Chương 57. Trầm Thanh Lưu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thực lực mạnh mẽ cùng với thủ đoạn lãnh khốc của Sở Địch khiến Cố Cửu Niên lần đầu tiên cảm thấy nơi này đúng là Ma tộc, nói chuyện bằng vũ lực, chứ không phải xử trí theo cảm tính.

Nghĩ đến sư đệ sau này cũng sẽ như vậy, tâm trạng nhất thời cảm xúc ngổn ngang.

Sở Hành Ngọc nhận ra người bên cạnh tinh thần không yên, quan tâm hỏi, "Sư huynh, ngươi không sao chứ." Đối phương cũng không nói lời nào, y suy nghĩ một chút, tiếp tục nói "Phụ thân ta làm việc luôn quyết đoán tàn nhẫn, đừng nói tính mạng một người, coi như ngàn vạn cái tính mạng trong mắt hắn, cũng chẳng qua là giun dế. Tính tình của hắn, không giết Trầm Thanh Lưu ngay tại chỗ đã là hạ thủ lưu tình."

"Sư đệ, sau này ngươi..." Cố Cửu Niên không hỏi ra miệng, bởi vì hắn thấy ánh mắt khẳng định của thiếu niên.

"Sư huynh, Ma tộc cùng loài người quanh năm chinh chiến không ngớt, hai phe tổn thất nhiều vô kể, chỉ khi ta sớm ngày thống nhất hai tộc mới có thể giải quyết vấn đề này. Chiến tranh bắt đầu từ giết chóc, hòa bình cũng vậy." Sở Hành Ngọc nói lời này cũng là đạp vào tim mình, y không xác định được người này có thể tiếp nhận dáng vẻ y máu tanh đầy tay hay không.

Hơn nữa, tương lai y nhất định sẽ tàn sát đồng môn, đây là sự tình không thể tránh né, sớm một chút cho người ta chuẩn bị cũng tốt.

"Ta hiểu rõ." Tâm tình Cố Cửu Niên trầm trọng, đạo lý Sở Hành Ngọc nói hắn tự nhiên là hiểu, chỉ là nhất thời khó có thể tiếp thu.

"Sư huynh, ngươi từ từ suy nghĩ, ngày mai mang thuốc trị thương này đến xem hắn." Sở Hành Ngọc cầm một cái lọ màu xanh lam và xanh lá trong tay, nhếch miệng lên mang theo trào phúng, "Lọ màu xanh lá trị vết thương trên mặt, lọ xanh lam trị nội thương. Hắn có cần hay không là tùy, sư huynh không cần nhiều lời với hắn."

Y đây đã là thiện lương lắm rồi, vốn có thể cho chút gì đó vào trong dược, chỉ là y không muốn coi sư huynh là công cụ để lợi dụng.

Cố Cửu Niên cẩn thận nhận dược, trời vừa sáng liền đi tìm Trầm Thanh Lưu.

Một lọ xanh lá, một lọ xanh lam để trên bàn, thanh niên bị thương ở đáy mắt có sự hoài nghi, "Hắn đúng là có lòng tốt."

"Trầm huynh, làm ngươi bị thương không phải sư đệ, không cần phải giận lây y."

Ngữ khí Cố Cửu Niên cứng rắn mấy phần, "Ngươi nếu thật muốn quy thuận Ma tộc, sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy lệnh muội. Nếu trong lòng mang ý đồ xấu, không chỉ liên lụy tính mạng mình, còn khiến cho muội muội cũng gặp xui xẻo theo."

Trầm Thanh Lưu có thể không để ý sống chết của mình, thế nhưng không thể coi tính mạng muội muội là tiền đặt cược. Tựa hồ đã nghĩ thông, đáy mắt hắn hiện lên một tia tự giễu, "Ngươi đúng là cân nhắc vì Ma tộc."

"Đại đệ tử Vân Hiển Tông rất được Ma Tôn sủng ái, ở Ma tộc như cá gặp nước, không biết đồng môn ngươi biết được tin này, sẽ cao hứng hay là tức giận."

Trầm Thanh Lưu trong người khó chịu, cũng không để cho người khác dễ chịu. "Nhất châm kiến huyết" khiến mối sầu lo trong lòng Cố Cửu Niên thể hiện ra bên ngoài, nhìn thấy sắc mặt đối phương lúc trắng lúc xanh, hắn mới hả giận, cầm bình thuốc qua tự mình bôi.

*Nhất châm kiến huyết : nói trúng tâm sự

"Rõ ràng nên trừ ma vệ đạo, nhưng một mực dây dưa cùng một ma đầu, thực sự là làm người ta thất vọng."

"Trầm huynh, nếu như ngươi chỉ biết nói móc, vậy mời câm miệng. Ta nếu chọn con đường này, tự nhiên sẽ không quay đầu lại. Ma tộc cũng được, tu chân cũng được, ta chỉ muốn bảo vệ sư đệ một đời. Ta xác thực có lỗi với đồng môn, thế nhưng ta càng không thể có lỗi với sư đệ."

"Ngươi vì muội muội ngươi mà quy thuận Ma tộc, ta vì sư đệ ta ở lại chỗ này. Ngươi và ta giống nhau, ngươi cần gì phải cười nhạo ta." Cố Cửu Niên nói ra lời tâm huyết, dáng vẻ không giận không phẫn khiến người ta ngừng cười.

"Ngươi nói đúng, ta không có tư cách cười ngươi." Trầm Thanh Lưu thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu kia, cả người như có gai góc.

Giữa hai người bắt đầu im lặng, Cố Cửu Niên cũng không có tâm tình chủ động gợi chuyện, hắn hôm nay chỉ đến đưa thuốc thôi, cũng không phải là đến cùng người này luận đạo lí thị phi.

"Ngươi nói xem, ta có phải nên thỉnh tội với Ma Tôn, thuận tiện tạ ơn hắn tha chết không." Trầm Thanh Lưu thoa xong thuốc, hỏi dò. Trên mặt lại khôi phục dáng vẻ phong lưu, giống như lời này chỉ là nói đùa.

"Tùy ngươi." Cố Cửu Niên đột nhiên nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên mặt người này, giống như bọn họ trước đây từng nâng chén nói chuyện vui vẻ. Chỉ là trong lòng hắn hiểu, đây chẳng qua chỉ là giả tượng.

Trầm Thanh Lưu không còn là thiếu chủ phong lưu thiên hạ, mà hắn cũng không còn là Đại sư huynh ôn nhuận như ngọc nữa. Hai người bọn họ đã thay đổi, thời thanh niên thật thà với nhau đã không còn tồn tại nữa.

"Ta cảm thấy cũng được." Trầm Thanh Lưu vuốt cằm suy tư, khóe miệng cong lên một nụ cười. Dáng vẻ kia không giống như nhận sai, mà giống như đang suy nghĩ ý đồ xấu.

Cố Cửu Niên cho rằng người này đang nói đùa, ai ngờ là thực sự.

Trầm Thanh Lưu không vào được, liền quỳ ở trong sân, ánh mắt sâu xa chân thành, thái độ thật lòng làm cho người ta nhìn ra có sự hối hận. Liên tiếp quỳ hai canh giờ, cũng không nhúc nhích nửa điểm.

Cố Cửu Niên không biết hắn đang diễn trò gì, vẫn phái người đi thông báo Sở Địch, người đó quay lại mang theo khẩu lệnh.

Để hắn tự đoạn tay phải.

Nghe được tin này, Trầm Thanh Lưu không phản đối nở nụ cười, "Làm phiền Cố huynh dẫn đường."

Cố Cửu Niên lắc đầu không hiểu, hắn thực sự không nhìn thấu mục đích của người này.

Sở Địch ở cung điện không phải to nhất ở Ma tộc, nhưng nhất định là xa hoa nhất. Minh châu bảo thạch giống như đồ tầm thường vậy, có thể thấy được tùy ý. Nhưng không khiến người ta thấy tục khí, mà là kinh diễm. Những đồ vật quý giá kia cũng không phải tùy tiện xây, mà là trải qua thiết trí tỉ mỉ cùng sự sắp xếp ảo diệu, hòa làm một với quang cảnh xung quanh.

Chói mắt nhưng không thấp kém, bên trong tráng lệ mang theo sự uy nghiêm thô bạo.

Đại khái có liên hệ đến khí chất của chủ nhân.

Cố Cửu Niên cũng là lần đầu tới đây. Bạch Kỳ mang hắn đi khắp nơi, chỉ có nơi này là không dám đến.

Sở Địch nhàn nhã ngồi ở chủ vị, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt là nụ cười vui vẻ xem kịch. Hắn chỉ cần ngồi ở chỗ đó, ở trên cao nhìn xuống, cũng khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

Bạch Kỳ bị hắn đạp dưới chân, cái đầu tròn vo bị đạp lúc la lúc lắc, lông trên đỉnh đầu bóng loáng đã trở nên ngổn ngang không thể tả.

"Minh Tước, đưa kiếm cho hắn." Thanh kiếm kia chính là đoản kiếm của Trầm Thanh Ly, lúc trước huynh trưởng đưa cho nàng phòng thân, không nghĩ tới, giờ khắc này phải dùng đến trên người huynh trưởng.

Minh Tước cầm kiếm, đi tới bên cạnh thanh niên đang quỳ, cũng quỳ theo, hướng về phía nam nhân trên chủ tọa cầu xin, "Xin tôn thượng bỏ qua cho hắn, thuộc hạ đồng ý thay hắn."

"Minh Tước, ngươi thật khiến bản tôn thất vọng." Sở Địch đá một cái Bạch Kỳ bay ra ngoài, thời điểm đứng lên một luồng sức mạnh mãnh liệt khiến người phía dưới đều bất chợt cúi đầu.

"Phụ thân." Âm thanh Sở Hành Ngọc truyền đến từ đằng xa, vừa dứt lời, y đã xuất hiện bên cạnh Cố Cửu Niên.

"Tiểu Ngọc nhi đến để cầu tình?" Sở Địch cười híp mắt nhìn nhi tử che chắn trước mặt người khác, lại ngồi xuống.

"Không phải, ta đến tham gia náo nhiệt." Sở Hành Ngọc mang người ngồi xuống ở một bên, bày ra tư thái người xem cuộc vui, cũng không tính nhúng tay vào chuyện này.

"Vậy bắt đầu đi." Sở Địch nhìn Cố Cửu Niên một chút, đại khái hiểu rõ mục đích đến lần này của nhi tử.

Minh Tước cầm kiếm, hướng về phía tay phải dùng sức vung lên, nhanh đến mức khiến người ta không kịp ngăn cản.

"Xin tôn thượng tha cho hắn." Cho dù máu tươi đầy đất, hắn vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh, phảng phất như không cảm thấy đau đớn.

Trầm Thanh Lưu gần hắn nhất, tất nhiên là thấy rõ lúc người kia buông xuống, trên trán đã che kín tầng mồ hôi nhỏ, trong mắt khó nén khỏi thống khổ.

"Thực sự là cảm động." Sở Địch đứng lên, ý cười dịu dàng, "Người đâu, mang cánh tay này đi nấu bưng đến phòng cho bản tôn."

Lời này vừa nói, trong dạ dày Cố Cửu Niên một trận cuồn cuộn, tóm chặt lấy tay Sở Hành Ngọc mới đè xuống cảm giác mắc ói.

"Đa tạ tôn thượng." Minh Tước biết, việc này tới đây coi như xong, tôn thượng sẽ không muốn tính mạng người này nữa.

"Tiểu Ngọc nhi, vi phụ có lời muốn nói cùng ngươi." Tuy rằng Sở Hành Ngọc được nhắc tới, thế nhưng ánh mắt kia rõ ràng là để cho cả hai cùng ở lại.

"Sư huynh, đồ ăn này không cần động vào." Sở Hành Ngọc thấp giọng nói.

Cố Cửu Niên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Địch ngập tràn sợ hãi, hành vi của người này hoàn toàn không thể dùng lẽ thường suy đoán.

trong phòng ngủ của Sở Địch , bốn người cùng ngồi một chỗ ăn cơm. Trừ ba nam nhân bọn họ ra còn có một nữ tử.

Trầm Thanh Ly bị ôm trong ngực, nam nhân kiên trì lại săn sóc nàng ăn cơm. Trên bàn tất cả đều là thịt, không có thức ăn chay. Ba người ngồi xem nàng ăn, đặc biệt ánh mắt cổ quái của Cố Cửu Niên khiến nàng không thoải mái.

"Ta,ta, no rồi." Trên thực tế, nàng chỉ ăn một ít mà thôi.

Đại khái nhìn ra nàng đang bất an, Sở Địch trầm mặt, nhắc hai người kia, "Các ngươi ăn đi." Nói xong lại bắt đầu cho ăn.

Sở Hành Ngọc hờ hững cầm chiếc đũa lên, mỗi bát thịt gắp một ít, sau khi cắn một ngụm thì để vào trong bát của Cố Cửu Niên, ôn nhu nói "Sư huynh, ăn đi."

"Đa tạ sư đệ." Cố Cửu Niên âm thầm hít một hơi, cúi đầu nhai kĩ nuốt chậm, ngửi mùi thơm của thịt trong miệng giống như đang nhai sáp đèn cầy.

Sở Hành Ngọc thử vài chút thịt, không phát hiện ra miếng nào là thịt trên cánh tay. Phụ thân y chỉ muốn dọa người, nhưng y rất cẩn thận, đảm bảo không phải thịt trên tay Minh Tước, nếu không tuyệt đối không để cho sư huynh ăn phải.

Sở Địch nhìn nhi tử ăn một bữa cơm đều là dáng vẻ rù rì, tự nhiên cũng biết y lo lắng cái gì. Làm như không nhìn thấy, tiếp tục đùa nữ tử.

"Ngươi biết người vừa ăn thịt gì không? Đoán xem là thịt thỏ hay là thịt chó?" Ngữ khí sủng nịch khiến động tác nuốt của nữ tử hơi ngưng lại, hai gò má phồng lên thật đáng yêu, chọc cho Sở Địch ở trên mặt nàng một trận loạn thân.

Trầm Thanh Ly mê man nhìn người, thành thật lắc đầu, nàng thực sự không đoán ra.

Thấy nàng không biết, Sở Địch cũng không trêu đùa nữa, nói thẳng đáp án, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu, "Những miếng thịt này đều do cánh tay Minh Tước nấu thành, ăn ngon không?"

Nữ tử thoáng chốc trừng lớn hai mắt, không dám tin, vội vàng dùng hai cánh tay che miệng lại, chạy qua một bên, kịch liệt nôn mửa. Sở Địch có lòng tốt đưa khăn tay ra, còn thay nữ tử vỗ lưng.

Cố Cửu Niên mặc dù biết hắn nói dối, nhưng vẫn là không còn khẩu vị, để đũa xuống, nhìn về phía Sở Hành Ngọc, ý tứ rời đi trong mắt rất mãnh liệt.

"Phụ thân, chúng ta ăn no rồi, không cần giữ lại." Sở Hành Ngọc để đũa xuống, ngữ khí nghiêm túc nói.

Sở Địch cũng không nhìn y, tiếp tục nói với nữ tử "Vừa này là ta trêu đùa ngươi chơi."

"Thật không?" Trầm Thanh Ly kinh hỉ cầm lấy cánh tay nam nhân, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhìn về phía nơi nào đó thì miệng xẹp xuống khóc lên, trong dạ dày cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa.

Cố Cửu Niên thở dài nhẹ nhõm, hắn vừa nãy gật đầu báo cho nữ tử lời Sở Địch nói là thật.

Bữa cơm này, cũng không tính là tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro