phương hướng rời đi.

"Phụ thân đệ đúng là hòa ái." Cố Cửu Niên suy nghĩ một chút, tìm đến chút lời nói để khích lệ, nhưng mà người bên cạnh vẫn không cao hứng, con mắt còn mang theo tức giận lườm hắn một cái, sau đó lại vội vã rời đi.

Vừa rồi mới còn náo nhiệt, giờ lại chỉ còn mình hắn, Cố Cửu Niên có chút mất mát, tiếp tục trở lại ăn điểm tâm. Buổi tối cũng giống như hôm qua, thiếu niên ôm hắn trong đêm đen nặng nề thở dốc, sau đó trước khi hừng đông lại không thấy bóng người đâu.

Chuyện như vậy kéo dài liên tiếp mấy ngày, Cố Cửu Niên cảm thấy mình cần nói rõ tất cả, nếu không hai người còn tiếp tục như thế, nội tâm hắn cũng không chịu nổi.

Thời điểm hắn muốn ngự kiếm phi hành, nhưng lại không sử dụng được chân khí, xem ra sư đệ có ý vây hắn ở lại nơi này. Cố Cửu Niên cảm thấy thất bại, ngồi dưới gốc cây đào đờ ra, liền nghe thấy tiếng thú gào thét ở phía xa.

Lần này không có nam nhân khí thế bức người kia.

trong miệng Bạch Kỳ ngậm một cái rổ, bên trong là điểm tâm ngon miệng, nó đặt rổ bên cạnh Cố Cửu Niên, thân mật cọ vào bên ống quần hắn.

"Ta có phải đã gặp ngươi ở đâu không?" Cố Cửu Niên vuốt đầu đại lão hổ, luôn cảm thấy giống như đã từng quen biết. Hắn vừa dứt lời, con ma thú to lớn chớp mắt biến thành một con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu.

"hóa ra là ngươi." Cố Cửu Niên cười nói, lấy điểm tâm đùa với Bạch Kỳ.

"Ngươi có biết mấy ngày nay sư đệ làm gì không?"

"Đang bận." Bạch Kỳ ngậm bánh ngọt trong miệng, hàm hồ nói.

Cố Cửu Niên sững sờ, trong lòng hắn đúng là có chút phiền muộn, muốn tìm người nói chuyện, không nghĩ tới tiểu tử này sẽ trả lời , lập tức vui vẻ, gãi cằm Bạch Kỳ ,ôn nhu nói "Ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư đệ không?"

Bạch Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng bị nụ cười ấm áp kia mê hoặc, ngơ ngác gật đầu.

Phong cảnh Ma tộc rất đẹp, không sáng sủa thanh tân giống như tu chân giới mà là loại u ám mỹ lệ. Cố Cửu Niên ngồi trên lưng Bạch Kỳ, hiếu kỳ nhìn các loại mỹ cảnh lướt qua dưới chân.

Cuối cùng Bạch Kỳ dừng lại ở trước một tòa đại điện, thủ vệ Ma tộc nhìn thấy Bạch Kỳ đều cung kính cúi đầu, tùy ý nó nghênh ngang đi vào, xuyên qua một cánh cửa, tiến vào hoa viên trong đình.

Cố Cửu Niên thấy kì quái, vì sao những tên Ma tộc kia thấy hắn lại không có phản ứng.

"Bởi vì trên người ngươi có mùi vị của Ma Tôn." Bạch Kỳ tốt bụng đáp lời hắn.

Cố Cửu Niên hơi đỏ mặt, sau đó có chút kinh ngạc hỏi, "Sư đệ đã là Ma Tôn sao ?"

"Kỳ thực không hẳn, nhưng mà cũng đúng." Bạch Kỳ không biết trả lời thế nào, tại đại điển kế vị Ma Tôn, Liễu Điểm Giáng nói với Sở Hành Ngọc, tu chân giới có chuyện vui, sau đó Sở Hành Ngọc lập tức liều mạng đình chỉ điển lễ, mang theo một đám tinh anh Ma tộc đi cướp thân.

Người thì cướp được, nhưng điển lễ không thành. Theo quy củ của Ma tộc mà nói, Ma Tôn vẫn là Sở Địch, thế nhưng luận thực lực toàn bộ thuộc về Sở Hành Ngọc. Hơn nữa Sở Địch cũng đã nói, hắn không còn là Ma Tôn, vì lẽ đó phải gọi Sở Hành Ngọc là Ma Tôn.

"Đúng vậy." Nghĩ một lúc, Bạch Kỳ càng phát giác có đạo lí, liền gật đầu khẳng định.

Chẳng trách sư đệ có thể dễ như ăn cháo phong ấn lại sức mạnh của hắn, Cố Cửu Niên có chút hoảng sợ, cũng có chút khó chịu, hắn đã không thể đuổi kịp bước chân của sư đệ.

Thấy hắn đờ ra, Bạch Kỳ cũng không quấy rầy, lại biến thành một tiểu viên nằm sấp bên chân hắn.

"Tiểu Kết Ba đến rồi." Bạch Kỳ ngửi thấy một mùi hương, cái mông lắc một chút, chân ngắn chạy vui vẻ.

*Tiểu Kết Ba : ý nói Trầm Thanh Ly nói lắp

Bên chân trọng lượng nhẹ đi, Cố Cửu Niên lấy lại tinh thần, thấy Bạch Kỳ vây quanh một nữ tử. Nữ tử nọ tựa hồ muốn sờ nó, nhưng lại sợ hãi co rúm lại.

Ngón tay nữ tử muốn chạm vào Bạch Kỳ , đột nhiên nó biến trở lại nguyên hình, nữ tử sợ hãi đến sững sờ, trợn to mắt, giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Trầm sư muội, ngươi không sao chứ?" Cố Cửu Niên đỡ nữ tử lên, trừng Bạch Kỳ một cái, nó ngoan ngoãn thu nhỏ, sau đó nhe răng trợn mắt uy hiếp.

"Chuyện này đừng nói cho Ma Tôn." Ma Tôn ở đây chính là Sở Địch.

Trầm Thanh Ly sợ hãi gật đầu, nắm lấy Cố Cửu Niên không buông, mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng, "Ca ca ta, hắn..."

"hắn rất tốt." Cố Cửu Niên cảm thấy nữ tử không ngừng run, hắn động viên xoa đầu nữ tử "Thiên Tâm các mọi thứ đều tốt."

Nghe xong lời ấy, khóe miệng Trầm Thanh Ly hơi cong lên, nở nụ cười, nước mắt tức thì rơi xuống.

"Tiểu Kết Ba vừa khóc." Trong lời nói của Bạch Kỳ mang theo phấn khởi vô cùng, hưng phấn liên tục xoay quanh nữ tử.

Cố Cửu Niên túm gáy nó, uy hiếp nói. "Ngươi lại cười ta liền đem chuyện ngươi bắt nạt nàng nói cho Ma Tôn."

Bạch Kỳ lập tức ngừng miệng, mặc kệ là nói cho Ma Tôn nào, nó đều không có quả ngon ăn, cọ cọ ống quần Cố Cửu Niên lấy lòng, sau đó lại ở trước mặt nữ tử bán manh.

"Cố, Cố sư huynh..." Nhìn ánh mắt nữ tử nghi hoặc, Cố Cửu Niên cũng biết vấn đề đối phương muốn hỏi, liền nhanh một bước trả lời.

"Vì sao ta ở đây, chuyện này kể ra rất dài dòng, ngươi ở đây tốt không?"

Ánh mắt nữ tử trở nên ảm đạm, không gật đầu, cũng không lắc đầu. Cố Cửu Niên trong lòng cũng biết, nàng như vậy là rất muốn trở lại, một thân một mình ở nơi Ma tộc người người e ngại, nhất định sẽ sợ hãi. Chỉ là chuyện này hắn không giúp được, hơn nữa nhìn trạng thái của nữ tử, cũng không giống như bị dằn vặt thương tổn, cũng coi như là trong đau khổ có cái may.

"Ma Tôn đối xử với nàng rất tốt." Bạch Kỳ tự hào nói, ngoại trừ đùa cợt hù dọa nàng bên ngoài, những thứ khác như chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, hơn nữa cũng không hạn chế sự tự do của nàng. Suy cho cùng nàng hiện tại cũng coi như là một thú cưng của Ma Tôn, tự nhiên không thể bạc đãi.

"Ngươi bảo trọng, tương lai nhất định có cơ hội gặp lại ca ca ngươi." Cố Cửu Niên cũng là người dưới mái hiên, chỉ có thể nói lời an ủi.

*Người dưới mái hiên : ý nói thời cơ và quyền thế không bằng người khác thì chỉ có thể nhún nhường.

"Ca ca." Nữ tử lộ ra nụ cười đáng yêu, kiên định gật đầu. Minh Tước cũng nói với nàng, chỉ cần nàng nghe lời Ma Tôn, không ồn ào náo loạn, tương lai nhất định có thể lần thứ hai nhìn thấy ca ca.

Từ biệt nữ tử, trong lòng Cố Cửu Niên có thêm một phần trầm trọng, không biết nếu hắn nói với sư đệ việc này, có thể giúp đỡ cho nữ tử kia không.

"Ca ca của Tiểu Kết Ba có phải là gia hỏa nửa người nửa ma kia không?" Bạch Kỳ theo phía sau Cố Cửu Niên, một mặt dạng bát quái.

Nửa người nửa ma cụm từ này đúng là khiến Cố Cửu Niên không hiểu, "Ngươi nói ai?"

"Chính là người ký kết khế ước với Minh Tước ấy."

"Ngươi nói Trầm huynh là nửa người nửa ma?" Lúc này đến phiên Cố Cửu Niên kinh ngạc không thôi. Trầm Thanh Lưu là thiếu chủ một phái, thế mà lại là thân thể bán ma. Nếu bị Thiên Tâm các chủ biết, e sợ sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân.

"Đúng thật thú vị." Bạch Kỳ tự mình hiểu rõ, ngoắt ngoắt cái đuôi ở trước mặt dẫn đường, "Ma Tôn đang ở bên trong."

Cố Cửu Niên lấy lại tinh thần, nhất thời không biết nên làm sao đối mặt với người bên trong. Căng thẳng đứng ở trước cửa, muốn gõ cửa, ngón tay lại rút về.

Bạch Kỳ cụng đầu vào cửa, thay hắn mở cửa ra.

Thiếu niên ở trước bàn xử lí mọi việc, dáng vẻ hết sức chuyên chú không muốn bị người khác quấy rầy, phòng lớn như thế mà bên trong chỉ có âm thanh ngòi bút của y xoẹt xoẹt.

Cố Cửu Niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài, trong lòng buồn bã luống cuống. Đối phương biết hắn đến rồi , nhưng không có bất kì hành động gì, xem ra hắn hình như không có bất kì tư cách gì đi cầu xin giúp người khác. Chuyện của chính mình, hắn cũng xử lí không tốt.

Bạch Kỳ ngồi ở một bên, không hiểu sao người này thay đổi nhanh như vậy, lúc nói muốn đến đây còn vui vẻ lắm, tại sao một hồi lại thay đổi sắc mặt, thật là kì quái.

Trong phòng Sở Hành Ngọc đặt bút xuống, y vẫn chưa nghĩ nên giải thích thân phận Ma tộc của mình thế nào. Sợ hãi nhìn người kia căm ghét, vì lẽ đó đều là buổi tối mới đến gặp, trước hừng đông lại rời đi. Vừa nãy sư huynh thấy y, đại khái là rất chán ghét đi, cho nên mới phải đóng cửa lại, không muốn nhìn thấy y.

"Chúng ta về thôi." Cố Cửu Niên vuốt cái đầu nhỏ của Bạch Kỳ, nhỏ giọng nói.

"Sư huynh, huynh căm ghét ta đến vậy sao?" Cánh cửa phía sau bị đẩy ra, truyền đến âm thanh quật cường lại mang theo ủy khuất.

Cố Cửu Niên nhìn thiếu niên đã cao hơn hắn này, ôm chặt lấy, "Ta còn tưởng đệ không muốn gặp ta."

Nước mắt nóng rực rơi xuống nơi cổ thiếu niên, sau đó hắn được người kia dùng sức ôm lại.

Cửa lớn lần thứ hai đóng lại. Bạch Kỳ muốn theo vào, lại bị người đạp một cước vô tình lăn ra ngoài.

__________________________________________

Đọc bộ này thực sự rất ư là cưng Bạch Kỳ luôn á, dễ thương gì đâu, còn tính làm bóng đèn nữa cơ =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro