Chương 56. Huynh muội gặp nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc của Liễu Điểm Giáng, hai người đều không đề cập tới. Tuy rằng đây là kết quả Sở Hành Ngọc mong muốn, thế nhưng mơ hồ khiến y thấy có vấn đề. Tính tình của sư huynh y, tại sao lại không chất vấn chuyện này.

Cố Cửu Niên không biết người này đang suy nghĩ miên man điều gì, vấn đề thề hồn được giải quyết, hiện tại hắn ngủ đến yên giấc. Nhớ tới lúc Liễu Điểm Giáng chết, Cố Cửu Niên đối với việc bản thân lạnh lùng hơi kinh ngạc. Nếu là trước kia, hắn tất nhiên sẽ giúp nữ nhân này, nếu không, thẹn trong lòng. Mà bây giờ, hắn lại bình chân như vại, không có nửa điểm lòng trắc ẩn.

Loại thay đổi này, Cố Cửu Niên không biết là tốt hay xấu, hắn làm tất cả cũng là vì bảo vệ người bên cạnh, bất luận đúng sai. Lần trước Sở Hành Ngọc 'chết' đã để lại cho hắn sự đả kích trí mạng, loại tuyệt vọng đó hắn không muốn cảm thụ lần thứ hai.

"sư đệ, bất an điều gì sao?" Người bên cạnh không ngủ thật, Cố Cửu Niên cảm thấy đối phương muốn nói chuyện cùng mình, sau đó không biết vì lí do gì muốn nói lại thôi.

"Sư huynh, ngươi không trách ta sao?" Sở Hành Ngọc thấp thỏm hỏi, đối với người ngoài là 'tràn ra thô bạo', chỉ có đối với người trước mặt này mới cẩn thận.

"Trách ngươi chuyện gì?" Ngược lại Cố Cửu Niên cảm thấy kỳ quái, bốn mắt đối nhau, "Sư đệ khi nào lại trở nên nhát gan vậy?"

Nương theo ý cười của nam tử, Sở Hành Ngọc tức giận vươn mình áp người xuống dưới, "Sư huynh tựa hồ biết không ít chuyện, tại sao lại không tò mò thân phận Ma tộc của ta?"

Cố Cửu Niên bị một đôi mắt sắc bén nhìn đến hoảng sợ, bất chợt tránh né ánh mắt ấy, nhỏ giọng nói "Là sư muội nói cho ta."

"Nói cách khác sư huynh cũng không để ý thân phận của ta?" Lý do này rất hợp lý, Sở Hành Ngọc tin tưởng, đồng thời cũng rất vui vẻ. Sư huynh sau khi biết thân phận Ma tộc của y, không phải là tránh không kịp, trái lại đồng ý ở lại Ma tộc, mặc dù là y dùng thủ đoạn ép buộc người ta ở lại, thế nhưng cũng không gây trở ngại việc y chiếm lấy người này.

"Ta nói rồi, bất luận ra sao, ngươi đều là sư đệ ta, đây là sự thật không thể thay đổi." Cố Cửu Niên kiên định nói, âm thanh đó khiến người ta mê mẩn, sâu thẳm trong con ngươi trong trẻo kia làm người chấn động cả hồn phách.

Sở Hành Ngọc hơi xúc động, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Liên tục mấy ngày khiến thân thể Cố Cửu Niên có chút không chịu nổi, hiện tại hắn đang bị phong bế tu vi, giống như một người bình thường. Mà Sở Hành Ngọc đang là thiếu niên, khó tránh khỏi khí thịnh, ban đêm làm đến tàn nhẫn, ngày hôm sau chung quy hắn phải ngủ một hồi mới được.

Lúc tỉnh lại, vẫn như cũ không gặp thiếu niên kia, nhưng lại gặp con Đại lão hổ ở ngoài cửa chờ hắn.

"Hôm nay ngươi muốn đi đâu? Nếu không chúng ta đi tìm Tiểu Kết Ba chơi đi?" Đôi mắt to sáng lấp lánh của Bạch Kỳ nhìn người, con rắn kia chết rồi, thiếu một món đồ chơi, chỉ có thể đi hù dọa Tiểu Kết Ba.

"Trầm sư muội tâm địa thiện lương, tuổi còn nhỏ, ngươi đừng bắt nạt nàng ta." Cố Cửu Niên cố ý mặt lạnh giáo huấn Bạch Kỳ.

"Vậy chúng ta đi tìm gia hỏa nửa người nửa ma kia chơi chứ?" Bạch Kỳ hưng phấn liếm móng vuốt của chính mình, thân thể bán ma so với tiểu nha đầu rắn kia chắc chắn hơn hẳn, có thể chơi nhiều hơn chút.

Cố Cửu Niên trầm tư, không nghĩ tới Trầm Thanh Lưu đã đến Ma tộc rồi, vậy mà sư đệ không nói cho hắn biết.

"Được, mang ta đi tìm hắn."

Trầm Thanh Lưu ở một nơi hẻo lánh trong Ma Cung, hơn nữa không có lệnh của Ma Tôn, hắn không thể tùy ý hành động, chẳng khác gì bị giam lỏng ở trong này.

Lúc Cố Cửu Niên tới nơi, liền thấy một người buồn bực đang đi tới đi lui trước mắt thủ vệ, lúc nhìn thấy hắn thì mắt sáng lên.

"Cố huynh, đã lâu không gặp, có khỏe không." Trầm Thanh Lưu nhanh chân đi về phía trước, muốn đứng cạnh đối phương, sau đó thủ vệ canh cửa lạnh lùng ngăn cản hắn.

"Trầm huynh, chúng ta vào rồi nói sau." Cố Cửu Niên bị nụ cười nhiệt tình này làm cho có chút ngốc, hắn rõ ràng nhìn ra đối phương đang lấy lòng.

"Được."

Thủ vệ không dám cản Cố Cửu Niên, để hắn thuận lợi đi vào.

"Trầm huynh, sao huynh lại tới Ma tộc?" Cố Cửu Niên rất kinh ngạc, lập tức nghĩ đến một khả năng, chỉ là tại sao Trầm Thanh Lưu biết muội muội hắn ở Ma tộc.

"Ta đến vì muội muội mình, vì lẽ đó hi vọng Cố huynh có thể dẫn ta đi gặp xá muội. Nàng một mình ở Ma tộc, nhất định rất sợ hãi." Trầm Thanh Lưu lúc nhắc tới muội muội, trong mắt tất cả đều là lo lắng, không giống giả vờ.

"Việc này tại hạ e không giúp được, ta cũng chỉ là một người không phận sự, không thể can thiệp chuyện ở Ma tộc." Cố Cửu Niên không xác định được Trầm Thanh Lưu lần này đến Ma tộc có mục đích nào khác hay không. Thiếu chủ Thiên Tâm Các thâm nhập Ma tộc, rắp tâm trong đó không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

"Cố huynh, xin huynh nể tình cảm chúng ta lúc trước, để ta gặp mặt muội muội mình một lần, ta chỉ muốn biết nàng hiện tại thế nào, có bị ai bắt nạt hay không." Trầm Thanh Lưu hạ thấp tư thái cầu xin, đã từng là thiếu chủ hăng hái, hiện tại cũng chỉ là một huynh trưởng sốt ruột tìm muội muội.

Cố Cửu Niên bị lời nói làm cho lay động, nghĩ có hắn ở một bên nhìn, hẳn sẽ không xuất hiện chuyện gì, liền đồng ý, "Ta tận lực thử giúp xem sao."

Thủ vệ canh cửa để Cố Cửu Niên ra vào như thường, nhưng kiên quyết không cho phép Trầm Thanh Lưu rời đi nửa bước.

"Các ngươi..." Trầm Thanh Lưu tức điên lên, muốn xông lên đánh, cuối cùng nhịn xuống.

"Trầm huynh, thứ lỗi, ta thực sự không thể giúp gì." Cố Cửu Niên đứng ngoài cửa, trong mắt mang theo áy náy.

"Tiểu Kết Ba đến rồi, còn có tôn thượng." Bạch Kỳ vẫn nằm ở bên ngoài đột nhiên nhảy người lên, hưng phấn xông ra ngoài. Khi trở về thì phía sau nó có một nam một nữ.

"ca ca!" Trầm Thanh Lưu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhào vào ôm nam tử, trong nháy mắt đôi mắt đỏ ửng, miệng oan ức gọi, nước mắt rơi xuống vạt áo huynh trưởng.

"nha đầu ngốc, vẫn đáng yêu như thế." Trầm Thanh Lưu mặc dù cười muội muội, nhưng chính mình cũng nhịn không được mà khóc.

"Ca ca, muội rất nhớ huynh." Trầm Thanh Ly mang theo tiếng khóc nức nở từng lời nói ra, không nói lắp chút nào.

"Nhiều người nhìn như thế, ngươi đừng khóc, khóc sẽ thành con mèo nhỏ xấu xí." Lời này cũng không biết là khuyên muội muội hay là chính mình, Trầm Thanh Lưu trìu mến xoa đầu muội muội, vui vẻ nói, "A Ly, muội không nói lắp."

Nhưng mà vừa dứt lời, Trầm Thanh Ly lại khôi phục nguyên trạng "Muội. muội..."

Hôm qua nàng nghe tin ca ca tới, kích động một đêm nên ngủ không được ngon giấc. Thật vất vả mới van xin Sở Địch cho nàng tới gặp mặt, dọc đường đi nàng không biết nên nói gì, sau khi thấy người, tự nhiên thốt ra nhớ nhung trong lòng.

Chuyện không nói lắp này cũng vượt qua dự liệu của nàng.

"Một màn huynh muội tình thâm, thực cảm động." Sở Địch ở một bên háo hức xem kịch, hết sức phối hợp vỗ tay. Bạch Kỳ ngồi dưới đất, mờ mịt nhìn hai người đang khóc, cũng giơ lên hai cái chân trước vỗ vỗ theo.

Tuy chẳng hiểu gì, thế nhưng làm theo tôn thượng, khẳng định không sai.

Cố Cửu Niên nhìn dáng dấp chủ tớ tương tự, chỉ cảm thấy đặc biệt phá hoại bầu không khí. Hắn vốn là bị cảm động đến sắp rơi lệ, hiện tại chỉ muốn phình bụng cười to, nhưng lại không dám, kìm nén đến đỏ cả mặt.

"Đa tạ tôn thượng." Trầm Thanh Lưu nghe thấy thủ vệ xưng hô như vậy, cũng nói theo. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Địch lại tràn ngập địch ý cùng đề phòng.

"Bản tôn đáp ứng chuyện cũng ngươi đã xong rồi, hiện tại nên trở về làm ấm giường cho bản tôn đi." Sở Địch nực cười nhìn thanh niên kia không biết tự lượng sức mình, cố ý khiêu khích, quả nhiên người kia bị lừa.

Trầm Thanh Lưu nổi lên sát khí, căm tức tên ma đầu chết tiệt kia. Cấp tốc rút bội kiếm ra, đâm thẳng tới mi tâm của Sở Địch. Ma tộc không có thân thể, mi tâm chính là chỗ trí mạng của hắn.

Chỉ là động tác từ trong mắt Sở Địch nhìn ra quá chậm, cũng quá buồn cười. Cho dù bội kiếm kia là đồ vật khiến hắn buồn nôn, bằng sức mạnh của thanh niên này, cũng không giết được hắn.

"Ngươi còn quá non." Sở Địch cười nhạo, thanh kiếm kia vừa hướng đến mi tâm của hắn thì hắn ung dung dùng ngón tay chặn lại mũi kiếm. Kỳ thực hắn có thể ngăn cản nhanh hơn, thế nhưng hắn muốn nhìn người cảm thấy bản thân sắp thành công rồi, nhưng trên thực tế lại không làm được kia, loại mừng rỡ xen lẫn thất vọng sinh ra cảm giác thất bại cùng phẫn nộ.

Mũi kiếm bị bẻ gãy, thanh niên chống đỡ đoạn kiếm sắc bén, Sở Địch mỉm cười xoay tay, thanh kiếm nhọn lơ đãng xẹt qua gò má thanh niên, lưu lại một vết thương thấy cả xương. Huyết thịt đồng thời theo gò má chảy xuống, người khác nhìn thấy mà giật mình.

"Thả ca ca ta ra!" Trầm Thanh Ly viền mắt hồng hồng nói. Không phải cầu xin, mà là ra lệnh. Nàng gác cây kiếm lên trên cổ Sở Địch, khuôn mặt mềm yếu đáng yêu kia giờ đây lại dũng cảm chưa từng thấy.

"Tay đừng run." Sở Địch tốt bụng nhắc nhở, một cước đá văng thanh niên. Sau đó tiện tay ra dấu, một con Đại Bạch Hổ chạy đến tùy ý lau đi vết máu trong tay hắn.

Một cước tiếp theo, đạp Bạch Kỳ lăn mấy vòng mới ổn định lại thân thể.

Tôn thượng tức rồi.

"Ta không, không run." Thiếu nữ hết sức làm cho chính mình trở nên trấn định lãnh khốc, nhưng cổ tay bé nhỏ không không chế được run rẩy, ngay cả thân thể cũng đang sợ hãi phát run. Nếu không phải là Sở Địch ôm eo nàng, e là nàng đứng cũng không được.

"Thả nàng ra!" Trầm Thanh Lưu không quản vết thương trên mặt, dùng hết khí lực mới đè xuống máu tươi đang cuồn cuộn trong ngực. Một cước kia của Sở Địch, chấn động đến phế phủ bị lệch vị trí, hắn cắn chặt răng, mới nuốt xuống hết thảy tiếng rên đau.

"Còn xem ngươi có bản lĩnh này hay không." Sở Địch ung dung nắm lấy cổ tay nữ tử, đổi thế bị động thành chủ động, mang theo kiếm trong tay nữ tử hướng về nam tử đang bị thương kia.

"Không được!" Trái tim Trầm Thanh Ly co rụt lại, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của mình đang hướng về mi tâm của huynh trưởng. Cũng không nhịn được nữa nhắm hai mắt lại, vỡ òa khóc lớn.

Lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng thân thể, âm thanh vô hạn phóng to bên tai, lúc rút ra còn nghe được tiếng máu tươi phun ra.

"Thật là vô vị." Sở Địch gọn gàng rút kiếm ra, tiếc hận nói. Nước mắt ấm nóng của nữ tử rơi trên mu bàn tay hắn, loại nhiệt độ này không tính là trải nghiệm tốt. Vốn định nhìn tiết mục huynh đệ tàn sát, không nghĩ tới đột nhiên bị sự xuất hiện của Minh Tước phá hỏng hứng thú.

"đa tạ tôn thượng thủ hạ lưu tình." Minh Tước bên hông trúng một kiếm, quỳ một chân trên đất cung kính nói. Ngữ khí bình tĩnh giống như trước đây, vẫn là trung thành tuyệt đối như vậy.

"Tiểu Ngọc nhi, nơi này giao cho ngươi xử lý." Một thuộc hạ không thể ngăn Sở Địch, chủ yếu là nhi tử không đáng yêu của hắn cũng không tán thành giết người này. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là ôm nữ tử đã ngất rời đi.

"Đa tạ phụ thân." Sở Hành Ngọc không gợn sóng nói, "Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Bình thản để lại câu này, y mang theo Cố Cửu Niên trở về tiểu viện.

Nguyên bản y đang yên lành xử lí sự tình, Minh Tước lại tự ý xông tới, muốn y tới đây một chuyến. Hỏi kỹ mới biết là phụ thân y nhàn rỗi tẻ nhạt đi đùa cợt người khác.

Y căn bản không quan tâm sống chết của Trầm Thanh Lưu, nghe thấy Cố Cửu Niên cũng ở đó thì biến sắc, lo lắng phụ thân tức giận làm tổn thương sư huynh, không dám trì hoãn lập tức lao đến hiện trường.

Cũng may sư huynh y không có chuyện gì.

Chỉ là có một việc làm y thấy rất kỳ quái, y rõ ràng nhìn ra phụ thân tức giận rồi, nhưng tại sao lại khắp nơi lưu tình. Y cũng không cho rằng chính mình có mặt mũi lớn như vậy.

Chẳng lẽ ở cùng người cà lăm kia một khoảng thời gian, cũng nhược trí theo.

Suy đoán này, Sở Hành Ngọc cũng cảm thấy nực cười.
____________________
Đọc chương này kiểu "hít hà drama" =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro