Chương 2: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Thuần Dương nắm chân Lục Phong lôi lên.

" Đồ đệ ngốc của ta ơi, thật mất mặt sư phụ mà. Có vậy cũng đấu không lại, còn bị chổng ngược, treo lúc lắc trên cành cây như thế này, xấu hổ a"

" Sư phụ, người thật ác nha. Bỏ ta lại một mình đấu với hai ả đáng ghét kia, chút nữa là cái mạng nhỏ này cũng không giữ được"

"Được rồi, là ta sai, ta xin lỗi, được chưa". Thay mặt nhanh thật a. Mới lạnh như băng giờ lại như ánh mặt trời ấm áp, thương đồ đệ quá đó.

"Hứ"

" Được rồi đồ đệ tốt của ta ơi, giờ người thương ngươi nhất đang đói sắp chết rồi a, mau mau bắt con gì đó nướng cho ta ăn đi"

"Hừ", Lục Phong giận dỗi bỏ đi.

'Rầm'

Tiếng gì lớn dữ a.

" Hảo đồ đệ của ta à, có cần mới quay qua quay lại đã té nằm dài đo đất rồi không, lão Thổ Dịa sẽ tìm sư phụ tốt nhà ngươi tính sổ đó, bộ dáng té này ta không làm được a"

Hậu đậu mà. Lục Phong có một dáng té rất chi là 'đẹp', thể hiện đầy đủ ' khí chất nam nhi'. Mặt úp xuống đất, hai tay dang rộng, mông hướng lên trời sáu mươi độ, một chân co, một chân duỗi.

Tối đó hai thầy trò ngủ trong rừng. Đến nửa đêm, bất chợt Thuần Dương  cảm thấy có điều bất thường liền gọi Lục Phong thức dậy. Vừa gọi xong, nhìn qua đã thấy bị bao vây rồi a.

" Các người là ai?" Thuần Dương mặt nghiêm trọng hỏi. Có lẽ hắn cảm nhận được sự nguy hiểm hiện tại. Nhưng mà đừng có đùa chứ, không phải Thuần Dương không đánh lại mà là đánh hết đám người này cũng tốn khá nhiều thời gian. Chỉ sợ làm mất giấc ngủ quý giá của đồ đệ yêu thôi.

" Dù gì hôm nay ngươi cũng phải chết ta sẽ cho ngươi biết. Chúng ta là người của Kị Thiên Môn. Hai ngươi lúc sáng đã đánh chết hai tiểu sư cô của bọn ta. Mối nợ này không thể tha. Chúng ta lên, nhất định phải giết được hắn"

Kị Thiên Môn cũng có tiếng trong giang hồ. Tên cầm đầu tên là Kị Thiên Tranh, võ công cũng được gọi là giỏi chỉ là kém bội phần so với Thuần Dương mà thôi.

Hai bên giao đấu, tên bay vèo vèo, đao kiếm toé lửa. Một mình Thuần Dương đấu với nguyên một ban phái khoảng tám, chín chục tên kèm theo tên thủ lĩnh nữa chứ, nhưng không hề tỏ ra yếu sức lại toát ra vẻ như đang đùa giỡn, chơi mệt thì thôi.

Còn Lục Phong lúc này đang nằm ở trên cây ngủ ngon lành nha, bỏ mặt sư phụ hắn chơi đùa cùng lũ người đó, chẳng mảy may lo sợ vì hắn biết có giúp cũng bằng thừa cứ để Thuần Dương chơi một trận cho đã. Đánh một hồi đám người Kị Thiên Môn thất thế, tất cả đều sắp không xong rồi, còn Thuần Dương thì vẫn như ban đầu, thậm chí còn không thèm đổ một giọt mồ hôi nào.

" Ta chơi chán rồi. Kết thúc tại đây thôi. Còn về phần hai sư cô của các ngươi, là do hai ả tự tìm đến ta, còn định giết đồ đệ của ta nữa, ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ tiểu Phong nên mới đánh hai ả một cái thật nhẹ, ai ngờ sức hai ả quá yếu nên chết thôi "

" Ngươi...ngươi....". Kị Thiên Tranh cứng họng, không biết nói gì.

Cái từ ' tự tìm đến ta' của Thuần Dương thật là gây hiểu lầm a. Một mạch bỏ đi không thèm quay lại nhìn. Bất chợt từ phía sau Kị Thiên Tranh lao tới. Định đâm Thuần Dương a. Thật tiểu nhân mà.

' Keng'

Cây đao trên tay hắn văng ra xa. Thuần Dương quay lưng đi, phía sau là ngổn ngang những cái xác chất chồng. Thật thương tâm cho một bang phái.

Sáng sớm, hai thầy trò tiếp tục tìm đường ra khỏi khu rừng âm u này. Đi đến giữa trưa cuối cùng cũng ra được rồi a.

Về nhà nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro