Chương 11: Tửu lâu gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến, vào đây ăn chút điểm. Ca ca quà còn chưa có đưa cho các ngươi đây"
"Vâng, ca ca tốt nhất a". Nghe đến tặng quà, hai người Diệp Lạc Trần nhất thời vui vẻ, tung tăng kéo Diệp Nhất Minh đi vào trong tửu lâu, dù sao bọn hắn cũng liền chín tuổi, Diệp Nam niên kỷ mười lăm còn bị kêu tiểu hài tử, huống chi là bọn hắn.
Tửu lâu hiệu Minh Tâm, có tất cả ba tầng lầu. Giờ phút này trong tửu lâu lầu hai, ba người Diệp Nhất Minh tìm một bàn trống ngồi xuống.
"Tiểu nhị, cho ba phần linh thực, hai đĩa Địa Khổ măng, một đĩa Tuyết lộc thịt,...". Diệp Nhất Minh điểm thực đơn, một bên vẫy tay gọi hai người Diệp Lạc Trần ngồi cạnh mình.
"Ca ca, ngươi nói chúng ta có quà, vậy quà...". Diệp Thanh Vũ nhanh nhẹn hỏi.
"Lạc Trần, sang đây ngồi một chút. Đệ thích dùng kiếm sao?". Diệp Nhất Minh ngắt lời, nhẹ nhàng hỏi.
"Ân, ca ca. Ta cảm thấy ta thích hợp dùng kiếm nhất, ta cũng yêu thích kiếm". Diệp Lạc Trần ngồi sang, vui vẻ cười nói.
Diệp Nhất Minh cười cười, trong đầu hiển hiện một cái danh tự, Kiếm đế Diệp Lạc Trần. Lấy ra ám khí giáp tay, tự tay mặc cho Diệp Lạc Trần, Diệp Nhất Minh lại lấy ra một đống kiếm, trên vỏ kiếm đều khắc lấy rồng bay phượng múa Lạc Trần hai chữ, hắn nghiêm túc nói:
"Đây là ca ca lấy hắc thiết tạo thành năm thanh kiếm khác nhau, ngươi có thể chọn một cái dùng thiếp thân. Còn lại đều đặt trong giới chỉ cất giữ a, nhớ kỹ đừng làm mất. Quà ca ca chỉ tặng cho ngươi một lần"
Diệp Lạc Trần giật mình nghiêm túc nhìn năm thanh kiếm trên bàn, trừ chuôi kiếm màu hắc thiết còn lại mỗi cái vỏ kiếm đều mang màu sắc khác nhau.
"Ca ca, ta chọn cái này". Diệp Lạc Trần chỉ một thanh vỏ hắc sắc kiếm, còn lại hắn đều trịnh trọng đặt vào không gian giới chỉ. Một bên Diệp Thanh Vũ hiếu kỳ nhìn lại, chợt kinh hô. "Thật đẹp a, chỉ là kiếm dài như vậy. Làm sao dùng a".
Diệp Nhất Minh cười cười, im lặng không nói. Diệp Lạc Trần nhất thời đem kiếm từ từ rút ra.
Tranh!
Tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, Diệp Lạc Trần nhíu mày:
"Kiếm dài như vậy, hơn nữa chỉ có một lưỡi sắc bén giống như đao. Hơn nữa lưỡi kiếm cũng chỉ rộng hai ngón tay người trưởng thành, vừa trọng lại thích hợp nhanh. Quá hoàn hảo, chỉ là ta lại chưa từng thấy qua"
Diệp Nhất Minh phá lên cười:
"Ha ha, ha ha. Chưa thấy qua loại này cũng phải thôi, nhuyễn kiếm cùng trọng kiếm ở đây đều là kiếm hai lưỡi. Trọng kiếm càng là không có vỏ, đơn giản mà nói. Có ngọn không gốc, làm sao xứng xưng bảo kiếm"
Diệp Lạc Trần giật mình, càng là yêu thích ôm chặt lấy kiếm. Diệp Nhất Minh cười đưa cho Diệp Lạc Trần năm bản thư tịch, kỹ càng nói:
"Đây là năm bản kiếm pháp tương ứng năm thanh kiếm của đệ, còn cần nhìn ngươi rút trúng quyển nào"
Diệp Lạc Trần nhanh mắt lướt qua, chợt rút lấy một quyển mở ra. Nhìn lại liền thấy trang thứ nhất vẽ một thanh kiếm cùng vỏ kiếm, đúng là hắc kiếm mà hắn đang cầm. Diệp Thanh Vũ kinh ngạc:
"Mỗi quyển một màu, cũng liền tương ứng với kiếm"
Diệp Lạc Trần im lặng quan sát, in ấn hình ảnh thanh kiếm trong đầu. Cất đi quyển sách đặt trong ngực, hắn cũng thu bốn quyển còn lại vào trong giới chỉ.
"Nhị ca, đa tạ". Diệp Lạc Trần cúi người hành lễ một cái, ổn trọng ôm kiếm ngồi xuống.
"Ca ca, vậy ta...". Diệp Thanh Vũ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Tiểu Vũ, đến. Ca ca làm sao lại quên ngươi được". Diệp Nhất Minh ha ha cười nói, cưng chiều xoa đầu y.
"Ca ca, vậy ta ngươi tặng cái gì a". Diệp Thanh Vũ hai mắt híp lại thành vòng nguyệt nha.
"Nha, là một thanh kiếm với một bộ vòng tay". Diệp Nhất Minh đúng là lấy ra một thanh kiếm với một cái vòng tay, trao vòng tay cho Diệp Thanh Vũ nhỏ máu nhận chủ.
Nhỏ máu sau đó, Diệp Thanh Vũ vô cùng ngạc nhiên:
"Không gian giới, hơn nữa có thể ẩn vào trong đan điền. Đồ tốt a"
Không gian giới, chính là một loại pháp bảo có thể chứa người sống trong đó. Giờ phút này Diệp Nhất Minh lấy ra cho mình, nàng cũng không khỏi ngạc nhiên.
Giờ phút này món ăn đã được tiểu nhị bưng đến, Diệp Nhất Minh gật đầu trả tiền. Liền đưa thanh kiếm và thư tịch cho Diệp Thanh Vũ:
"Tiểu Vũ, Thanh Trúc kiếm này ngươi bảo quản cho tốt. Thiên trúc mộc cùng bách hương mộc không dễ kiếm a, thỉnh thoảng lau kiếm thì dùng một loại hoa thơm bất kỳ đều được. Nhớ cất trong vòng tay a"
Diệp Thanh Vũ gật đầu cất kỹ thanh trúc kiếm. Một bên Diệp Nhất Minh cắm đầu từ từ ăn, gắp cho Lạc Trần một khối tuyết lộc thịt, sắc mặt hắn xám ngoét:
"Địa Khổ Măng các ngươi chớ ăn, để ta a"
Lạc Trần nhất thời ngẩn người, liền gắp một miếng Đia Khổ Măng bỏ vào trong miệng. Ngay sau đó sắc mặt thảm bạch, vội vàng gắp tuyết lộc thịt bỏ vào miệng ăn cùng. Lúc sau vẻ mặt hòa hoãn thốt ra một chữ:
"Ngon a"
Cái gì!
Ngon!
Ngon a!
Ngon cái đầu ngươi!
Diệp Nhất Minh choáng váng, liền im lặng gắp một miếng linh thực. Một bên Diệp Thanh Vũ cũng gắp một cái, đem tuyết lộc thịt cùng địa khổ măng đồng thời bỏ vào miêng.
"Ngon a. Nhị ca, ngươi thật biết chọn nha". Thanh Vũ mặt hưởng thụ nói.
Diệp Nhất Minh nghe vậy điên cuồng gắp linh thực, địa khổ măng cùng tuyết lộc thịt bị hắn chừa ra.
Chẳng mấy chốc Diệp Nhất Minh ăn xong, ngồi nhìn hai người từng miếng ăn măng đắng. Hắn chực tiếp mộng, lấy tay đỡ trán.
Chẳng mấy chốc ba người cũng đã dùng bữa xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, ngoài trời trăng đã lên. Cách Diệp Nhất Minh tỉnh lại đã được ba ngày, chỉ còn hai ngày nữa liền đến Tất Niên.
Tửu lâu dần dần náo nhiệt lên, ngoài đường vào lúc này cũng náo nhiệt không kể xiết.
Bỗng nhiên người đi đường đứng gọn sang hai bên, không biết người nào hô to:
"Linh Châu thành công chúa Thượng Quan Linh Nhi tới rồi a"
Nhất thời ba người Diệp Nhất Minh đồng loạt nhìn ra cửa sổ, sắc mặt Diệp Lạc Trần ẩn ẩn có chút hoảng hốt. Nhưng không ai chú ý đến hắn ngoại trừ Diệp Nhất Minh, khóe miệng câu lên một cái cười nhạt, liền ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy một tiểu nữ hài đáng yêu khoảng chín tuổi khuôn mặt lạnh lẽo cưỡi ngựa đi tới, eo nàng giắt một thanh nhuyễn kiếm có vỏ dài chừng bảy tấc rưỡi, tay cầm một cái tiểu bàn, trên tiểu bàn một đốm sáng lấp lóe.
Nhìn thấy tiểu nữ hài, Diệp Lạc Trần sắc mặt đại biến:
"Nàng vậy mà lần theo đến tận đây để bắt ta, đáng chết một cái linh tủy tuyền. Ta...nên làm sao bây giờ, nhị ca...van cầu ngươi cứu ta"
Mấy câu cuối hắn cơ hồ lắp bắp nói ra, tựa như lấy hết dũng khí. Diệp Nhất Minh sững sờ, chợt hắn mỉm cười:
"Có thể đệ đệ ta sợ hãi như vậy, ta ngược lại muốn biết ngươi sẽ làm gì"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro