Chương 58. Lại thấy tiểu sư muội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hành Ngọc sợ người kia lại đi tìm Trầm Thanh Lưu, vì thế trong lúc xử lý công sự cũng mang theo Cố Cửu Niên. Y cho rằng như vậy có thể tránh khỏi nguy hiểm, vậy mà vẫn gặp phải phiền phức, làm sao cũng không ngờ đến Trương Tế Nghiên sẽ xông tới.

"Sở sư huynh, vì sao huynh không muốn nhìn thấy ta?"

Nghe thấy âm thanh nức nở quen thuộc, Cố Cửu Niên dời tầm mắt khỏi quyển sách nhìn lên, thấy một khuôn mặt nữ tử nước mắt lăn dài, nếu không để ý tâm cơ trong ánh mắt của nàng, dĩ nhiên sẽ khiến người ta động lòng.

"Đại sư huynh, huynh cũng ở đây." Trương Tế Nghiên nhìn thấy Cố Cửu Niên, nở nụ cười làm nũng, "Đại sư huynh gần đây có tốt không?"

Cố Cửu Niên nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, hắn vừa căm ghét Trương Tế Nghiên, vừa thấy thẹn đối với nàng. Lúc hôn lễ hắn bị cướp đi, để lại Trương Tế Nghiên một mình đối mặt với bao nhiêu khách tới, nói vậy nàng cũng bị không ít chế nhạo.

"Ngươi tới đây có chuyện gì?" Sở Hành Ngọc lạnh lùng hỏi, không có mệnh lệnh của y, những hộ vệ kia sẽ không cho vào, hẳn là Trương Tế Nghiên lén lút chạy đến. Chỉ có điều, trông coi không nghiêm, y cũng phải trừng phạt chút mới được.

"Ta muốn cùng Đại sư huynh ôn chuyện, trong tông môn có rất nhiều việc ta muốn nói với Đại sư huynh." Trương Tế Nghiên nghịch ngợm nói, ánh mắt chăm chăm nhìn Cố Cửu Niên, như có thiên ngôn vạn ngữ. Nàng vốn dĩ là đến tìm Sở Hành Ngọc để chất vấn y đem nàng đặt ở nghiêng viện chẳng thèm ngó ngàng tới, không nghĩ đến Cố Cửu Niên cũng ở chỗ này.

Tuy rằng thân ở Ma tộc, trong lòng Cố Cửu Niên vẫn nhớ tới Vân Hiển Tông, không cần suy nghĩ thêm liền lập tức đồng ý. Hắn rất muốn biết sau khi hắn đi, tông môn có ổn không, sư phụ có ổn không.

Trương Tế Nghiên cùng hắn đi dạo chơi chung quanh, nhìn qua có vẻ rất quen thuộc nơi này, cuối cùng dừng lại một nơi Cố Cửu Niên không biết, "Đại sư huynh, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới việc quay về Vân Hiển Tông sao?"

Vấn đề này lại làm khó dễ Cố Cửu Niên, hắn tất nhiên muốn quay về, chỉ là không thể rời xa sư đệ.

Thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, Trương Tế Nghiên cười thần bí, "Nếu như Đại sư huynh muốn trở về thì nói với ta, ta có biện pháp đưa Đại sư huynh trở về, hơn nữa sẽ không để Sở sư huynh biết."

Nữ tử tràn đầy tự tin khiến Cố Cửu Niên vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, hắn đột nhiên rất muốn biết người này đến cùng còn cất giấu bản lĩnh gì.

"Được."

Mục đích đạt thành, Trương Tế Nghiên vui vẻ đi ở phía trước, dẫn Cố Cửu Niên quay lại hướng vừa đi, trên đường lại bất ngờ gặp một nữ tử đang hoang mang hoảng loạn.

"Thanh Ly muội muội." Cách thật xa, Trương Tế Nghiên cười to vẫy tay, nhanh chóng chạy tới, kéo Trầm Thanh Ly không cho người ta rời đi.

"Buông, buông tay." Nữ tử cực lực giãy dụa, đỏ cả cổ tay cũng không thể thoát ra được.

Cố Cửu Niên nhìn bình thuốc nàng ôm trong lòng, lại nhìn phương hướng nàng đi có lẽ là chỗ của Trầm Thanh Lưu, liền mở miệng hỏi, "Muội muốn đi tìm ca ca sao?"

Nữ tử sốt ruột gật đầu, vẫn đang giãy dụa.

"Ca ca muội bị thương không nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi hẳn." Cố Cửu Niên nhìn dáng vẻ bất lực của nàng, muốn ngăn cản, kết quả Trương Tế Nghiên liền ung dung tránh thoát hắn.

Không chỉ có hắn sửng sốt, mà Trương Tế Nghiên cũng vậy,"Đại sư huynh, huynh..."

Cố Cửu Niên bây giờ bị phong bế tu vi, dĩ nhiên đánh không lại nàng, tùy ý mà nói "Không có việc gì. Trầm sư muội có việc gấp, ngươi đừng cản nàng ấy."

Trương Tế Nghiên giống như không nghe thấy, vẫn cứ kéo người. "Thanh Ly muội muội, cha muội gần đây già đi không ít, một đôi nhi nữ(*) của hắn đều không biết tung tích, cả ngày tiều tụy không tả được, ta còn thấy một lần cha muội lén lút khóc."

(*) nhi tử và nữ nhi

Nghe người khác nhắc đến cha, Trầm Thanh Ly yên tĩnh lại, không giãy dụa nữa, đôi mắt nhìn xuống, dần dần đỏ ửng cả vành mắt, "Cha ta..."

"Muội nếu muốn trở về thì tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp muội." Trương Tế Nghiên nói lời thề, bộ dáng rất muốn giúp người.

Trầm Thanh Ly khát cầu nhìn nàng, môi giật giật, "Ta..."

"Tới giờ rồi." Âm thanh uy nghiêm mang theo tiếng cười truyền đến, không cần xoay người Cố Cửu Niên cũng biết là ai.

Sở Địch khẽ gảy ngón tay, liền ôm lấy nữ tử vào ngực mình, "Tới giờ theo ta về rồi."

"Ca ca... thuốc..." Trầm Thanh Ly sốt ruột cầm bình thuốc trong tay đưa cho Cố Cửu Niên, còn muốn nói thêm vài câu, thế nhưng nam nhân nọ không cho cơ hội, ghì chặt nàng, không cho thương lượng.

"Ta sẽ giao cho Trầm huynh." Cố Cửu Niên ôn hòa nói khiến nữ tử yên tâm, ngoan ngoãn bất động, miễn làm cho người khác tức giận.

Cố Cửu Niên tới chỗ của Trầm Thanh Lưu, tuy rằng không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn khiến Sở Hành Ngọc không vui.Phụ thân y hiện tại cứ chăm chăm muốn chỉnh Trầm Thanh Lưu, sư huynh ở cùng người kia, nhất định sẽ bị liên lụy. Hai lần trước y có thể đến kịp không có nghĩa là những lần sau đều sẽ như vậy.

Muốn giải quyết vấn đề này còn phải nhờ vào tay phụ thân.

Sở Hành Ngọc quyết định, phong Trầm Thanh Lưu làm Ma sứ, thay cho U Lâu. Có thân phận này, phụ thân y mặc dù sẽ tiếp tục đùa cợt, thế nhưng chắc chắn không giết chết hắn.

Hơn nữa thiếu chủ của Thiên Tâm Các, y cũng không thể bạc đãi, nếu người đã đến rồi, thế nào cũng nên vì Ma tộc làm chút chuyện. Là người đứng đầu, Sở Hành Ngọc triệu tập tất cả mọi người lại cùng ăn cơm.

"Chúc mừng Trầm sư huynh trở thành Ma sứ, chúc mừng Sở sư huynh có được người tài." Những người khác đều mặt lạnh ăn cơm, chỉ có Trương Tế Nghiên cười sáng lạn.

"Đa tạ sư muội." Sở Hành Ngọc nói như vậy, không phải cho nàng mặt mũi, mà là qua loa. Phụ thân y nhìn về phía nữ tử ánh mắt xa xăm mà lại sâu sắc, còn có một chút không rõ.

"Tiểu mỹ nhân này rất giống một cố nhân của bản tôn." Sở Địch híp mắt, sắc bén đánh giá nữ tử.

Trương Tế Nghiên cũng không sợ, nở nụ cười ngọt ngào, "May mắn có thể trở thành cố nhân của tôn thượng, nói vậy nữ nhân kia nhất định rất được tôn thượng yêu thích."

Sở Địch nở nụ cười, ý vị không rõ. Người kia đã chết trong tay hắn, sao có thể sống sờ sờ xuất hiện ở đây. Tuy rằng sửa lại tên, nhưng hắn xác định, hai người chính là một.

"Người bản tôn yêu thích bây giờ cũng chỉ có tiểu khả ái nói chuyện lắp bắp thôi."

Câu này vừa nói ra, mấy người trên bàn đều dồn dập đổi sắc mặt. Trầm Thanh Ly không biết bởi vì lời nói cười nhạo của nam nhân kia hay là chữ "yêu thích" trong câu nói của hắn mà gò má đỏ ửng, không dám nhìn người. Huynh trưởng của nàng muốn bẻ gãy cả chiếc đũa, nhưng chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.

Sở Hành Ngọc bất mãn nhìn phụ thân không khiến mình bớt lo chút nào, "Ăn cơm."

Một bàn người lúc này mới yên lặng ăn cơm. Sau khi ăn xong, Sở Địch cùng Sở Hành Ngọc tới thư phòng, hai người cụ thể đã nói gì thì không ai biết.

Không còn hai người bọn họ gây áp lực, Cố Cửu Niên cảm thấy bầu không khí bên người sống động hẳn, không trầm tĩnh như cái chết nữa. Huynh muội Trầm gia nói lời riêng, hắn thì lại cùng Trương Tế Nghiên tán gẫu chuyện ở Vân Hiển Tông.

Đợi phụ tử Sở gia đàm luận xong quay về, tình cảnh lại trầm mặc quỷ dị. Cũng may Sở Hành Ngọc không muốn ở lâu thêm, liền dẫn Cố Cửu Niên về tiểu viện.

"Sư huynh, ngươi có tin trên cõi đời này có thuật pháp sống lại không?"

Thiếu niên vẻ mặt nghiêm nghị, cặp mắt sắc bén kia phảng phất có thể thấu tận đáy lòng, nội tâm Cố Cửu Niên nhảy một cái, mỉm cười nói, "Có thể có, cũng có thể không. Vạn ngàn thế giới, không gì không có."

Lời này của hắn chính là tin tưởng. Suy cho cùng Trương Tế Nghiên chính là một ví dụ. Chỉ là hắn cảm thấy câu hỏi của sư đệ cũng không đơn giản, thật giống như có ý riêng, vì lẽ đó trả lời vừa hàm hồ lại mâu thuẫn.

"Sư huynh nói phải." Sở Hành Ngọc cũng cười, không truy hỏi nữa. Khuôn mặt tươi cười khiến người ta bất chợt thả lỏng.

Cố Cửu Niên ôm thiếu niên, càng ngày ý nghĩ lại càng kiên định trong lòng hắn, hắn nhất định phải làm kẻ chẳng ra gì.

"Nếu như thực sự phải nổ ra trận chiến, có thể hạ thủ lưu tình không?"

Sở Hành Ngọc cảm thấy sư huynh căng thẳng, cũng ôm lại động viên, "Bọn họ coi như là đồng môn của ta, ta làm việc sẽ không giống như phụ thân chẳng kiêng dè điều gì. Có sư huynh ở bên, ta chắc chắn sẽ không trở thành ma đầu giết người không chớp mắt."

"Được." Sau một câu nói gần như bộc lộ tất cả, trong lòng Cố Cửu Niên ngọt ngào, cười híp mắt, "Ta sẽ luôn bồi tiếp sư đệ."

"Như vậy thật tốt" Sở Hành Ngọc ôm người kia, nếu như người này lần thứ hai phản bội lại y, y không biết mình sẽ làm ra sự tình điên cuồng thế nào.

Tâm ý kiên định, lông mày Cố Cửu Niên không mang theo sầu bi, thanh thản nằm trên thân cây hoa đào, nhìn mây tụ mây tan. Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay sợi tóc thanh nhu của hắn, hình ảnh như mộng như khói, thật là mỹ cảnh.

Một tiếng Hổ gào đánh gãy sự nhàn hạ thoải mái của hắn.

"chúng ta đi tìm Tiểu Kết Ba chơi đi." Bạch Kỳ cọ cái đầu vào người hắn, Cố Cửu Niên không hề bị lay động, vẫn nhắm mắt lại như cũ.

"Ngươi trêu chọc Trầm sư muội, không sợ chủ nhân trừng phạt ngươi?"

Bạch Kỳ dĩ nhiên là sợ, thế nhưng nó lại quá chán. Những người khác đều bận, không rảnh chơi với nó, chỉ có Cố Cửu Niên cả ngày nhàn tản, có lượng lớn thời gian. Chỉ là nó không dám đùa cợt Cố Cửu Niên, nếu không Sở Hành Ngọc tuyệt đối sẽ lột bì nó. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đi tìm Tiểu Kết Ba. Sở Địch có phạt nó, cũng chỉ là nỗi đau da thịt, thêm nữa có Cố Cửu Niên là tòng phạm, nó cũng chẳng sợ.

Cố Cửu Niên nằm một lúc, con hổ vẫn rầm rì ở bên cạnh quấy nhiễu. Hắn bị làm phiền không còn cách nào phải đem Bạch Kỳ đi dạo, nhưng không tìm người.

Bạch Kỳ bị người lắc lư, không vui phun ra khí thô, chở hắn phóng tới trước cửa Sở Hành Ngọc lắc lắc mông rồi đi.

Cố Cửu Niên buồn cười nhìn dáng vẻ trêu đùa của nó, đi vào phòng. Ngồi trong phòng Sở Hành Ngọc một lúc, xem xong sách nhàn rỗi vô sự, muốn đi thư phòng kiếm vài cuốn khác.

Chọn vài quyển tốt đi ra, liền thấy hai nữ tử đứng cùng nhau đang thương lượng chuyện gì.

Cố Cửu Niên ẩn trong bóng tối, chỉ thấy Trương Tế Nghiên dẫn Trầm Thanh Ly đi tới một nơi hẻo lánh, hắn âm thầm theo sau, muốn biết xem hai người này định làm gì.

Đi qua rừng trúc rậm rạp chính là khe núi. Theo dòng nước đi một đoạn thì thấy một cái hồ. Cố Cửu Niên có thể cảm giác được, nơi này ma khí phai nhạt rất nhiều.

Trương Tế Nghiên mang người cùng chìm xuống đáy hồ,hắn ở trên bờ đợi hồi lâu cũng không thấy đi lên. Cố Cửu Niên lo lắng, để sách xuống, cũng nhảy xuống hồ theo. Hắn ở trong nước chìm nổi, cách một khoảng có một cái cửa động. Lúc đầu chỉ đủ cho một người đi qua, sau đó từ từ rộng rãi sáng sủa.

Cố Cửu Niên thấy hai nữ tử, nhanh chóng trốn đến phía sau một khối nham thạch.

Hang động này ở dưới nước nhìn bên ngoài thì hẹp, bên trong lại không khác gì một túi Càn Khôn, như một căn phòng của nữ nhân. Bàn ghế trà cụ mọi thứ đều có đủ, ở góc tối bày một chiếc giường, trên giường là một cây hoa đào nhưng không có cánh hoa, chỉ còn sót lại một cái thân cây khô héo.

Nơi này khắp nơi che kín bụi bặm, nhìn ra đã lâu không có người ở. Từ trên đỉnh, ánh mặt trời chiếu xuống rọi lên người hai nữ tử, phảng phất không thuộc về nơi âm u này.

"Ngươi nghĩ kĩ, thực sự muốn trở về ?" Trương Tế Nghiên ôn nhu hỏi.

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro