Chương 30 - Hiện giờ cơ thể cô đều tràn ngập hơi thở của Chu Dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay nhanh chóng đáp xuống thành phố S. Lúc xuống máy bay, Tống Tập gọi điện thoại cho Chu Dịch bảo rằng muốn tới đón. Chu Dịch từ chối, nói sẽ tự đón xe đi về.

Ngồi trên xe taxi, Tô Nam Tinh nhìn cảnh vật quen thuộc hai bên đường mới thực sự cảm thấy họ đã trở về, cô cũng đã trở về.

Cuối cùng giấc mơ ngọt ngào, tươi đẹp đã kết thúc.

Cô nhìn thoáng qua Chu Dịch bên cạnh, có lẽ Chu Dịch cò cùng suy nghĩ với cô nên quay sang nhìn cô.

Chu Dịch thở dài, ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán cô, vô cùng bất lực, "Tôi thực sự hết cách với em. Mặc dù rất khó chịu, nhưng tôi phải thuận theo em."

"Được rồi, em nói sao nghe vậy."

Em nói phải cố gắng làm việc, cố gắng phát triển, vậy thì em cứ cố gắng đi, cùng lắm tôi ở bên cạnh trông chừng em là được.

Lúc đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, Chu Dịch cũng xuống xe theo. Anh bảo tài xế taxi đợi một lát rồi giúp Tô Nam Tinh xách hành lý vào trong nhà cô. Căn nhà rất yên tĩnh, Miêu Manh Manh không có ở nhà.

Nói cách khác là ngay lúc này, nơi này chỉ có hai người họ.

Chu Dịch nhìn cô và nói: "Lẽ nào em không có nụ hôn tạm biệt?"

Tô Nam Tinh nói: "Xe taxi vẫn đang đợi anh dưới lầu đấy."

Chu Dịch nói: "Vì vậy càng phải nắm bắt thời gian." Anh dồn cô vào tường, hôn cô mãnh liệt dưới sự phản kháng yếu ớt của cô.

Cuối cùng rời đi trong lưu luyến.

Tô Nam Tinh vuốt ve đôi môi của mình bị Chu Dịch hôn đến nóng ran. Cô thở dài, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô vẫn nên thành thật một chút. Cho dù cô còn lý trí, nhưng có một số chuyện chung quy không thể dùng lý trí để ngăn cản.

Tô Nam Tinh đi tắm, thay chiếc áo thun kiểu rộng. Lúc tắm, cô phát hiện trên người mình lại có thêm những dấu vết chiến tích màu đỏ nhạt do Chu Dịch để lại. Vì sáng nay là lần cuối, Chu Dịch đã "chiến đấu" rất mãnh liệt, ngực và cổ cô đều bị anh để lại dấu hôn, giống như muốn ăn sạch cô. Ngón tay cô chạm vào nó, cảm giác hơi tê tê.

Tựa như nụ hôn lúc nãy của anh mang theo cảm giác vừa tê tê, vừa mềm mại.

Cô cảm thấy hiện giờ cơ thể mình đều tràn ngập hơi thở của Chu Dịch.

Sau khi sấy khô tóc, cô chui vào trong chăn, vứt bỏ mọi phiền muộn trước đó, ngủ một giấc thật ngon.

Lúc cô thức dậy, Miêu Manh Manh đã về nhà.

Miêu Manh Manh tội nghiệp ngồi bên bàn ăn đợi Tô Nam Tinh thức dậy ăn tối. Cô ấy không biết nấu nướng nên đã gọi rất nhiều đồ ăn ngoài, đều là những món Tô Nam Tinh thích ăn, nhưng phải ráng kiềm chế do phải giữ vóc dáng. Có các món như canh cá, thịt gà xào đậu phộng, sườn heo hầm đậu đũa, ngửi thấy mùi thơm đã đủ khiến người ta chảy nước miếng.

Miêu Manh Manh khoe công lao, "Mình phải cầm theo cái nồi trong nhà chúng ta đứng xếp hàng ở quán canh cá Tứ Xuyên mới mua được món canh này, mua ở chỗ khác không nhiều như vậy đâu."

"Để ăn mừng cậu về nhà, tối nay chúng ta sẽ không giảm cân!"

Tô Nam Tinh phát hiện mới một tuần không gặp mà dường như Miêu Manh Manh lại gầy đi một chút. Miêu Manh Manh vui vẻ xoay một vòng trước mặt cô, "Mình lại giảm 1kg rồi! Hiện giờ mình còn 55kg! Ngày hai chị em chúng ta cùng đi chụp hình càng đến gần rồi!"

Tô Nam Tinh khen cô ấy: "Cậu gầy đi trông xinh hơn."

"Mọi người đều nói giảm cân là phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ hiệu quả nhất. Mình phải khiến Trần Phi kinh ngạc, hối hận vì đã chia tay mình!"

Trước khi ăn, Miêu Manh Manh nói phải giảm cân, nhưng khi đối mặt với nồi canh cá thơm ngon, cô ấy đã quên mất lời thề trước khi ăn. Một bữa ăn đã làm cô ấy tăng lên 1kg đã giảm trong một tuần. Sáng hôm sau, cô ấy vừa đứng lên cân, vừa khóc lóc ỉ ôi, ôm lấy Tô Nam Tinh: "Tinh Tinh, buổi tối chúng ta cùng chạy bộ nhé..."

"Được."

Lại là thứ Hai đầu tuần, Tô Nam Tinh không mặc quần áo đắt tiền mà Chu Dịch mua cho cô. Cô vẫn mặc đồ công sở rộng thùng thình, nhìn có vẻ khiêm tốn, không quá phô trương.

Khi đến văn phòng, cô phân phát một số món ăn vặt, đặc sản mua ở thành phố Sa Hải cho mọi người trước. Kết quả là khi Tống Tập đi vào, cậu ấy cũng cười sảng khoái, bắt đầu phân phát các món ăn đặc sản địa phương ở thành phố Sa Hải cho mọi người. Cậu ấy còn nói: "Ôi trời, thành phố Sa Hải quá nóng, ánh mặt trời rất gay gắt, làn da của tôi bị cháy nắng rồi."

Tô Nam Tinh liếc nhìn Tống Tập, thầm nghĩ Tống Tập đúng là người tài. Cho dù đang diễn kịch hay cố tình mua đặc sản địa phương tặng đồng nghiệp, cậu ấy đều xử sự giống như mình thực sự đã đến thành phố Sa Hải một tuần, không hề nhìn ra thật ra cậu ấy chưa đến đó.

Lý Uyển ghen tị nói: "Anh được đi theo giám đốc Chu ăn uống, dùng tiền công quỹ thì đừng nói ra mấy câu khó nghe như vậy chứ."

Tống Tập không tức giận với cách nói chuyện không biết trên dưới của cô ấy, ngược lại chỉ nói: "Cái gì mà ăn uống bằng tiền công quỹ? Đồ ăn trong tiệc buffet đều nguội ngắt, tôi bị đau bụng nên phải quay về. Tổng giám sát Tô còn mua thuốc tiêu chảy cho tôi, sau đó tôi đành phải ăn mì gói."

Tô Nam Tinh cũng nương theo chủ đề, "Tôi ra ngoài mới có một ngày mà bây giờ cảm thấy da đầu hơi đau, có một mảng đỏ lớn, không biết tại sao lại bị như vậy."

Chị Tiền lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm nói: "Ôi trời, đó là do da đầu bị tổn thương do phơi nắng nhiều, có thể sẽ rất đau."

Tô Nam Tinh ôm lấy đầu mình với dáng vẻ đau khổ, "Tan sở em phải đến cửa hàng thuốc mua thuốc mỡ."

Chị Tiền nói: "Thuốc mỡ không có tác dụng đâu, cần phải lột bỏ lớp da mới đỡ hơn."

Tô Nam Tinh làm bộ thở dài.

Không người nào nghi ngờ Tống Tập, cũng không có ai nghi ngờ Tô Nam Tinh và Chu Dịch. Từ đầu đến cuối, Tống Tập đều không nhìn vào Tô Nam Tinh.

Đó là lí do tại sao Tống Tập còn trẻ đã có thể đi theo Chu Dịch và được thăng chức một cách thuận buồm xuôi gió, cậu ấy không phải dạng vừa đâu.

Chu Dịch đi công tác một tuần, công việc chất đống còn nhiều hơn Tô Nam Tinh. Cả ngày thứ Hai, anh chỉ toàn đi tham gia đủ loại cuộc họp lớn nhỏ. Đến chiều thứ Ba, mọi người trong phòng ban tích hợp mới thấy anh ngồi trong phòng làm việc giải quyết công việc.

Những ai cần chữ kí của anh, hoặc báo cáo công việc với anh đều đi tìm anh vào lúc này.

Trước khi đi công tác, Tô Nam Tinh đã ký xong hợp đồng với nhà thầu phụ về dự án đầu dò của sở cảnh sát Nam Hoàn. Cô dự tính ngày mai sẽ đến đó theo dõi tiến độ thi công nên muốn báo cáo với Chu Dịch.

Vừa định đi vào, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, Chu Dịch nói: "Em cầm bản báo cáo tiến độ dự án vào đây để tôi xem thử."

Hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn bản báo cáo này nên nhanh chóng in ra rồi gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Chu Dịch.

Chu Dịch đang cúi đầu, gõ chữ trên điện thoại, 【Tại sao sáng nay không chạy bộ?】

Tô Nam Tinh không trả lời.

Chu Dịch lại gõ: 【Em không đến, tôi đã đợi rất lâu.】 Anh còn gửi một biểu cảm khóc ròng, quả thật khiến Tô Nam Tinh vô cùng bất lực.

Anh lại gõ: 【Dù gì đi nữa, tôi vẫn sẽ đợi em. Nếu em không đau lòng thì cứ tiếp tục để tôi đứng đó đợi ngây ngốc đi.】

Tô Nam Tinh làm khẩu hình, "Anh đừng như vậy."

Chu Dịch thở dài, lại gõ một dòng: 【Vậy tôi sẽ trả thù em.】

Tô Nam Tinh còn chưa kịp phản ứng thì thấy Chu Dịch cầm bản báo cáo mà cô đưa tới quăng lên bàn. Tiếng động khá lớn, chắc mọi người ngoài phòng làm việc đều có thể nghe thấy. Sau đó, Chu Dịch bắt đầu lớn tiếng trách mắng Tô Nam Tinh: "Cô làm việc như vậy hả? Động não chút đi! Số liệu này, còn số liệu này nữa, tất cả đều viết sai rồi!" Anh còn nói với cô: "Vào biên chế không phải để năng lực làm việc của cô kém đi! Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn buông thả như vậy nữa, cô sẽ có nguy cơ đấy!"

Chu Dịch quát mắng Tô Nam Tinh: "Cầm về làm lại rồi nộp cho tôi!"

Tô Nam Tinh nhìn Chu Dịch vừa tự biên tự diễn, vừa gõ một dòng chữ trên điện thoại cho cô xem, 【Em phối hợp đi!】

Tô Nam Tinh thầm nghĩ tại sao hai ngày nay bộ phận tích hợp đều diễn sâu như vậy? Hôm qua vừa phát hiện Tống Tập diễn xuất rất chân thật, còn tự chuẩn bị đạo cụ nữa; hôm nay lại phát hiện sếp Chu Dịch lại diễn xuất vô cùng khéo léo!

Tô Nam Tinh nghĩ mình cũng cần phải trau dồi kỹ năng diễn xuất, nếu không sẽ không trụ được trong bộ phận tích hợp. Cô phối hợp bày ra vẻ mặt đưa đám rồi nói: "Xin lỗi giám đốc, tôi sẽ sửa lại ngay." Nói xong, cô cầm văn kiện rồi đi ra ngoài.

Dĩ nhiên mọi người trong văn phòng đều loáng thoáng nghe thấy Chu Dịch quát mắng Tô Nam Tinh. Bọn họ đều thông cảm với cô, bởi vì Chu Dịch rất hiếm khi nổi giận với nhân viên, lần này xem ra thực sự nổi nóng với Tô Nam Tinh.

Trước đó Chu Dịch giúp cô vào biên chế, hơn nữa còn đề bạt cô lên làm tổng giám sát, thậm chí cô còn được đến thành phố Sa Hải công tác, thật ra có một số người trong phòng ban đều oán thầm trong bụng. Tống Tập là tri kỷ của Chu Dịch nên không ai nói gì, nhưng Tô Nam Tinh cũng được Chu Dịch đối xử khác biệt. Dù nhìn lại vóc dáng và khuôn mặt của cô ấy, mọi người vẫn dị nghị về cô và Chu Dịch.

Chu Dịch vừa quát mắng khiến các chị gái trong phòng ban đều tỏ vẻ thông cảm với cô, nhưng trong lòng lại giống như người ngoài cuộc ngồi xem kịch vui, đều cho rằng cô trèo càng cao té càng đau!

Chị Tiền nhỏ giọng an ủi cô: "Em không sao chứ?"

Tô Nam Tinh giả vờ cười gượng, ngẩng đầu lên từ trong công việc, "Em không sao, là do em cẩu thả nên làm giám đốc nổi giận."

Chị Tiền nói: "Thật ra giám đốc của chúng ta là người rất tốt, em đừng để bụng."

Tô Nam Tinh đáp lại: "Vâng, em biết rồi."

Chưa đầy hai phút, Chu Dịch đã nhắn tin: 【Tôi không dọa em chứ?】

Tô Nam Tinh trả lời: 【Dọa chết tôi rồi.】

Chu Dịch nói: 【Vậy em vào đây nữa đi, tôi sẽ ôm em, tôi sẽ an ủi em.】

Tô Nam Tinh: 【...】

Chu Dịch: 【Tối nay tôi mời em đi ăn, xem như là an ủi em.】

Tô Nam Tinh không trả lời, Chu Dịch lại nhắn tiếp: 【Ngoan, đó cũng là vì muốn tốt cho em.】

Lúc này Tô Nam Tinh mới nhắn lại một câu: 【Tôi biết.】

Chu Dịch nói tối nay muốn mời Tô Nam Tinh đi ăn, thế nhưng đến giờ tan sở, Chu Dịch đã lái xe đưa Hoàng Hân Nhiên về. Anh cố tình giải thích với Tô Nam Tinh: 【Xin lỗi, tối nay phải lỡ hẹn rồi. Bố tôi trở về, bảo rằng muốn mời Tiểu Hoàng ăn cơm.】

Tô Nam Tinh nhắn lại một câu: 【Vốn dĩ tôi cũng không có ý định đi ăn với anh.】

Chu Dịch nhắn lại một biểu cảm bàn tay ôm ngực.

Mọi người trong phòng ban đều nhanh chóng biết được tin Hoàng Hân Nhiên lại được giám đốc Chu đưa về. Chị Trương và chị Tiền đều nhìn về phía phòng làm việc của Chu Dịch và chép miệng. Không cần nói ra biểu cảm, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Chị Tiền nói: "Tôi nghe nói bố của giám đốc Chu vừa nghỉ hưu. Sau khi về tỉnh L, ông ấy mời con gái của sếp mình đến nhà ăn tối không có gì lạ. Dù gì ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng giám đốc Chu vẫn còn làm việc trong Hoa Tín."

Chị Trương liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lý Uyển, nói: "Điều kiện của Tiểu Hoàng thực sự rất tốt."

Tô Nam Tinh không tham gia vào cuộc tán dóc của bọn họ mà chỉ nghiêm túc làm cho xong việc. Buổi tối không cần tăng ca, cô chạy bộ buổi tối với Miêu Manh Manh.

Kết quả là khi cô chạy về đến nhà, cô thấy Đinh Diễm đang đứng hút thuốc lá bên cạnh xe. Tối mùa hè, Đinh Diễm mặc áo sơ mi vải lanh, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, nhìn có vẻ nhàn nhã, phong độ.

Phản ứng đầu tiên của Đinh Diễm khi nhìn thấy Tô Nam Tinh vẫn là dập tắt điếu thuốc rồi mới đi về phía cô, "Hôm qua anh đã biết em về, đáng tiếc anh phải tăng ca đến khuya. Hôm nay anh cũng mới tan sở, đúng lúc tiện đường ghé thăm em."

Lý do này khiến Tô Nam Tinh không thể không chào đón.

Đinh Diễm lại hỏi một câu để Tô Nam Tinh có thể tiếp lời: "Em chạy bộ à?"

"Vâng."

Miêu Manh Manh thở hổn hển, đứng bên cạnh nhìn hai người, đôi mắt liếc qua liếc lại, quyết định nên ngoan ngoãn đứng sau Tinh Tinh là được.

Đinh Diễm hỏi Tô Nam Tinh: "Em còn sức không? Đi dạo với tôi được không?"

Tô Nam Tinh vẫn còn nhớ ân tình lần trước Đinh Diễm giúp cô vào biên chế nên không từ chối, cô nói được "Được", rồi bảo Miêu Manh Manh: "Cậu tự lên nhà nhé. Lát nữa cậu không được ăn tối, nếu ăn sẽ uổng phí công sức."

Miêu Manh Manh bày ra vẻ mặt đưa đám, "Mình ăn một nửa quả táo... Để lại một nửa cho cậu."

Tô Nam Tinh xoa đầu cô ấy, "Ngoan ~"

Đinh Diễm nhìn đôi bạn thân trước mặt, nhìn dáng vẻ cưng chiều, yêu thương Miêu Manh Manh của Tô Nam Tinh, anh chợt nghĩ nếu sau này cô có con, có phải cô cũng sẽ đối xử tốt với đứa bé đó không? Thậm chí có phải cô cũng sẽ đối xử tốt với một nửa kia không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro