Chương 4: Diệp Nam tấn cấp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, Nhã nhi đang giảng đạo sao?". Bỗng một thanh âm thiếu niên trong trẻo truyền đến. Thiếu niên chừng độ mười sáu tuổi, từng bước kiên định đi đến. Xem qua lại là một phàm nhân.
"Nam nhi, ngươi đi dạo a. Hôm nay ngược lại không phải Nhã nhi giảng đạo". Tiêu Nại Hà mỉm cười chào hỏi, hiển nhiên đã quen thuộc cảnh này.
"A, không phải Nhã nhi? Thú vị, ta rất muốn biết ai lại có tư cách như vậy đây". Diệp Nam khóe miệng nhếch lên cười nhạt một cái, bước lại nhìn một cái.
"Tiểu Tuyết?". Diệp Nam nghi hoặc nhìn hai người.
"Haha. Nam nhi, ngươi mau nhìn cái này". Diệp Không mỉm cười, lấy ra ký ức thủy tinh cầu đưa cho Diệp Nam.
"Ân". Diệp Nam lập tức đón lấy, xem xét một phen, cả kinh nói:
"Nhị đệ hắn cũng lĩnh ngộ hỗn độn pháp tắc"
"Ân, nhưng cũng chỉ là căn nguyên mà thôi". Diệp Không cười nhạt.
"Cha, ta xuống một chút a". Diệp Nam cười nói.
"Đi, đi, đi..."
"Haha..."
***
Giảng Pháp đài.
Đã hơn một tiếng trôi qua, Diệp Nhất Minh bỗng mở mắt ra. Nhìn bóng người từng bước đi tới, lúc này đã xế chiều khiến bóng kéo dài vô tận. Hắn mở miệng cười nhạt chào hỏi:
"Đại ca, đi dạo sao. Đến đây ngồi một lát a"
"Hảo a, đi đường dài có chút mệt mỏi. Sẽ không khách khí, ngược lại ngươi tiếp đón đại ca như vậy sao?". Diệp Nam cũng cười nhạt xem như chào hỏi. Bỗng hắn hư không đạp một bước, từng đóa hoa sen hiện ra dưới chân. Đi tới bên cạnh Diệp Nhất Minh ngồi xuống.
"Hắc hắc, thật có lỗi. Ta phải chiều ý giai nhân a, không thể đón tiếp. Thất kính, thất kính". Diệp Nhất Minh cười hắc hắc, một bộ ta đây có phúc dáng vẻ. Ôm thật chặt lấy Tiêu Tuyết.
Diệp Nam trợn tròn mắt, bất mãn giơ lên ngón tay cái:
"Hảo tiểu tử, ngươi ngưu bức. Tuyệt đối cần ăn đòn a. Còn có Tiểu Tuyết a, ngươi liền cứ để tiểu tử này chiếm tiện nghi như vậy?"
"Diệp Nam ca ca, ngươi hảo". Tiêu Tuyết lúc này tỉnh lại, chấm dứt tiếng đàn. Chào Diệp Nam một tiếng, lại là quay sang cười duyên:
"Tiểu quỷ, dám chiếm tiện nghi của tỷ tỷ. Tối nay ngươi ôm ta ngủ a"
Diệp Nam nghe vậy kém chút phun huyết, ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Nhất Minh. Ngược lại là nén nhịn cười tạo thành.
Có thể Diệp Nhất Minh sắc mặt thảm bạch, mở miệng cầu xin:
"Tuyết tỷ, tuyệt đối không cần phải vậy a. Ta liền buông ngươi, liền buông  ngươi..."
"Hảo, ngươi liền buông a. Tháng này ngươi liền tắm cùng ta". Tiêu Tuyết hừ lạnh, uy hiếp nói.
Diệp Nhất Minh khí sắc vốn bạch càng  thêm bạch, hai mắt trắng dã liền trực ngất. Diệp Nam cũng cuồng đổ mồ hôi, lãnh tĩnh hít một ngụm khí lạnh. Này nhị đệ tuyệt đối là chết trong nữ sắc a, trực tiếp im lặng không nói.
Thế nhưng nghe đến Tiêu Tuyết nói câu tiếp theo, Diệp Nam lại là không thể im lặng nổi.
"Tỷ tỷ dạy đúng thật là có hữu dụng a, nghe tỷ ấy tuyệt đối là sẽ cho ai đó không thể đi tìm nữ nhân nữa. Đáng tiếc a, nàng lại không dạy ta". Tiêu Tuyết lẩm bẩm, vẻ mặt tiếc nuối.
"Cái gì?". Diệp Nam cùng Diệp Nhất Minh đồng thời thốt lên, miệng há ra đến có thể nhét vào quả trứng gà. Diệp Nam sắc mặt trầm trọng biến lục, Diệp Nhất Minh kích động nói:
"Tuyết tỷ, ngươi đây là học xấu a. Tuyệt đối không thể được, ta..."
"Hảo a, hảo a. Chúng ta không phải đạo lữ hay sao". Tiêu Tuyết mỉm cười.
"Này...còn vài niên kỷ a". Diệp Nhất Minh nhất thời sầu khổ, hắn vẫn là một cái tiểu nam hài đây.
Một bên khác, Diệp Nam vẫn còn xám ngắt. Nhất thời cũng không biết vì nghĩ gì, Diệp Nhất Minh lại là ân cần hỏi hắn:
"Đại ca, ngươi đan điền là... bị phế đi sao?"
"Không hẳn là, từ khi bắt đầu tu luyện ta liền phát hiện nơi đan điền có một tầng bình chướng thật dày. Khiến linh khí làm sao cũng không xông phá được, ngược lại rèn luyện thân thể vô cùng có lực. Đây cũng là cái mà ta có thể đổi lấy được". Diệp Nam thản nhiên nói, ngược lại lộ ra một loại nhìn thấu sinh tử khí thế.
"Haha. Thánh thể Nhân tộc mà cũng nản chí như vậy sao?". Diệp Nhất Minh bật cười, trên mặt lộ ra vẻ tiếu dung nồng đậm.
"Cái gì? Thánh thể Nhân tộc. Khó trách a". Diệp Nam kinh hãi thốt lên.
"Đúng a, Thánh thể Nhân tộc. Chẳng lẽ Thiên Nguyên tinh không có ghi chép hay sao?". Diệp Nhất Minh nhất thời nghi hoặc, lại quay sang hỏi.
"Có, chẳng qua...ta cũng không quá để ý. Mà lại, nghe nói Thánh thể tu luyện công pháp là ở sâu trong tinh không cổ nguyên vực mới có a". Diệp Nam cười khổ, nguyên bản nghe nhị đệ nói làm hắn nhất thời có hi vọng liền dập tắt.
"Có khó sao, bất quá tu luyện Thần Khư mà thôi". Diệp Nhất Minh cười nhạt.
"Tu... tu luyện thần khư?". Diệp Nam lắp bắp, nhất thời lại là một trận nghi hoặc.
"Đại ca, ngươi thử vận chuyển công pháp gia tộc dung nhập linh khí đến thần khư thử xem". Diệp Nhất Minh lại nhàn nhạt nói ra, không quá để ý.
"Hảo, ta tin tưởng đệ". Diệp Nam cắn răng nói, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Chỉ vài phút sau, trong đầu hắn bỗng nhiên oanh minh một cái. Vên trong cơ thể liền nhiều hơn một sợi chân khí chạy quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro