Chương 3: Tiêu Nhã đánh đàn, thiếu niên giảng đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, Diệp thúc thúc"
"Nhã nhi, mau ngồi a. Chuyện ta giao cho con thế nào rồi"
Tiêu Nhã ngồi xuống, khanh khách cười nhạt:
"Cha, ngươi nhãn lực không tệ nha. Tuyển con rể cũng là hạng thiên phú tuyệt đỉnh a, tiểu tử kia cũng đã luyện khí cửu trọng rồi nha"
"Ha ha, ngươi đây là không tin tưởng cha ngươi sao. Tiểu tử kia dù là thiên phú phẩm cách ý chí, đều là hạng thiên tư tuyệt đỉnh. Hệt như ca ca hắn, đáng tiếc ca ca hắn. Aizzzz". Tiêu Nại Hà nói đến đây thì dừng lại, buồn rầu thở dài một tiếng. Tiêu Nhã ngược lại kiên định nói:
"Cha, ta nhất định tìm ra nguyên nhân Diệp Nam hắn không thể mở ra đan điền. Nhất định sẽ, hắn vì ta tình nguyện bỏ ra cả tính mạng. Ta lại làm sao có thể phụ hắn đây"
"Tốt, đến giờ giảng đạo rồi. Chúng ta đi". Diệp Không ngược lại nhíu mày nói, hiển nhiên cũng không muốn nhắc nhiều.
"Chờ đã"
"Nhã nhi, có chuyện gì sao". Tiêu Nại Hà nghi ngờ.
"Cha, Diệp Nam từng nói bàn cờ này có hai nước đi chủ chốt, Diệp Nhất Minh cũng nói như vậy. Diệp Nam đánh nước này, hắn nói Nhất Minh nhất định sẽ đánh nước còn lại. Quả thực, Nhất Minh hắn đánh nước còn lại, còn nói giống y vậy. Cha, ngươi thấy thế nào". Tiêu Nhã cười nói, xuất ra ba quân cờ lần lượt đánh vào bàn cờ. Thế cờ hoàn toàn đảo ngược, Tiêu Nại Hà cùng Diệp Không hai mắt mị mị nhìn bàn cờ. Chợt, cả hai nhìn nhau phá lên cười. Tiêu Nại Hà nói:
"Nhã nhi, ngươi nói còn chưa đủ đâu. Hai đứa nó nhất định còn nói. Ta gánh nước này, hắn sẽ vì ta đánh nước còn lại"
"Cha, làm sao ngươi biết". Tiêu Nhã trợn mắt trắng dã. Nàng còn đang định nói đây, xem ra cũng không cần nữa.
"Quả thế, huynh đệ chúng ta đúng là diễm phúc không cạn a. Nhã nhi, đi. Hôm nay ta phá lệ trợ giảng cho ngươi"
"Vâng, thưa cha"
"Diệp huynh, chúng ta có thể thay đổi bàn cờ rồi nhỉ"
"Ha ha..."
***
Ngoại vi Thiên Phàm thành.
Giảng Pháp quảng trường, Thiên Kiếm Sơn.
Cùng Tiêu Tuyết đi đến đây, Diệp Nhất  Minh nhất thời rảnh rỗi lật ký ức giới thiệu về Giảng Pháp Thánh Địa khu vực này.
Thiên Kiếm Sơn nằm ở ngoại vi Thiên Phàm thành năm mươi dặm đường, đối với một luyện khí tu chân giả thì khoảng cách này cũng không phải là xa.
Thiên Kiếm Sơn sở hữu ba khu vực chính Thiên Đế Điện, Giảng Pháp Thánh Địa và Linh Tuyền Thác.
Giảng Pháp Thánh Địa có hai khu vực, ý nghĩa cũng như tên. Nơi đây chuyên dùng cho các trưởng bối giảng pháp luận đạo. Gồm hai khu vực riêng biệt. Luận Pháp quảng trường huyền phù trên Vọng Kiếm hồ cùng bên cạnh Linh Tuyền Thác Giảng Pháp đài.
Giờ phút này trên Giảng Pháp đài người đến đông nghìn nghịt, một mảnh náo nhiệt. Diệp Nhất Minh nhất thời nhíu mày khó chịu, quay sang hỏi Tiêu Tuyết. "Tuyết tỷ, lần nào tỷ đến đều như thế này sao?".
"Ân, chúng ta đi thôi, nhanh chóng thủ lấy một chỗ a". Tiêu Tuyết cười nhạt đáp, hiển nhiên đã thành thói quen.
Diệp Nhất Minh nghe vậy cười khổ, tiến lên ôm lấy Tiêu Tuyết. Mũi chân khẽ đạp, phóng thẳng lên trời.
"A, ngươi đang làm gì... mau thả ta ra". Tiêu Tuyết kinh hô, lập tức có người chú ý đến nàng.
"Ta kháo, kia là ai vậy?"
"Tiêu gia Thánh nữ Tiêu Tuyết a, người nào lớn mật như vậy!"
"Di, người kia ta thấy quen quen. Diệp gia Thánh tử Diệp Nhất Minh. Đúng, là  hắn. Khó trách hắn dám như vậy!"
"Trai tài gái sắc a..."
Diệp Nhất Minh vung tay lên, một chiếc bồ đoàn huyễn linh hiện ra. Hắn cười nhạt.
"Tuyết tỷ, ngồi"
"A, ngươi ngồi trước đi". Tiêu Tuyết xảo trá đáp.
"Ân?". Diệp Nhất Minh nhất thời nghi hoặc, vẫn là nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Ừm, hảo. Ngoan a, vậy ta không khách khí!". Tiêu Tuyết yêu kiều cười một cái, liền nhào vào lòng Diệp Nhất Minh ngồi xuống. Diệp Nhất Minh nhất thời hít ngụm khí lạnh, hoảng hốt nói:
"Tuyết tỷ, không nên a"
"Sao lại không được, chúng ta tắm chung sự tình cũng đã làm. Ngươi còn sợ gì a"
"Ta...". Diệp Nhất Minh muốn mở miệng liền im lặng. Phát hiện Tiêu Tuyết dựa vào ngực hắn đã nhắm mắt lại, hiển nhiên ngủ mất. Diệp Nhất Minh nhất thời yên tĩnh lại, cũng vận chuyển công pháp tu luyện một chút.
"Tạo Hóa Thiên Thần Quyết, tầng thứ nhất"
Công pháp vận chuyển, linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng tụ tập đến bồ đoàn hắn ngồi. Diệp Nhất Minh há miệng hấp một cái, linh khí nhất thời tiến vào đan điền, vô tận linh khí dung nhập vào vách của đan điền, khiến đan điền hắn mở rộng ra một chút.
Ba thước năm!
Ba thước sáu!
Ba thước bảy!
...
Bốn thước chín!
Đan điền mở rộng ra gần một thước, linh khí cũng đã thưa thớt rất nhiều.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, mặc dù linh khí đã bị hấp thu gần hết. Diệp Nhất Minh nhất thời mở mắt, mỉm cười rực rỡ. Bỗng không có hảo ý phất tay thôi động pháp trận hộ sơn, ngay lập tức linh khí điên cuồng tụ tập đến. Linh khí hóa sương, ngay lập tức khiến Tiêu Tuyết quần áo ướt nhẹp. Tiêu Tuyết hiển lộ ra nét đẹp tuyệt mỹ khiến Diệp Nhất Minh sững lại, tinh quái giơ tay lên xoa đầu nàng.
Tiêu Tuyết mở mắt, cảm thụ xung quanh một chút. Nhất thời nhìn thấy Diệp Nhất Minh đang lấy tay sờ nghịch nghịch tóc mình, lại phát hiện quần áo ướt nhẹp linh khí. Vươn tay hung hăng bấm eo Diệp Nhất Minh, Tiêu Tuyết tức giận nói:
"Tiểu quỷ, định làm gì a"
"A, Tuyết tỷ. Ngươi tỉnh!". Diệp Nhất Minh cười hì hì, nhất thời cánh tay rụt lại, lại bị Tiêu Tuyết cánh tay bắt được:
"Hừ hừ, ta mà không tỉnh thì ngươi làm gì"
Diệp Nhất Minh có chút chột dạ, vội vàng nói:
"Tuyết tỷ, ngươi đã tỉnh. Có thể hay không xuống a"
"Hừ, tiểu quỷ. Còn muốn tỷ xuống sao, có phải hay không nghĩ ta có thể khi dễ a". Tiêu Tuyết hừ lạnh, đột nhiên nở nụ cười.
"...". Diệp Nhất Minh im lặng, lòng lại băng hàn một trận. Xong, hắn triệt để xong.
Lúc này phía dưới quảng trường vô cùng náo nhiệt, người đông không kể xiết. Một giọng nói êm tai truyền tới:
"Đa tạ các vị đến đây nghe chúng ta giảng đạo, hôm nay có khóa của tiểu nữ. Trước còn xin mọi người lắng nghe một khúc tâm đắc của ta"
Tiêu Nhã mỉm cười đi tới, tay ôm cổ cầm, cổ trang váy trắng xõa xuống đất như tô đậm nét cao quý của nàng. Toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng lại, mọi người khẽ khom người cung kính.
"Cung thỉnh Liễu Âm cô nương"
"Chư vị miễn lễ". Tiêu Nhã nhàn nhạt nói ra, liền huyền phù trên không. Bồ đoàn hiện ra dưới chân, ngồi xếp bằng trên đó, Tiêu Nhã bắt đầu gảy đàn.
Tranh!
Huyền ảo đại đạo khó lường trước.
Mênh mông đại địa mình ta bước.
Trần thế phù dung đã trải qua.
Ai sẽ cùng ta bước trên con đường này.
Nhìn lại cố nhân đã không còn mấy.
Bất tử chi đạo lại có được gì.
Sát phạt cả đời lại có được gì.
Đại đạo cất bước trễ nải hồng nhan.
Bóng dáng khuynh thành nay đâu còn nữa.
Sớm sớm chiều chiều uể oải mấy lão nhân.
...
Quay về thủ hộ cố gia môn.
Bảy chữ này vừa được cất lên, Diệp Nhất Minh bỗng mỉm cười:
"Thủ hộ chi đạo sao, ta đã ngộ, vì thủ hộ mà chiến?. Haha..."
Tiêu Nhã ngạc nhiên, mỉm cười nói:
"Vị Thánh tử này, có thể giảng giải một lần sao?"
"Có thể, ngươi hiểu đại đạo là gì sao?"
"Kính xin Thánh tử giảng giải?". Tiêu Nhã nhíu mày, tiểu tử này đến cùng là ngộ cái gì.
"Đại đạo hỗn độn, thiên đạo bốn chín, nhân đạo ngàn vạn. Ngươi, hiểu biết sao?". Diệp Nhất Minh cười nhạt.
"Ân, ý ngươi là...". Tiêu Nhã lẩm bẩm, kinh ngạc hỏi. Hiển nhiên cũng hơi có chút minh ngộ, nhưng không có rõ ràng.
"Đại đạo căn bản, tức là bản tâm"
Nghe Diệp Nhất Minh nói, Tiêu Nhã triệt để ngộ. Nhất thời xá một cái, nhắm mắt liền tu luyện cảm ngộ. Đám người lẩm nhẩm một lúc liền triệt để ngộ ra, cũng xá Diệp Nhất Minh một cái rồi tu luyện.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Diệp Nhất Minh xấu hổ ôm Tiêu Tuyết:
"Tuyết tỷ, ngươi có thể đàn một khúc sao?"
"Ừm". Tiêu Tuyết gật đầu, lấy ra của chính mình cây đàn bắt đầu gảy.
Tranh!
Tiếng đàn du dương êm tai vang lên, Diệp Nhất Minh nhất thời nhắm mắt cảm thụ.
***
Thiên Đế Điện, Thiên Kiếm Sơn đỉnh núi.
Diệp Không cùng Tiêu Nại Hà đứng quan sát Giảng Pháp đài hết thảy sự việc, hai người nhìn nhau cười khổ. Đồng thời nói:
"Quái vật a(yêu nghiệt a)!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro