Chương 55. Liễu Điểm Giáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Cửu Niên ngồi ở một bên, tiếp tục nhìn thiếu niên xử lý công việc. Châm chước hồi lâu, rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng

"Sư đệ, lúc đó ngươi cùng tiểu sư muội có phải có chuyện gạt ta?" Hắn hỏi uyển chuyển, muốn nghe chính miệng thiếu niên kia nói ra, thấy người thả bút lông xuống, trong con ngươi lạnh lẽo mang theo tức giận.

"Tại sao ngươi phải đáp ứng thành thân với nàng?" Sở Hành Ngọc vẫn muốn hỏi vấn đề này, nhưng cũng sợ hãi biết đáp án. y hiện tại không phải là đệ tử Vân Hiển Tông, mà là một ma đầu người người muốn diệt trừ. Thân phận hai người đối lập, y không có lòng tin đối phương sẽ còn đối với y giống như trước. Lúc nghe tin người này sắp thành thân, y muốn giết tất cả mọi người, bao gồm cả người trước mắt này.

Nhưng mà khi vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì nỗi nhớ nhung lại nhiều hơn sát ý. Y để Liễu Điểm Giáng ở lại phía sau, vẫn chưa đại khai sát giới tu chân giới, chính là vì muốn lưu lại giữa hai người một lối thoát, không muốn sư huynh vì vậy mà hận y.

Hơn nữa mục đích quan trọng nhất của y là cướp tân lang, không phải giết người. Cơ hội thống nhất tu chân giới sau này vẫn còn, bây giờ không vội.

Thanh âm phẫn nộ khiến Cố Cửu Niên không dám chất vấn lại, bất chợt khí thế yếu đi, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn người, "Bởi vì..."

"Bởi vì sao?" Thấy hắn ấp úng, Sở Hành Ngọc bắt đầu lo lắng, sợ hãi đáp án sắp đến.

"Ngươi nói cho ta biết trước thề hồn là cái gì?" Khí thế đối phương yếu đi, Cố Cửu Niên lại hung hăng lên, cất cao âm thanh hỏi.

"Chẳng qua là thứ đồ chơi nàng ta lừa?" Sở Hành Ngọc không thèm để ý nói, thái độ của y khiến Cố Cửu Niên giận dữ.

"Hậu quả của thề hồn đó là nếu nàng ta gặp chuyện bất trắc, ngươi cũng sẽ mất mạng. Tại sao ngươi có thể cùng nàng ta ký kết khế ước nguy hiểm như vậy?" Cố Cửu Niên đỏ mắt, nghĩ tới chuyện Trương Tế Nghiên cầm kiếm muốn tự vẫn, hắn liền run lên vì sợ hãi.

Cho dù hắn thành thân cùng Trương Tế Nghiên là phụ sư đệ, hắn cũng không hối hận, chỉ cần người này có thể sống, mọi thứ đều đáng giá.

"Sư huynh, xin lỗi, là ta không tốt." Sở Hành Ngọc bị người đột nhiên tức giận mà sợ, y lần đầu tiên thấy sư huynh cũng sẽ tức giận, vội vã ôm người nọ thấp giọng an ủi.

"Hồn phách nàng ta không hoàn chỉnh, thệ ước này không có hiệu quả."

"Hồn phách không hoàn chỉnh?" Cố Cửu Niên lập tức nghĩ tới chuyện độ hồn, không dám tin tưởng nhìn thẳng đôi mắt đối phương, "Thật sự vô hiệu?"

"Sư huynh, ngươi xem." Sở Hành Ngọc xòe bàn tay ra, lòng bàn tay bốc lên ánh sáng u lam, "Ta có thể cùng sư huynh ký kết thề hồn."

Thề hồn chỉ có thể ký kết cùng một người, như vậy xem ra kế hoạch của Trương Tế Nghiên đã thất bại. Cố Cửu Niên yên lòng, vẻ mặt hòa hoãn, "Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa."

Sở Hành Ngọc rên lạnh một tiếng, y tuy hiểu rõ mục đích hành động này của sư huynh, nhưng vẫn khó chịu, "Sư huynh, chúng ta cùng ký kết thề hồn đi."

Như vậy, người này liền hoàn toàn thuộc về y, không ai có thể cướp đi.

"Sư đệ, việc này để sau rồi nói." Cố Cửu Niên từ chối, bởi vì tu vi hiện tại của hắn không cao lắm, nếu có bất trắc, chỉ sợ sẽ liên lụy thiếu niên nọ.

Sở Hành Ngọc bị cự tuyệt, không hài lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, "Vậy sau này lại nói."

Hai người nhất thời im lặng.

"Sư huynh, ngươi có trách ta vì đã phong ấn tu vi của ngươi không?" Người hỏi câu này đang cúi đầu xử lý công việc, thật giống như lơ đãng mở miệng.

"Làm người thường cũng tốt." Cố Cửu Niên cười nói, xem như đây là bồi thường của hắn đối với người trước mắt.

"Sư huynh đúng là nghĩ thoáng." Thiếu niên kiêu căng hừ lạnh một tiếng, giống như một con mèo lẻ loi cầu vuốt lông, làm Cố Cửu Niên không nhịn được cười.

"Sư đệ, cẩn thận xử lý mọi chuyện, ta đi dạo ở nơi khác." Cố Cửu Niên hôn lên mặt người nọ, mặt mày hớn hở rời đi.

Sở Hành Ngọc đúng là đã đỏ mặt. Mãi đến khi người đi xa rồi, mới để cho người vẫn luôn núp trong bóng tối hiện thân.

"Khởi bẩm Ma Tôn, thiếu chủ Thiên Tâm Các cầu kiến."

"Minh Tước đâu?" tin tức này cũng không ngoài ý muốn của Sở Hành Ngọc, dựa theo lời tên nằm vùng ở tu chân giới báo lại, hiện tại thân phận nửa người nửa ma của Trầm Thanh Lưu đã bị bại lộ. Chuyện này dĩ nhiên cũng là y sắp xếp.

"Ma sứ Minh Tước đang bồi tôn thượng chơi cờ."

Phụ thân y đúng là nhàn nhã.

"Để cho bọn họ vào đi." Sở Hành Ngọc đặt bút xuống, y biết, chắc chắn không chỉ có một mình Trầm Thanh Lưu.

Qủa nhiên còn có Trương Tế Nghiên cùng một nữ tử thoi thóp.

Sở Hành Ngọc hơi kinh ngạc, y cho rằng Liễu Điểm Giáng đã chết rồi, không nghĩ tới còn sống sót.

"Chủ nhân, xin hãy trả nội đan lại cho ta." Liễu Điểm Giáng cung kính quỳ trên mặt đất, khí sắc suy yếu, cách cái chết không còn xa.

"Tới tìm Bạch Kỳ." Sở Hành Ngọc lạnh lùng nói, sau đó nhìn hai người đứng thẳng bên dưới, hàn ý trong mắt càng sâu.

Trầm Thanh Lưu hoảng sợ trong lòng, nghĩ tới mục đích của chính mình, ổn định lại tâm thần, "Tại hạ lần này đến đây đồng ý quy thuận Ma tộc, vĩnh viễn dốc sức vì Ma tộc."

Sở Hành Ngọc nghe không ra bất kì thành ý nào, hỏi ngược lại, "Tại sao bản tôn phải thu lưu ngươi?"

"Tại hạ có thể giúp Ma tộc dùng cái giá thấp nhất để thu phục Thiên Tâm Các." Trên mặt Trầm Thanh Lưu không gợn sóng, lời đại nghịch bất đạo mà có thể ung dung tự nhiên nói ra như vậy.

Không thể không nói, đây là một điều kiện mê người.

"Được, bản tôn đáp ứng ngươi." Sở Hành Ngọc dĩ nhiên biết người này đến Ma tộc không chỉ là tránh họa, nếu như y đoán không lầm, Trầm Thanh Lưu còn vì muội muội hắn mà tới. Mặc kệ là mục đích gì, người này chung quy sẽ để y tùy ý sử dụng.

"Người đâu, dẫn thiếu chủ Thiên Tâm Các đi nghỉ ngơi."

"Đa tạ Ma Tôn." Trên mặt Trầm Thanh Lưu đều là ý cười, không có nét trào phúng quẫn bách.

Bên trong cung điện chỉ còn dư lại hai người, trong mắt Sở Hành Ngọc mang theo khinh bỉ cùng sát ý, lấy tính mạng của y để cưỡng ép sư huynh thành thân, nữ nhân này đúng là thủ đoạn cao thâm.

"Sở sư huynh, nhìn người ta như thế làm gì, tim người ta đập rất nhanh." Trương Tế Nghiên che miệng cười khẽ, trên mặt mang theo vẻ quyến rũ, thẹn thùng cúi đầu.

"Ngươi đến Ma tộc làm gì? Hẳn cũng là dốc sức vì bản tôn." Sở Hành Ngọc xem thường nhìn nữ nhân đang giả bộ.

"Sở sư huynh, người ta thật vất vả đến thăm ngươi, ngươi như vậy là sao?" Trương Tế Nghiên xinh đẹp bĩu môi. Trầm Thanh Lưu bị người tu chân giới truy sát, nàng cố ý dẫn dụ hắn, cùng đi tới Ma tộc.

"Người đâu, dẫn nàng ta xuống." Sở Hành Ngọc không muốn phí lời, y nghĩ đến việc giết nữ nhân này, thế nhưng cân nhắc đến tâm tình của sư huynh, tạm thời lưu lại cho nàng ta một mạng.

Sư huynh ở cùng Bạch Kỳ, chẳng phải sẽ gặp Liễu Điểm Giáng sao. Nghĩ tới đây, tâm Sở Hành Ngọc hoảng hốt, người đã biến mất không còn tăm hơi.

Cố Cửu Niên được Bạch Kỳ mang đi khắp nơi ngắm cảnh, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng gọi yếu ớt.

"Bạch Kỳ đại nhân, xin trả nội đan lại cho ta." Tướng mạo nữ tử yêu mị, nhưng không vênh váo hung hăng như lúc trước, giờ khắc này đang quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin.

Cố Cửu Niên nhận ra đây chính là yêu nghiệt đầu tiên gặp phải, đau đớn lúc trước hắn còn nhớ, sau đó nhớ tới cách xưng hô của nữ nhân này, hẳn là đã bị sư đệ thu phục.

Chẳng trách sau đó không nghe thấy tin tức của xà yêu.

"Ngươi chơi với ta, ta còn cho ngươi." Bạch Kỳ đột nhiên biến lớn, thổi khí về phía nữ nhân, một đôi mắt to bằng nắm tay vội vã chuyển động, nhàn nhã cào cào móng vuốt.

Liễu Điểm Giáng vốn là bị trọng thương, có thể từ trong tay đại năng tu chân giới trở về từ cõi chết đã là không dễ, nếu không phải vì nội đan, nàng một hơi cũng không chống đỡ được đến bây giờ.

"Bạch Kỳ đại nhân, ngài xem ta không thể sống lâu hơn nữa, đưa nội đan cho ta được không?"

Dáng vẻ thấp kém đến cực điểm không chỉ không có được sự đồng tình, trái lại còn khiến Bạch Kỳ cười lớn, "Không chơi với ta, ta không trả lại cho ngươi."

Cố Cửu Niên chứng kiến mọi thứ, không hề có hành động nào. Lúc trước bị thương hắn còn nhớ, vì vậy hắn không thương cảm cho nữ nhân này.

Liễu Điểm Giáng thấy cầu xin vô dụng, mặt lập tức xám như tro tàn, cúi đầu tuyệt vọng. Ma tộc tàn nhẫn máu lạnh nàng sớm đã biết, chỉ là trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, bây giờ nhìn lại, nàng quả là ngây thơ, không nên có chờ mong.

"Bạch, Bạch Kỳ, còn, còn..." Nghe được âm thanh này, ánh mắt Liễu Điểm Giáng sáng ngời, nàng biết người đang nói chuyện rất được Sở Địch sủng ái, có nàng ta biện hộ cho, nói không chừng có thể lấy lại nội đan.

"Tiểu Kết Ba, ngươi không quen nàng ta, cần gì giúp nàng?" Bạch Kỳ nhảy một cái đến bên người Trầm Thanh Ly, ác ý rống to.

"Ta..." Trầm Thanh Ly sợ hãi co rúm lại, nói không ra lời. Nàng không có ân oán với Liễu Điểm Giáng, cũng không biết người này từng làm việc ác. Các nàng đều là kẻ ăn nhờ ở đậu, bị người cưỡng ép, không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác đồng bệnh tương liên. Cho nên mới giúp người cầu xin, chỉ là lời nàng nói cũng không có phân lượng.

"Trả nội đan cho nàng ta." Âm thanh Sở Hành Ngọc phá không mà đến, vừa dứt lời, một bóng người thon dài xuất hiện bên cạnh Cố Cửu Niên.

"Đa tạ chủ nhân." Liễu Điểm Giáng mừng đến phát khóc.

Bạch Kỳ không cam lòng, phun nội đan ra, "trả ngươi."

"Sư đệ, sao ngươi lại đến?" Cố Cửu Niên nhìn thiếu niên có chút hoang mang, không hiểu nổi.

"Chuyện của ta xử lý xong, nên tới tìm ngươi." Sở Hành Ngọc tùy ý đưa ra một lý do, kì thực là lo lắng chuyện y ở trong bóng tối thu phục Liễu Điểm Giáng bị phát hiện. Nhưng mà y vẫn là đến chậm một bước, sư huynh xem ra đã biết chuyện này rồi, trong nháy mắt y nghĩ đến rất nhiều cái cớ để giải thích, chỉ là đối phương giống như không cần.

"Vậy thì tốt, chúng ta trở về đi." Cố Cửu Niên nở nụ cười, nắm tay thiếu niên, cùng ngồi trên lưng Bạch Kỳ, không nhắc lại chuyện vừa rồi.

Nhìn hai người đi xa, Liễu Điểm Giáng không còn khí lực, ngã xuống đất, thân dưới cũng biến thành cái đuôi rắn rất dài, vảy rắn lạnh lẽo làm người sợ run.

Trầm Thanh Ly bị dọa sợ lui lại mấy bước, sau đó nghe thấy tiếng cười tùy ý lại tuyệt vọng của nữ tử.

"Ngươi, ngươi, không, không có chuyện gì..."

"Ha ha ha, không nghĩ tới trước khi chết, tới bồi ta lại là một tiểu nha đầu loài người." Thời điểm Liễu Điểm Giáng cười, nước mắt cũng chảy ra, nàng một tiếng trôi nổi, giết chóc không ngừng, xưa nay đều là một mình cô độc. Vẫn cảm thấy kẻ lãnh khốc vô tình mới thú vị, những loại dối trá quan tâm của nhân loại kia chẳng qua chỉ là một hồi chuyện cười.

Nhưng khi thấy nữ tử này vốn không quen biết nàng lại ra mặt cầu xin, trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng còn mang theo một tia kinh ngạc, mừng rỡ. Không nghĩ tới khi đến tuyệt cảnh tử vong, nội tâm của nàng dĩ nhiên yếu đuối như vậy.

Nàng lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp, liền nói rằng, "Thiếu chủ Thiên Tâm Các cũng tới Ma tộc."

Vẻ mặt thiếu nữ vừa mừng vừa sợ thật là sinh động, chỉ tiếc, nàng lại không nhìn thấy vẻ mặt thú vị như thế.

Nữ tử đầu người mình rắn cuối cùng biến thành một con rắn trên đất, thiếu nữ ôm lấy con rắn lạnh lẽo, đem nàng mai táng ở một nơi yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro