Chương 5: "Ngạch... võ đồ lại là cái quỷ gì...."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta...có thể tu luyện a. Nhất Minh, phần nhân tình này của đệ ta nhất định sẽ nhớ kỹ". Diệp Nam mở bừng mắt, có chút không thể diễn tả nói.
"Đại ca, chỉ là tu luyện được rồi mà thôi. Ngươi còn phải kích hoạt Khí Hải  nữa a". Diệp Nhất Minh tức giận cười mắng.
"Cái gì, kích hoạt khí hải?!". Diệp Nam ngẩn người, quái khiếu một tiếng.
"Ân, trước tiên chúc mừng ngươi trở thành nhất trọng Võ Đồ...". Diệp Nhất Minh nhàn nhã nói, tâm tình bình ổn.
Diệp Nam vẻ mặt càng quái dị, xấu hổ gãi đầu:
"Ngạch...võ đồ lại là cái quỷ gì vậy"
"Có thể xem như cảnh giới tu luyện đi". Diệp Nhất Minh đáp.
"Cái này lại có bao nhiêu cảnh giới phân chia?". Diệp Nam nhíu mày hỏi.
"Đại khái tám đại cảnh giới võ đồ, võ sư, đại võ sư, võ tông, võ vương, võ thánh, võ tôn, võ đế và truyền thuyết võ thần"
"Vậy trên võ thần còn có cảnh giới sao?". Diệp Nam nghi hoặc hỏi, hắn mới không tin đến võ thần không còn cảnh giới.
"Có, liền là tiên nhân..."
"Tiên nhân!". Diệp Nam đồng tử cấp tốc co rụt.
"Ân, là tiên nhân đã phi thăng". Diệp Nhất Minh gật đầu, lấy ra một bộ chén trà, liền bắt đầu pha nóng.
"Vậy còn hệ thống tu luyện, ta vẫn là chưa biết đây". Diệp Nam hai mắt sáng lên, dùng tay quệt miệng. Vô cùng học hỏi.
Diệp Nhất Minh mỉm cười:
"Đại ca, lực lượng mà ngươi đang dùng liền gọi là Cổ Thần lực. Về phần thuộc tính, ngươi tự kiểm tra a"
Nói xong liền lấy ra một khối thủy tinh cầu, đúng là trắc linh thạch. Diệp Nam theo bản năng đặt tay trên đó, dúng là vận chuyển cổ thần lực rót vào.
Ngay lập tức, trắc linh căn bộc phát rực rỡ cửu thải quang mang.
"Cửu... cửu thải quang mang!". Diệp Nam nhất thời ngây người, ngay sau đó liền phục hồi tinh thần lại.
"Đại ca, có thể cho ta biết hai loại thuộc tính sau cùng sao?". Diệp Nhất Minh hiếu kỳ.
"Thật giống như...quang minh hắc ám cùng thời không thuộc tính"
"Ngươi có thể dung hợp cả chín loại thuộc tính a"
"Có thể, ý ngươi là hỗn độn thuộc tính"
"Ân, ngươi có thể tu luyện a". Diệp Nhất Minh vui vẻ nói.
Diệp Nam nghe vậy liền bắt đầu ngồi xuống tu luyện, linh khí xung quanh lấy một tốc độ khủng bố tụ tập bên người hắn.
***
Thiên Đế Điện, Thiên Kiếm Sơn.
Hai người Diệp Không, Tiêu Nại Hà chấn động nhìn chằm chằm tình hình dưới sườn núi. Trong lòng khiếp sợ không gì sánh được, chợt cả hai kinh hỉ nhìn chằm chằm Diệp Nam. Như thể muốn chờ đợi kỳ tích diễn ra vậy.
Bất chợt.
"A, Nhất Minh tiểu tử này đang ngó chừng chúng ta. Là hắn đã sớm phát hiện a". Diệp Không thỉnh thoảng đều liếc Diệp Nhất Minh, phát hiện hắn đang nhìn về phía này. Liền biết đã để lộ, bật cười nói.
"Đã hắn phát hiện ra chúng ta liền xuống a, đều đã như vậy. Lén lén lút lút còn có ích gì, đi xuống a". Tiêu Nại Hà cười khổ, giơ chân trực tiếp đạp Diệp Không xuống dưới.
"A, tiểu tử. Ngươi chán sống, liền đại ca cũng dám đánh sao". Diệp Không ngay lập tức ổn định thân hình, tức giận mắng to.
"Đi, đi. Ngươi cũng lề mề quá đấy, thật muốn mất mặt hay sao a. Còn mắng to như vậy". Tiêu Nại Hà trợn trừng mắt nói, liền hạ xuống sườn núi.
"Ngươi a...". Diệp Không bất đắc dĩ đuổi theo.
***
Giảng Pháp đài.
Diệp Nhất Minh khóe miệng cười nhạt, một tay ung dung nhàn nhã pha trà, một tay còn tại bận bịu ôm lấy Tiêu Tuyết đang tu luyện. Pha trà hoàn tất, đặt bộ ấm trà vào trong khay. Diệp Nhất Minh ngẩng đầu cười nhạt:
"Cha, Tiêu thúc thúc. Trà nóng đã chuẩn bị, hai người còn không có hiện thân là đang trách ta sao?"
"Haha, đã ngươi nói như vậy. Chúng ta liền không khách khì a". Tiêu Nại Hà cùng Diệp Không thân ảnh đều hiện ra, ha ha cười nói liền hạ xuống bồ đoàn khoanh chân ngồi, an vị ở đối diện Diệp Nhất Minh. Hít hít không khí, Diệp Không cả kinh nói:
"Thất phẩm thánh thủ thanh trà, tuyệt đối hiếm có a. Trà ngon nha, ta tới trước"
Nói xong liền tự rót cho mình một chén, đưa lên hớp một cái rồi chẹp miệng. Cũng rót cho Tiêu Nại Hà một chén, xong liền hỏi:
"Nhất Minh, ta có thể tu luyện thần khư sao?"
"Ai cũng có thể tu luyện, nhưng ta chỉ tính đưa cho người hữu duyên. Cho nên cha, thúc thúc. Các ngươi nhất định phải giữ kín chuyện này"
Hai người Tiêu Nại Hà ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một cái rồi gật đầu. Lập tức bắt đầu tuyên thệ linh hồn khế ước:
"Ta Tiêu Nại Hà(Diệp Không) nay lập linh hồn thệ ước, chuyện xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho bất cứ người nào. Trái với lời thề, linh hồn nát tan mà chết, vĩnh viễn không thể vào luân hồi"
Lập xong thệ ước, hai người liền bắt đầu lấy ra cực phẩm linh thạch, điên cuồng tu luyện. Diệp Nhất Minh thấy vậy nhất thời rảnh rỗi, từng ngụm uống hết gần nửa bình trà. Thần thanh khí sảng, cũng lấy ra trăm viên cực phẩm linh thạch bắt đầu kích hoạt thần khư.
Mười phút sau, Diệp Nhất Minh thỏa mãn mở mắt. Mới đầu dùng một viên cực phẩm linh thạch kích hoạt mười sợi cổ thần lực, đây cũng đã là một cái hoàn mỹ. Lại tốn mất hai cái cực phẩm linh thạch tăng lên đến mười hai sợi, còn lại đều dùng để tãng phẩm chất cổ thần lực lên một cái hoàn mỹ. Diệp Nhất Minh tu vi liền đạt đến cực hạn hoàn mỹ võ đồ, hắn còn là tương đối hài lòng đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro