Chương 7: Bí mật của hai huynh đệ. "Ngược Thiên Đạo chi nhãn".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mười chín loại thuộc tính, mười hai tầng tháp. Cực hạn hoàn mỹ a, Nhất Minh đệ ấy giỏi hơn ta rồi"
Diệp Nhất Minh cười nhạt, nhìn thẳng lại. Đột nhiên có chút quỷ dị nở nụ cười:
"Đại ca, ngươi chuẩn bị chưa?"
"Gì?". Diệp Nam bỗng nhiên dự cảm không tốt, đột nhiên nhảy sang một bên.
Oanh long long!
Từng đạo lôi điện bỗng nhiên xuất hiện liền đánh xuống, từng đạo khí tức đều là Tiên Thiên cửu trọng,(tương đương võ sư cửu trọng). Lúc này lôi điện đánh xuống, Diệp Nhất Minh liền nhàn nhã mở ra pháp trận, phóng thẳng lên trời đối kháng thiên kiếp. Một bên Diệp Nam cũng là hiểu ra, cùng lên giúp Diệp Nhất Minh đối kháng lôi kiếp.
"Đại ca, sử dụng lôi thần lực đối kháng thiên kiếp!". Diệp Nhất Minh mở miệng, vận chuyển lên lôi thần lực. Một bên Diệp Nam gật đầu, lập tức vận chuyển lôi thần lực.
Ầm!
Một đạo lôi điện đánh xuống, trực tiếp bổ trên thân thể hai người. Lôi điện vờn quanh, nhất thời cả hai cảm giác thân thể mạnh hơn một chút.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng đạo lôi diện bổ xuống, lại mang hai màu sắc riêng biệt đánh trúng hai người. Đạo thứ năm lôi kiếp vừa kết thúc, Diệp Nhất Minh đột nhiên truyền âm, cả hai âm thầm vận chuyển phong thần lực, mặt ngoài vẫn dùng lôi thần lực đối kháng lôi kiếp.
Ầm!
Đạo lôi kiếp thứ sáu đánh xuống, mang theo một tia thức tỉnh huyết mạch khí tức, sinh sinh đánh vào trong trái tim hai người. Trải qua lôi  kiếp rèn luyện, trái tim hai người bỗng đồng thời đập mạnh một tiếng.
Thịch!
Ầm!
Đạo thứ bảy lôi kiếp đánh xuống, trái tim hai người bình ổn trở lại, một tia huyết mạch đồng thời thức tỉnh trong cơ thể hai người. Huyết mạch chảy qua trái tim hai người, đồng thời chuyển màu sắc.
Tử sắc thánh huyết, bá thể tiểu thành!
Kim sắc thánh huyết, thánh thể tiểu thành!
Ầm!
Ầm!
Lại hai đạo lôi kiếp đánh xuống, cả hai huyết mạch củng cố một phần. Khí tức cường đại lan tràn, nhường hai người cười to.
Grào!
Đạo lôi đình thứ chín hóa thành hai đầu hắc sắc lôi long, phân biệt đánh tới, trên trán lại là mang khủng bố đao mang thiên phạt khí tức.
Trúc cơ cửu trọng khí tức!
"Phong ấn, thu"
Có thể cả hai hét lớn, phong thần lực trào ra bao khỏa hắc sắc lôi long. Hắc sắc lôi long dần thu nhỏ lại, không cam lòng giãy giụa một hồi, liền bị hai người thu vào trong mi tâm.
Phía dưới đám người nhìn xem đến hoảng sợ, hai vị thánh tử này cũng quá biến thái đi, yêu nghiệt muốn nghịch thiên sao. Càng có người nghi hoặc hơn là, Diệp Nam từ lúc nào có thể tu luyên rồi, còn là tiên thiên cửu trọng cảnh giới.
Trên bầu trời lôi vân cũng không có tán đi, mà ngưng tụ thành thiên đạo chi nhãn. Mọi người lập tức ngất đi, một giọng băng lãnh không rõ nam nữ, không mang xúc cảm truyền đến:
"Hai con kiến hôi lại dám quấy rầy bản tọa ngủ say, muốn chết...cái gì!"
Thanh âm bỗng nhiên ngưng bặt, thiên đạo chi nhãn tròng mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài, hư không chấn động nứt ra từng đạo khe rãnh. Thiên đạo chi nhãn mới phục hồi lại, âm thanh mang theo run rẩy truyền tới:
"Thánh thể, Bá thể. Làm sao đồng thời xuất hiện, hơn nữa còn huyết mạch tương liên. Cái này, sao có thể như vậy... chã nhẽ ta lại chứng kiến hai người họ tự diệt nhau. Hoặc là cả hai liên hợp với nhau sao?"
Đúng lúc này, hai người đồng thời mở mắt nhìn thiên đạo chi nhãn. Diệp Nhất Minh cuồng tiếu cười cười:
"Đại ca, này thiên đạo chưa ăn sáng sao, nhìn thế nào cũng không bõ dính răng a"
Diệp Nam cũng là hài hước cười mắng:
"Ngu ngốc, người ta không phải là nói vừa ngủ dậy a. Ăn bằng mộng sao"
"Ha ha, thế mà ta không nghĩ ra là..."
Thiên đạo chi nhãn huyết tuyến hiển hiện, vẫn là hừ lạnh một tiếng:
"Bản tọa là thiên đạo, vẫn cần ăn sao. Ngược lại hai người các ngươi..."
Không đợi nó nói hết, Diệp Nhất Minh cười ha ha nói với Diệp Nam:
"Ha ha, ta còn tưởng ta giả ngu hù ngươi một phen. Hóa ra có người thật ngu a"
"Ha ha, đúng vậy a". Diệp Nam gật đầu.
Bỗng hai người vận chuyển thần lực, thân thể cấp tốc đạt đến trăm trượng có hơn.
"Quyền khai thiên địa". Diệp Nam đạp thế trung bình tấn, đấm ra một đấm.
Quyền khai thiên địa!
Oành!
Hư không nứt ra một mảnh không gian, bao trùm thiên đạo chi nhãn, cắt đứt mọi liên hệ của nó với thế giới bên ngoài.
Hai người Diệp Nhất Minh bước vào nơi này, Diệp Nhất Minh nói:
"Đại ca, Thánh thể tiểu thành đạt tới độ kiếp hậu kỳ là không thể tùy tiện thi triển a. Thi triển Cổ Thần thể là tốt rồi"
"Ừm, thần nguyên tiêu hao lớn như vậy?. Xem ra chỉ có thể thi triển Cổ Thần thể như lời đệ a". Diệp Nam nhíu mày, phát hiện mình tu ra thần nguyên đã tiêu hao sạch sẽ, cười khổ nói. Ngay lúc Diệp Nam định mượn nhờ không gian lực lượng cướp đoạt linh khí ngoại giới khôi phục thần nguyên, Diệp Nhất Minh nhíu mày chặn lại:
"Đại ca, ngươi quá nóng vội"
"Hả?". Diệp Nam liền thu tay lại.
Diệp Nhất Minh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai hắn. Nháy mắt đã xuất hiện trước thiên đạo chi nhãn:
"Này, thiên lão gia gia. Ngươi biết nắm đấm của ta lớn bao nhiêu sao?"
"Ngươi...ngươi muốn làm gì"
Diệp Nam nháy mắt liền hiểu, hắn cười nói:
"Nhị đệ, ngươi bây giờ thân thể có tám  mươi sáu trượng lớn. Còn thiên lão gia gia con mắt này có chín trượng nhỏ"
"Ngươi...". Thiên đạo chi nhãn run rẩy a, nó hối hận đến cực điểm.
Diệp Nhất Minh nhe răng cười một tiếng, giơ lên hai bàn tay và... đập xuống thiên đạo chi nhãn.
Chát!
"AAAAAAA...!"
Thanh âm vang dội vang lên, kèm theo là tiếng hét thảm của thiên đạo chi nhãn. Nó hận a, sao lại hiện ra trước mặt hai tên biến thái này.
Làm lúc nước mắt nó hiển hiện, Diệp Nhất Minh cười hắc hắc:
"Đại ca, tên này quá yếu a. Trúc cơ cửu trọng, liền nhường ngươi a"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro