Chương 8: Long Băng Ngữ, Long Nhược Y.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, ta tới sao. Thiên Đạo gia gia, đắc tội a". Diệp Nam lại là thi lễ một cái, một chân giơ lên trực tiếp dẫm đạp.
Bộp!
Bộp!
Bôp!
...
Mười phút sau đó.
Diệp Nhất Minh một tay cầm thiên đạo chi nhãn, tay còn lại bắt đầu đếm thiên đạo chi lệ kết tinh.
Mười hạt!
Trăm hạt!
Ngàn hạt!
Trăm ngàn hạt!
Đếm đủ chín trăm ngàn hạt, Diệp Nhất Minh hai mắt phát sáng:
"Đại ca, chúng ta phát tài a. Chín ngàn viên tiên thạch, chúng ta mỗi người một phần chín chia đều a"
"Ân, hảo. Quyết định vậy đi". Diệp Nam gật đầu.
Diệp Nhất Minh cười nhạt nhìn thiên đạo chi nhãn, trải qua tra tấn nó đã suy yếu cực kỳ.
Quyền diệt chúng sinh!
Oành!
Thiên đạo chi nhãn vỡ vụn, một cỗ tiên khí tinh thuần tràn ra đến. Tiên khí trào ra lúc, Diệp Nhất Minh và Diệp Nam đồng thời thả ra lôi long.
Sưu!
Tiên khí điên cuồng bị lôi long hấp thu. Hai người Diệp Nhất Minh mỉm cười, nhắm mắt lại bắt đầu củng cố tu vi.
***
Sâu trong tinh không, Thiên Đạo tinh.
Trong một cung điện bí ẩn, một nam tử khuôn mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng ngồi xếp bằng nơi đó. Bỗng hắn trợn trừng mắt, lại là nhắm lại:
"Thú vị a, không hổ là hậu nhân của Diệp Thiên Đế. Thật là chờ mong hai cái tiểu tử này trưởng thành"
Hắn vô ý thức đưa tay lên sờ nơi mắt phải:
"Ân, sưng rồi. Mẹ kiếp, thật là ác độc quá mà. Thù này bản tỏa phải báo, nhất định phải báo"
***
Nguyên Cổ tinh, không gian giới.
Hai ngày cứ yên lặng trôi qua.
"Chủ nhân, mau tỉnh dậy a. Ở đây thật chán a, ta và tỷ tỷ muồn ra ngoài"
Diệp Nhất Minh mở mắt, liền thấy trên vai mình một tiểu cô nương đang ngồi vắt chân, bộ dáng chán nản nói.
"Ân, ngươi là...long tộc tộc nhân". Diệp Nhất Minh kinh ngạc hỏi.
"Đúng a, chủ nhân tỉnh rồi sao. Ta gọi Long Nhược Y a, chủ nhân gọi ta tiểu Y là được"
"Tiểu Y a, ngươi tốn thứ mấy bộ phân thân rồi". Diệp Nhất Minh hiếu kỳ nói.
"Tốn...đây là bộ đầu tiên a". Long Nhược Y lúng túng đáp.
Diệp Nhất Minh trừng mắt, tức giận nói:
"Ngươi một cái tiểu nha đầu, thấy ta tu vi có chút yếu liền muốn đánh ta"
"Ai nha, chủ nhân hiểu lầm, hiểu lầm a. Tiểu Nhiên chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi mà, ta không cố ý a". Long Nhược Y áy náy, có chút ủy khuất đáp.
"Tiểu nha đầu, ta làm gì ngươi đâu mà  khóc". Diệp Nhất Minh cười mắng, ngón tay chọc chọc tiểu long.
"A, ngươi nói thật?". Long Nhược Y ngẩn người.
"Đương nhiên, ngươi không có hạ sát thủ, ta đâu có thể làm gì một tiểu cô nương đáng yêu như ngươi a". Diệp Nhất Minh mỉm cười nói, thân thể cấp tốc thu nhỏ. Đột nhiên hắn khẽ quát, y phục cấp tốc theo thân thể hắn nhỏ lại. Giơ tay đón lấy Long Nhược Y rơi xuống, hắn toát mồ hôi, suýt chút nữa quyên thu nhỏ y phục, thật là mất mặt a.
Bịch!
Bịch!
Âm thanh Diệp Nhất Minh đỡ Long Nhược Nhiên cùng tiếng hắn ngồi bệt xuống nối tiếp vang lên. Diệp Nhất Minh đau đến nhe răng trợn mắt, lại nhìn Long Nhược Y, may mà nha đầu này không sao, hắn tức giận quay sang gõ đầu Long Nhược Y:
"Ngươi cố ý, không bồi ngươi chơi đùa!"
Long Nhược Y hì hì cười, trực tiếp chạy ra xa.
"A, tỷ tỷ. Đại ca ca tỉnh rồi?". Thanh âm Long Nhược Y truyền đến. Ba bóng người bước lại, trong đó đúng là có Long Nhược Y.
"Nhất Minh, đệ làm sao vậy?". Diệp Nam nhìn ngồi bệt Diệp Nhất Minh, tiếu ý nhàn nhạt.
"Thiên gia gia, ngươi đây là báo ứng ta sao?. Đại ca, muốn trải nghiệm nghiệp quật không trượt phát nào sao?". Diệp Nhất Minh lấy tay chỉ trời, nhàn nhã trả lời. Lấy tay phủi bụi đất trên người, hắn đứng dậy vươn vai một cái.
Phốc!
Diệp Nam mấy người ôm bụng cười lăn.
"Nhị đệ ngươi bị nghiệp quật?. Ha ha, ngươi ngưu, đại ca chịu thua. Ha ha ha...". Diệp Nam ôm bụng cười.
"Lăn, ngươi có phải nam nhi hay không a"
"Đương nhiên a, ngươi làm sao..."
"Ha ha...". Một bên hai long che miệng cười khẽ.
"Đúng rồi tỷ tỷ, ngươi tên gì a?". Diệp Nhất Minh cười hỏi thiếu nữ bên cạnh Long Nhược Y.
"Hảo a tiểu đệ đệ, ta gọi Long Băng Ngữ". Long Băng Ngữ mỉm cười, nàng từ nhỏ đều rất yêu quý muội muội của mình, vì vậy đối với hai huynh đệ Diệp Nhất Minh cũng có chút hảo cảm, hai người này đáng giá kết giao.
Bỗng nhiên, Diệp Nam mở miệng:
"Băng Ngữ, ngươi giáng phân thân xuống cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ. Ta, bắt ngươi cũng vì đề thăng tu vi. Chúng ta không ai nợ ai, ngươi đi đi"
"Vì cái gì...". Long Băng Ngữ ánh mắt phức tạp, thở dài:
"Trăm năm khó cùng quân tử ngộ, lại bị người xua đuổi...aizzz"
Một bên Diệp Nhất Minh vỗ trán, quay sang truyền âm hỏi Long Nhược Y:
"Nếu ngươi không tin nghiệp quật, tiếp theo sẽ có bằng chứng. Hãy chờ xem"
Long Nhược Y hiếu kỳ hỏi:
"Chủ nhân, nghiệp quật lại là cái gì?"
"Nghiệp tức nghiệp báo, quật trong đánh đập"
"A, ra là vậy. Chủ nhân, nghiệp báo tức là quả trong nhân quả sao"
"Ân...mau nhìn a, hỏi nhiều vậy"  Diệp Nhất Minh trừng mắt.
"Biết a". Long Nhược Y ủy khuất, ngoan ngoãn nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro